Chương 8 - Kiếp Này Chỉ Muốn Trả Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

8

Em đã nhịn anh và mẹ anh suốt hai mươi năm. Đủ rồi, kết thúc thôi!”

Tiếp theo là tiếng kéo vali lăn lạch cạch.

Tôi đứng ở cầu thang, nhìn mẹ xách hành lý rời khỏi nhà không ngoảnh đầu lại.

Ba tôi gục xuống ở cửa, ôm mặt, khóc trong im lặng.

Cánh cửa phòng bà nội đóng chặt, nhưng tôi biết bà đang nghe trộm từ bên trong.

Ngôi nhà này cuối cùng cũng tan rã — còn triệt để hơn cả kế hoạch tôi vạch ra.

Tôi bước xuống cầu thang.

Ba ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Khả Khả…”

“Ba,” tôi nói bình thản, “Ba có biết điều đáng buồn nhất là gì không?”

Ông lắc đầu, ánh mắt mờ mịt.

“Là ba đã có cơ hội thay đổi tất cả. Nhưng lại chọn im lặng.”

Tôi quay người, trở về phòng: “Giờ thì… hãy tận hưởng sự im lặng của ba đi.”

Tôi đóng cửa, bật điều hòa lên mức 26 độ dễ chịu nhất.

Luồng gió lạnh xua tan cái oi bức của đêm hè, nhưng không thể xua đi cơn lạnh trong tim tôi.

Cảm giác trả thù không khiến tôi thấy sảng khoái.

Thứ còn lại… chỉ là một khoảng trống không đáy.

Tôi đã bóc trần hết mọi vết thương — nhưng lại chẳng biết cách nào để chữa lành.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Tin nhắn từ mẹ: “Mẹ đang ở khách sạn. Đừng lo, điều hòa bật rồi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn ấy rất lâu, cuối cùng vẫn không trả lời.

Bên ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết lơ lửng giữa bầu trời đêm, tựa như một trái tim bị xé đôi.

Một tuần sau khi mẹ rời nhà, bà nội bị đột quỵ.

Hôm đó là một buổi trưa ngột ngạt, bà vẫn cố kiên quyết không bật điều hòa, đứng trong bếp nấu chè đậu xanh thì bất ngờ gục xuống.

Lúc xe cấp cứu đến, bà đã méo miệng, méo mắt, mồm còn lẩm bẩm không rõ: “Tắt… điều… hòa…”

Bệnh viện chẩn đoán: sốc nhiệt dẫn đến nhồi máu não.

Ba tôi ngồi ngoài hành lang bệnh viện, chỉ sau một đêm mà trông già đi cả chục tuổi.

“Bác sĩ nói có thể bà ấy sẽ không thể tự sinh hoạt được nữa.”

Ông vừa lau mặt vừa nói, tay còn dính vết bẩn do bà nội nôn ra.

Tôi nhìn ông bằng ánh mắt lạnh lùng: “Cuối cùng thì ba cũng có dịp chăm sóc người khác — thay vì cứ được người khác chăm hoài rồi.”

Vai ba tôi sụp xuống.

“Con ghét ba.” Ông khẽ nói.

“Không, con chỉ thấy thương hại cho ba.”

Tôi đưa ông chai nước.

“Cả đời ba trốn tránh trách nhiệm.

Giờ thì hết đường để chạy rồi.”

Mẹ đến bệnh viện ba ngày sau đó.

Trông bà khỏe mạnh hơn hẳn, mặc chiếc váy mà tôi chưa từng thấy bao giờ — nhẹ nhàng, tự do, như thể đã thật sự bắt đầu sống lại.

“Tôi đến ký giấy đồng ý phẫu thuật.”

Mẹ nói với bác sĩ, “Tôi là con dâu, ký thay chồng bà ấy cũng không khác gì.”

Ba định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ lùi ra.

Ca phẫu thuật rất thành công, nhưng bà nội vĩnh viễn không thể đi lại độc lập nữa — nửa người bên phải bị liệt, giọng nói cũng méo mó không rõ chữ.

Chúng tôi đứng trong phòng bệnh, tạo thành một thế tam giác kỳ lạ:

Mẹ thì điềm tĩnh sắp xếp giấy tờ bệnh viện, ba thì đứng co ro ở một góc, còn tôi thì dựa vào cửa sổ, nghịch điện thoại.

“Chí Minh,” mẹ đột nhiên lên tiếng, “Giấy ly hôn tôi để trên bàn trà phòng khách rồi.”

Ba gật đầu cứng đờ, như thể sớm đã biết trước.

“Tài sản chia đôi.

Quyền nuôi Khả Khả thuộc về tôi — dù sao con bé cũng đã đủ tuổi.”

Mẹ tiếp lời, “Mẹ anh sau khi xuất viện có thể ở lại nhà, nhưng nên thuê người chăm, anh không lo nổi đâu.”

Tôi ngạc nhiên vì sự chu toàn của mẹ.

Ngay cả trong tình cảnh thế này, bà vẫn nghĩ đến mọi chi tiết.

“Nhị Nhị…”

Ba nghẹn ngào, “Anh xin lỗi…”

“Không cần.”

Mẹ cắt lời, “Cả hai chúng ta đều sai.”

Bà quay sang tôi: “Khả Khả, con muốn đi với mẹ không?”

Câu hỏi đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim.

Suốt hai mươi năm, lần đầu tiên bà cho tôi quyền được lựa chọn.

“Không.”

Tôi nghe chính mình trả lời. “Con ở ký túc xá trường.”

Trong mắt mẹ thoáng qua vẻ tổn thương, nhưng rất nhanh bà lấy lại bình tĩnh:

“Ừ, có chuyện gì thì gọi mẹ.”

Bóng lưng mẹ thẳng tắp khi rời đi, tiếng gót giày dội xuống nền gạch như dấu chấm hết lạnh lùng.

Ba ngồi sụp xuống sàn, ôm mặt khóc không thành tiếng.

Bà nội nằm trên giường, nước dãi chảy ra, miệng lẩm bẩm nguyền rủa.

Tôi lặng lẽ đếm từng bước chân xa dần của mẹ.

Gia đình này cuối cùng cũng tan vỡ — như đúng ý tôi, nhưng chẳng có lấy một chút cảm giác hả hê.

Trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, tôi ghé thăm bà ngoại.

“Biết hết rồi à?”

Bà vừa cắt dưa hấu, điều hòa chạy êm ái trong phòng.

“Vâng.”

Tôi vừa gặm miếng dưa đỏ au, vừa hỏi: “Sao mẹ lại lấy ba?”

“Do bà nội bỏ thuốc.”

Bà ngoại nhếch môi cười lạnh, “Năm ấy Nhị Nhị đậu đại học, định bỏ trốn cùng Chu Lâm.

Bà nội con bỏ thuốc vào trà tiễn con gái đi, rồi để ba con và mẹ con lên giường.”

Miếng dưa trong miệng đột nhiên trở nên đắng ngắt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)