Chương 7 - Kiếp Này Chỉ Muốn Trả Thù
7
Lẽ ra tôi nên cảm thấy hài lòng. Nhưng trong lòng chỉ còn lại vị đắng chát.
Ba chạy đến vì nghe tiếng ồn, vừa bước vào đã đứng sững lại trước cảnh tượng trước mặt.
Suốt hai mươi năm qua ông chưa từng thấy người vợ mạnh mẽ của mình yếu đuối đến thế.
“Nhị Nhị…”
Ba ngập ngừng, chìa tay ra.
“Tránh ra!”
Mẹ hất tay ông ra: “Tất cả cút đi!”
Bà lao vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Tôi và ba nhìn nhau lặng thinh. Chỉ còn tiếng điều hòa vẫn chạy vo ve trong phòng khách.
Đêm đó, mẹ sốt cao tới 39.8 độ, nhưng sống chết không chịu đi bệnh viện.
Tôi và ba thay nhau đắp khăn mát để hạ nhiệt cho bà, đến tận sáng mới đỡ.
Sáng hôm sau, tôi bưng bát cháo vào phòng thì thấy mẹ đang ngồi tựa đầu giường, mắt vô hồn.
“Chu Lâm bị kết án tù chung thân.”
Bà bất chợt lên tiếng.
“Nhưng mẹ chưa từng quên gương mặt hắn khi đứng trên bục bị cáo… Hắn cười và nói: Sang Nhị, em gái cô chết thay cho cô đấy.”
Tôi đặt bát cháo xuống, không biết nên nói gì.
“Mẹ biết… điều hòa không giết người.” Giọng mẹ nhẹ như tơ.
“Nhưng mẹ không kiểm soát được… Mỗi lần nghe thấy tiếng điều hòa, mẹ lại thấy Vân Vân nằm đó…”
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu được nỗi ám ảnh của mẹ.
Nhưng tôi không thể tha thứ cho việc bà trút sang cả gia đình.
“Mẹ cần gặp bác sĩ tâm lý.”
Tôi bình tĩnh nói. “Không phải cho thuốc ngủ vào nước uống của con.”
Mẹ ngẩng đầu bật dậy: “Thuốc ngủ gì cơ?”
“Ly mật ong ở đầu giường con. Bệnh viện phát hiện có thành phần thuốc an thần.”
“Mẹ chưa bao giờ… chẳng lẽ là mẹ chồng?”
Mẹ nói nửa chừng thì cứng họng, sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Bà nội ư? Tôi cảm giác như sét đánh ngang tai.
Ba xác nhận suy đoán của tôi: “Bà con luôn nghĩ con quá bướng bỉnh, nên muốn con ngoan ngoãn hơn…”
Cơn giận bùng nổ như núi lửa.
Tôi lao vào phòng bà nội, lục dưới gối bà thì thấy nửa lọ thuốc an thần.
“Bà cho cháu uống thuốc?”
Tôi run giọng hỏi.
Bà nội không hề thấy tội lỗi: “Mẹ cháu không quản nổi cháu, bà phải giúp. Thuốc an thần thì sao?
Thời tụi bà… chuyện đó có gì ghê gớm.”
“Đó là hành vi phạm pháp!”
Tôi gào lên, “Bà biết ông nội của bạn Tiểu Mẫn chết vì gì không?
Uống thuốc ngủ rồi uống rượu!
Bà định giết cháu đấy à?!”
Bà nội hừ lạnh: “Làm gì mà om sòm. Bà uống mấy chục năm rồi có sao đâu.”
Tôi giật lấy lọ thuốc, đập mạnh xuống sàn.
Viên thuốc trắng rơi tung tóe khắp nơi.
“Từ hôm nay, bà không được bước vào phòng cháu nửa bước! Nếu không, cháu báo công an!”
“Mày hỗn quá rồi!”
Bà nội vung gậy đánh tôi, “Cái thứ ăn cháo đá bát!”
Gậy nện vào vai, đau rát đến buốt óc.
Cơn đau khiến tôi càng tỉnh táo hơn.
Tôi giằng lấy cây gậy, bẻ gãy làm đôi.
“Sang Khả!”
Ba tôi thốt lên kinh hoàng.
“Ba!”
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào ông.
“Ba định im lặng đến bao giờ?
Bà nội bỏ thuốc vào nước của con, mẹ thì suýt nữa giết cả nhà, còn ba — chỉ biết đứng nhìn?!”
Ba mở miệng, cuối cùng chỉ buông thõng người ngồi xuống ghế:
“Ba… ba không biết phải làm sao…”
“Vì ba hèn nhát!”
Từng chữ của tôi như dao đâm vào tim ông.
“Ba thà nhìn con gái mình bị hại, còn hơn dám lên tiếng phản kháng!”
Sắc mặt ba tái nhợt, nhưng ông vẫn không thể nói ra được một lời phản bác.
Mẹ xuất hiện ở cửa, yếu ớt nhưng tỉnh táo: “Mẹ… mẹ thật sự bỏ thuốc vào đồ uống của Khả Khả sao?”
“Cũng là vì muốn tốt cho con thôi!”
Bà nội lớn giọng đầy lý lẽ, “Con bé suốt ngày cãi lời con…”
“Con gái con, để con dạy!”
Mẹ bất ngờ gắt lên, “Từ giờ, mẹ không được đụng đến con bé nữa!”
Tôi ngỡ ngàng nhìn mẹ.
Lần đầu tiên, bà công khai đứng về phía tôi để đối đầu với bà nội.
Bà nội trợn tròn mắt, không thể tin nổi: “Sang Nhị, con điên rồi à? Mẹ đang giúp con mà!”
“Bằng cách bỏ thuốc người khác?”
Mẹ cười lạnh, “Mẹ quên rồi sao, mẹ và bà ngoại cũng từng dùng chiêu đó để ép con lấy chồng đấy thôi!”
Câu nói ấy như quả bom phát nổ ngay trong tim tôi.
Ba ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sốc và tổn thương.
“Ra là vậy…”
Ông cười gượng, “Chả trách bao năm nay em luôn…”
Mẹ không phủ nhận, chỉ đưa tay xoa thái dương, mệt mỏi nói: “Chuyện cũ rồi, nhưng bây giờ — không ai được làm tổn thương con gái tôi nữa.”
Cuộc đối đầu kết thúc bằng cảnh bà nội đập cửa bỏ vào phòng.
Lần đầu tiên, cấu trúc quyền lực trong gia đình bị nứt vỡ.
Lẽ ra tôi nên thấy vui. Nhưng chỉ cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc.
Sự bảo vệ của mẹ — đến quá muộn. Còn sự nhu nhược của ba — đã ăn sâu vào máu.
Tối đó, tôi nghe tiếng cãi vã từ phòng ngủ ba mẹ.
“Hai mươi năm rồi… em chưa từng yêu anh sao?” Giọng ba khàn đặc.
“Có quan trọng không?”
Mẹ cười lạnh, “Anh biết rõ mẹ anh bỏ thuốc ép em kết hôn, vậy mà vẫn giả vờ không hay biết!”
“Anh…”
“Đồ hèn!