Chương 17 - Lưu Thủy Bất Tranh Tiên

17.

Sau khi mối quan hệ giữa ta và phu quân dần dần trở nên hòa thuận, ta phát hiện ra chàng ấy cũng vô cùng hứng thú với việc trồng rau nuôi cá.

Chàng là một công tử cao quý sinh ra trong một gia đình hào môn quý tộc, thế mà lại để mắt nhìn trúng đến một người [chân lấm tay bùn] như ta.

Điều này càng khiến cho ta trở nên mạnh dạn hơn so với trước, trực tiếp biến sân viện của mình thành một vườn rau xanh.

Chân chàng ấy vẫn còn yếu, và cũng không thể tự mình đi lại một cách dễ dàng, nên chỉ ngồi một chỗ đến tính toán khoảng cách đất đai trong viện. Mang sân viện sắp xếp chia ra một cách có trật tự, hơn thế nữa chàng ấy còn bảo cả tiểu đồng thân cận nhất của mình đến để giúp ta và Thiên Sương.

Sân viện của bọn ta cuối cùng cũng đã trở nên hài hòa và đẹp đẽ. Nhìn mảnh vườn xanh tốt mà bọn ta mới vừa hoàn thành, ta cùng với phu quân ngồi cạnh nhau bên ngoài hành lang để ngắm chúng, ta quay đầu sang nhẹ nhàng hỏi chàng: "Phu quân đã từng có tính toán nghĩ về tương lai sau này chưa?"

Chàng ấy khựng lại một lát rồi nhẹ nhàng đáp lời: "Ta chỉ nghĩ cho cuộc sống hiện tại mà thôi." Vừa dứt lời chàng ấy lại tỏ vẻ như vừa mới trêu chọc ta, đưa tay xoa đầu ta một cách nhẹ nhàng.

Bắt đầu từ khi nào mà nhị công tử lạnh lùng như băng của hầu gia lại có thể có được một vẻ mặt vui tươi như thế chứ? Dường như ta cũng càng ngày càng thật lòng muốn mang chàng ấy đặt ở đầu quả tim của mình.

"Ngược lại là nàng đấy, nếu như không gả cho ta thì liệu nàng sẽ dự tính thế nào cho tương lai?"

Ta mím môi đáp lời chàng ấy: "Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường, nếu như mà không gả cho phu quân thì đại khái có lẽ ta cũng sẽ nghe theo lời cha mẹ mà lấy một người nam nhân khác. Và vẫn ở nơi sân viện đó mà sống yên bình trải qua cuộc đời này thôi."

"Gả cho người nam nhân khác, nàng cũng bằng lòng sao?"

Trông thấy chàng ấy có chút ghen đến tức giận khiến cho ta bất giác bật cười.

"À không ý ta nói là nếu không vấp phải những quy tắc ép buộc từ cha mẹ, thì nàng có định thật lòng làm điều gì cho chính bản thân mình không?"

Ta im lặng một lúc suy nghĩ thật lâu, trước khi bắt gặp ánh mắt đầy thâm tình của chàng ấy: "Đương nhiên là có rồi!"

Ta nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước nhẹ nhàng về phía trước: "Chỉ đó điều lúc sinh mẫu ta còn sống bà ấy vẫn thường nói [Nước chảy thì thường không tranh dòng chảy trước] và cũng từng dặn rằng [ta cũng chính là dòng chảy của bà ấy]. Vì thế ta vẫn luôn tin rằng, những chuyện mà bản thân mình thật sự muốn làm thì cũng nên xếp lên vị trí đầu tiên, và sau đó sẽ là [làm một ít, tí tí từ từ nó và không bao giờ dừng lại]."

Nhìn thấy chàng ấy không có ý định đáp lời, ta lại tự mình nói tiếp: "Thế nhưng, nếu như chàng thật lòng hỏi ta muốn làm cái gì thì kì thực ta cũng chẳng có bất kì một tham vọng nào để hướng đến. Đại khái là khai hoang một mảnh đất ở quê, chăm sóc nó hoặc mở một cửa hiệu, thà như thế còn hơn là sống trong ở sân viện thâm sâu trong căn nhà rộng lớn, để rồi phải sống một cuộc sống chật chội cả một đời."

Ta quay người lại nhìn chàng ấy, nhìn thấy chàng ấy đang ngồi trên xe lăn với đôi mắt mở trừng.

"Vậy thì cứ tiếp tục làm đi, ta vẫn luôn ở phía sau nàng. Ta nguyện bằng lòng làm [Tế thủy trưởng lưu **] của nàng cả một đời.

** Tế thủy trưởng lưu: là dòng nước chảy từ từ, vừa vừa nhưng không bao giờ dừng lại.

Đến cuối cùng thì chàng ấy cũng đã hoàn toàn mở lòng với ta. Chàng ấy cũng kể với ta một vài điều về sinh mẫu của mình, và cũng tiết lộ cho ta biết những tham vọng của bản thân, nhưng cũng buồn bã bảo rằng nó sẽ chẳng bao giờ được thực hiện vì tật ở chân của chàng.

Nghe xong lời ấy, ta lại quặn thắt trong lòng, dùng lòng bàn tay của mình che phủ mu bàn tay của chàng ấy. Thế nhưng chàng ấy lại nắm chặt tay ta, đặt trong lòng bàn tay của chàng ấy.

"Trước đây ở hầu phủ chưa từng có đạo lý dọn ra bên ngoài. Thế nhưng ta lại nguyện lòng khơi dòng cùng nàng có một cuộc sống riêng tư vô lo vô nghĩ."

Dứt lời chàng ấy mỉm cười nhắm tít cả mắt nhưng ta lại trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.

"Đến lúc đó hai chúng ta sẽ chọn bốn phương làm nhà, nàng muốn làm gì ta cũng sẽ ở bên cạnh để đồng hành với nàng."

Ta nhìn thấy được sự kiên định bên trong ánh mắt của chàng ấy, cuối cùng gật đầu mạnh mẽ đồng ý với chàng ấy.

Ánh nắng của buổi chiều tà thật nhẹ nhàng ấm áp, một lớp ánh nắng vàng rực chiếu rọi dưới bóng lưng chàng ấy cùng với gió chiều thổi nhẹ nhàng đầu vành mũi.