Chương 6 - Kiếp Này Chỉ Muốn Trả Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Giống như lời bác sĩ đã nói: Nhiệt độ cao có thể phá hủy nội tạng, nhưng đôi khi, chỉ nỗi đau cùng cực mới đủ để đập tan sự ngu muội ăn sâu bén rễ.

Tôi mở máy tính, tra cứu từ khóa: “tai nạn chết vì điều hòa”, đồng thời bắt đầu lập kế hoạch tiếp theo.

Đã đến lúc, khi phương pháp nhẹ nhàng không còn tác dụng, mẹ tôi phải đối diện với nỗi sợ lớn nhất của mình.

Dù sao thì, để điều trị nỗi ám ảnh bệnh lý, đôi khi cũng phải dùng độc trị độc.

Ánh sáng xanh từ màn hình hắt lên mặt tôi.

Trong màn đêm yên tĩnh lúc 3 giờ sáng, chỉ còn tiếng bàn phím vang lên lách cách.

Kết quả tìm kiếm về “tai nạn chết vì điều hòa” rất ít ỏi.

Tôi đổi hướng, nhập tên mẹ: “Sang Nhị” và “chị em gái”.

Ở trang thứ bảy, một bài viết cũ trên diễn đàn địa phương cách đây 15 năm thu hút sự chú ý của tôi:

“Bi kịch mùa hè: Cô gái trẻ tử vong trong phòng bật điều hòa, người nhà từ chối khám nghiệm tử thi”.

Ngón tay tôi lơ lửng trên chuột, tim đập nhanh.

Nội dung bài viết rất ngắn: Một cô gái 20 tuổi tên Sang Vân tử vong trong căn phòng kín bật điều hòa.

Chuẩn đoán ban đầu: ngưng tim đột ngột.

Người nhà từ chối điều tra thêm, thi thể được hỏa táng trong vòng ba ngày.

Phía dưới, có người suy đoán là do mâu thuẫn tình cảm, người khác lại cho rằng nguyên nhân là do rò rỉ khí lạnh.

Sang Vân nhất định là em gái của mẹ tôi.

Người dì mà tôi chưa từng gặp mặt.

Tôi lật tìm album cũ của mẹ.

Trên mặt sau ảnh tốt nghiệp cấp ba, có ghi chú: “Vân Vân, Nhị Nhị và mẹ – mùa hè năm 1999”.

Trong ảnh, mẹ tôi khi còn trẻ ôm lấy một cô gái trông rất giống bà, cả hai đều mặc váy hoa, nụ cười rạng rỡ dưới nắng hè.

Tôi chăm chú nhìn bức ảnh, bỗng nhận ra tòa nhà mờ mờ phía sau chính là nhà cũ của bà ngoại — nơi giờ đã bị giải tỏa xây mới.

Trời vừa sáng, tôi lập tức đến thẳng nhà bà.

Bà ngoại đang tưới hoa ngoài sân.

Nhìn thấy tôi, bà khựng lại rõ rệt: “Sang Khả? Sao con đến đột ngột thế?”

“Con nhớ bà.”

Tôi mỉm cười, đưa bà túi trái cây.

“Bà ơi, bà kể cho con nghe chuyện mẹ với dì nhỏ đi bà.”

Bàn tay bà run lên, nước trong bình tưới văng tung tóe: “Sao tự nhiên hỏi chuyện đó?”

“Tại con tò mò. Mẹ con chưa bao giờ nhắc đến chị em của mẹ cả.”

Bà thở dài, dẫn tôi vào nhà.

Chiếc quạt trần kiểu cũ kêu lạch cạch quay trên đầu.

Bà rót cho tôi ly trà nóng, còn bản thân thì rót một cốc nước lạnh.

“Dì con là mất do tai nạn.”

Ánh mắt bà nhìn xa xăm qua cửa sổ. “Năm đó nóng lắm. Nó sợ nóng, nên bật điều hòa cả đêm.”

“Điều hòa bị hỏng sao ạ?”

“Không phải!”

Giọng bà đột nhiên cao lên, “Là tên súc sinh đó! Hắn lừa Vân Vân đóng kín cửa sổ, rồi cố tình chỉnh điều hòa xuống mức thấp nhất.”

Tôi lạnh cả sống lưng: “Hắn nào ạ?”

Môi bà run rẩy: “Mối tình đầu của mẹ con — Chu Lâm.

Hắn không theo đuổi được mẹ con nên quay sang trả thù bằng cách hại Vân Vân.”

Câu trả lời đó như một cú đấm nặng trĩu giáng vào tim tôi.

Trên đường về, đầu óc tôi quay cuồng.

Nỗi sợ điều hòa của mẹ không phải do tai nạn — mà là một vụ giết người.

Mẹ đổ lỗi cho điều hòa gây ra cái chết của dì. Nhưng bà giấu kín hung thủ thật sự.

Điều đó giải thích vì sao mẹ lại cực đoan như vậy — trong tâm trí bà, điều hòa không phải là thiết bị làm mát, mà là công cụ giết người.

Về tới nhà, mẹ đang nấu trà gừng trong bếp.

Thấy tôi, bà hơi cau mày: “Đi đâu về vậy? Mồ hôi nhễ nhại thế kia.”

“Con đến thăm bà ngoại.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bà.

“Bà kể cho con nghe chuyện của dì nhỏ.”

Chiếc muỗng trong tay mẹ rơi “keng” xuống nồi.

Trà gừng sôi bắn vào mu bàn tay bà — nhưng bà hoàn toàn không phản ứng.

“Bà nói gì với con?”

Giọng mẹ khô khốc.

“Ngoại nói dì là bị sát hại. Hung thủ là mối tình đầu của mẹ — Chu Lâm.”

Sắc mặt mẹ tái nhợt trong chớp mắt, bà phải vịn vào bếp mới không ngã xuống:

“Bà không nên kể với con những chuyện đó…”

“Tại sao mẹ không nói sự thật?”

Tôi từng bước ép sát.

“Mẹ trút căm hận lên điều hòa thay vì kẻ giết người, rồi bắt cả nhà phải gánh chịu cùng mẹ!”

“Con thì biết cái gì!”

Mẹ đột nhiên hét lên: “Nếu không có cái máy điều hòa đó, nếu không phải Vân Vân ham mát, nó đã không chết!”

“Người giết dì là Chu Lâm không phải điều hòa!”

Tôi giật lấy điều khiển, bật máy lạnh phòng khách: “Người mẹ đang trừng phạt… là chúng con!”

Luồng khí lạnh vừa thổi ra, mẹ tôi bật dậy như bị điện giật, điên cuồng bấm nút tắt: “Tắt đi! Tắt ngay!”

Bà run rẩy, nước mắt hòa lẫn mồ hôi: “Hôm đó mẹ đến tìm Vân Vân… Nó nằm trong phòng lạnh, môi tím tái… Mẹ ôm nó… cơ thể nó đã lạnh ngắt rồi…”

Đây là lần đầu tiên mẹ tôi sụp đổ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)