Chương 6 - Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh

Ta khoác lấy cánh tay của Tiêu Ngọc Minh, yểu điệu nhìn y mỉm cười.

 

Tiêu Ngọc Minh còn mua một tấm gương đồng chạm đất, cho người đưa đến tẩm thất của ta.

 

“Gương đồng trong Phù Cừ Các đủ để thiếp sử dụng rồi, đại nhân còn mua thêm để làm gì?”

 

Y áp sát vào người ta rồi cắn nhẹ lên vành tai: “Đêm nay nàng sẽ biết thôi.”

 

Khoảng thời gian sau này, mỗi lần ta nhìn thấy tấm gương đồng đó liền cảm thấy đỏ mặt tía tai, thế mà Tiêu Ngọc Minh cứ khăng khăng chơi đến nghiện, không cho ta bỏ nó đi.

 

8.

 

Bất kể giờ phút nào ta cũng nhớ đến chuyện của Dung phủ, muốn đi xem thử lá bùa đó đã được gỡ xuống chưa.

 

Thân quỷ chỉ có ban đêm mới tiện bề thoát ly thực thể, nhưng mỗi ngày khi trời bắt đầu sập tối thì Tiêu Ngọc Minh cứ si mê bám lấy ta.

 

Đêm nay y bị hoàng thượng giữ lại trong cung, rốt cuộc ta cũng có thể thoát thân rồi.

 

Bùa tránh tà trên cửa lớn Dung phủ đã không thấy nữa.

 

Ta vòng qua người gõ canh, thuận lợi xuyên qua cửa lớn, rồi lại lướt qua núi giả Thương Liễu, phiêu dạt ung dung đến nhà chính.

 

Nơi nhà chính rộng rãi, bàn ghế toàn bộ đều sử dụng gỗ hoa lê thượng đẳng, vật phẩm đồ dùng đều là những thứ bất phàm.

 

Lúc trước Dung Ngạn đều đi theo lối sống đơn điệu làm chính, giờ đây nhận được ân sủng của hoàng gia, thân phận đã khác xưa, chi tiêu lại không thua kém gì thủ phụ đương triều.

 

Không biết là vì sao, đột nhiên tim ta lại đập nhanh tới lạ thường.

 

Rõ ràng đã chết tâm với hắn từ sớm, nhưng lại xộc lên cảm xúc “càng đến gần quê càng hồi hộp”?

 

Trong phòng truyền đến tiếng thau nước bị lật đổ, khiến ta giật mình lập tức thu hồi lại cảm nghĩ.

 

“Có biết hầu hạ không hả? Mau cút ra ngoài đi!”

 

“Đại nhân thứ tội, đại nhân thứ tội.”

 

Các nha hoàn cúi đầu khom lưng nối đuôi nhau chạy từ phía trong ra.

 

Tâm mi ta cau lại.

 

Giọng nói này... không đúng lắm.

 

Đây là Dung phủ, là phủ đệ của thám hoa lang đương triều, đâu có sai.

 

Người đang nghỉ ngơi trong phòng, chỉ có thể là chủ nhân phủ đệ Dung Ngạn, không thể là ai khác được.

 

Nhưng tại sao giọng nói của nam nhân lúc nãy, lại khác xa hoàn toàn với Dung Ngạn đến thế?

 

Ta liền vội bay vào trong, đập vào mắt ta chính là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, người này không phải Dung Ngạn!

 

Từ thân hình, khuôn mặt, khí chất, giọng nói, không có bất kỳ chỗ nào giống với hắn cả.

 

Nếu nhất định phải tìm điểm tương đồng, vậy thì chính là cả hai đều là nam nhân, tuổi tác cũng không thua kém gì mấy.

 

Tại sao lại như thế?

 

Nam nhân trước mắt rõ ràng không phải là phu quân của ta!

 

Cuộc thi khoa cử, tin tức tam giáp trên bảng sẽ công cáo với thiên hạ, không thể nào sai sót được.

 

Thám hoa lang trong kỳ thi cử này, họ Dung tên Ngạn, tự Trục Khê, xuất thân từ thôn Nam Bính, hai mươi lăm tuổi.

 

Đích thị là phu quân của ta đây mà?

 

Vậy người trước mắt lại là ai?

 

Dung Ngạn thật sự đã đi đâu mất rồi?

 

Ta ôm lòng hận thù để đến kinh thành, muốn giết chết tên nam nhân đã hại ta phụ ta cho thỏa lòng, thế nhưng, mọi thứ đều không giống như ta tưởng tượng.

 

Vốn cứ tưởng đêm nay sẽ báo được mối thù, sau đó thoát khỏi sự ràng buộc của Tiêu Ngọc Minh, sau này không còn phải chịu những tủi nhục kia nữa.

 

Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế, ta chỉ đành trở về Tiêu phủ trước, mượn thế lực của y từ từ tra rõ chân tướng.

 

9.

 

Tiêu Ngọc Minh cũng vừa mới trở về, y vén màn xuống kiệu, quản gia liền vội vàng cầm theo đèn lồng bước tới nghênh đón.

 

Ánh trăng sáng vằng vặc, khung cảnh trong viện phủ càng hiện ra rõ rệt hơn.

 

Ta cứ lượn lờ phía sau họ, không xa cũng chẳng gần, định bụng nghe thử xem hai người sẽ nói gì.

 

“Bẩm đại nhân, ngân khố cùng với vàng bạc thủ sức trong phủ đã chỉnh lý đầy đủ, sổ sách đều ở bên trong ạ.”

 

Tiêu Ngọc Minh vừa đi vừa lật sổ sách trong tay, nói:

 

“Quyền quản gia sau này đều giao hết cho phu nhân, chìa khóa ngân khố cũng giao cho nàng ấy giữ, muốn tiêu như thế nào thì tùy nàng ấy thích là được.”

 

Quản gia ngơ ngác một lúc, dò thám hỏi: “Người mà đại ngài nói chính là... thập bát di nương sao?”

 

Tiêu Ngọc Minh vặn lại: “Bổn quan xem Khanh Trần như chính thê.”

 

“Vâng, vâng ạ.”

 

“Nhớ lấy, nhất định phải là ngân lượng có lai lịch sạch sẽ, đừng làm dơ tay của phu nhân!”

 

Quản gia vội vàng đáp lời, lại hỏi: “Vậy đại nhân đêm nay có ghé qua phòng của phu nhân không ạ?”

 

Tiêu Ngọc Minh chắp tay ra sau, ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói:

 

“Sau này nếu ta có về trễ, ngươi cứ đến nói với phu nhân một tiếng, bảo phu nhân nghỉ sớm, không cần phải đợi ta.”

 

Nghe xong những lời này, lòng ta càng trở nên nặng nề hơn.

 

Đại gian thần Tiêu Ngọc Minh, vậy mà lại động chân tình với ta sao?