Chương 5 - Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh
Thấy tâm trạng y đang vui vẻ, ta liền cẩn thận nhắc đến: “Nghe bảo Dung đại nhân sắp thành hôn với công chúa, đến ngày thành hôn, đại nhân sẽ đi chứ?”
Y cúi đầu trầm giọng đáp: “Đi.”
“Thế đại nhân có thể dẫn theo thiếp đến quan lễ không?”
Có những lời ác ý của Dao Cơ hôm trước, ta sợ y hiểu lầm, nên vội vàng bổ sung: “Thiếp chỉ muốn xem công chúa kim chi ngọc diệp có dung mạo như thế nào thôi ạ.”
“Được.”
Y đáp lời rất nhanh, trong lòng ta mừng thầm: “Đại nhân ăn thêm chút nhé.”
Tiêu Ngọc Minh đối với ta, quả thực là tốt đến mức quá phận rồi.
Mỗi ngày y đều tảo triều rất sớm, bản thân lại lén lút thay y phục rồi rời đi, đến cả động tĩnh nhỏ ta cũng không nghe được.
Ta không cần giống như những cơ thiếp khác, dậy sớm để hầu hạ y rửa mặt thay xiêm y.
Chỉ là từ khi ta vào phủ, Tiêu Ngọc Minh đã không còn đi đến những viện tử khác nữa.
Dường như y đã thay đổi rất nhiều, không còn đáng sợ như những đời đồn đãi trong thiên hạ.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, đích thân ta đã làm một chút điểm tâm, đang đưa đến cho Tiêu Ngọc Minh.
Một vị trung niên mặc bộ quan bào cũng có mặt tại đây, người đó tiến sát lại gần nói khẽ bên tai Tiêu Ngọc Minh vài câu, ta đứng từ xa nhìn vào, vẻ mặt của y đã thay đổi từ lúc nào.
Tiêu Ngọc Minh nhìn ta cất lời: “Bổn quan cùng Chu đại nhân đang bàn chính sự, mỹ nhân hãy quay về nghỉ ngơi trước.”
Ta chỉ đành ngoan ngoãn đặt điểm tâm xuống, vâng lời rồi cáo lui.
Sau đó ta đứng nép ra phía sau bức tường để nhìn trộm.
Tiêu Ngọc Minh rút thanh bảo kiếm ra, đâm trực tiếp vào vị quan trung niên đó.
Ta sợ đến giữ chặt miệng mình, không để bản thân kinh hô thành tiếng.
Vị quan trung nhiên đó còn chưa kịp nói thêm câu nào, đã ngã gục trong vũng máu tanh tưởi.
Tiêu Ngọc Minh như phát điên lên, từng nhát từng nhát đâm lên người của vị quan đó, đến mức máu thịt lẫn lộn và nhầy nhụa.
Không dám nán lại thêm, ta loạng choạng quay về Phù Cừ Các, đôi chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Tiêu Ngọc Minh vẫn là Tiêu Ngọc Minh, bất luận bên ngoài y có dịu dàng với ta cách mấy, thì y vẫn như thường lệ tàn nhẫn ác độc, một thủ phụ đương triều xem mạng người như cỏ rác.
Cả đêm đó ta đã không tài nào chợp mắt.
Cũng may, Tiêu Ngọc Minh không có tìm đến.
Vài ngày sau đó, không biết y đã bận bịu gì, ta cũng không dám đến tìm y, nghe nói đã có mấy người bị giết rồi.
Mỗi đêm trước khi ngủ, ta đều giả vờ như bản thân đã ngủ thiếp đi, y sẽ ngồi bên cạnh giường nhìn ta một lúc mới rời khỏi.
Cho đến hôm nay tỉnh dậy, ta đang nằm gọn trong lồng ngực ấm nóng, đôi tay của Tiêu Ngọc Minh đang ôm chặt lấy ta, nhẹ nhàng hôn lên giữa tâm mi.
“Đại nhân hôm nay không tảo triều sao?”
“Hôm nay được nghỉ ngơi, ta ở lại với nàng.”
Y cùng ta ngủ thêm một lúc, cùng ta dùng bữa sáng, cùng ta tưới hết cả vườn hoa trong viện tử, lại cùng ta ra khu phía Đông để dạo chợ phố.
Còn chưa kịp đi hết chợ thì trên đầu ta đã có đầy trâm cài do chính tay y cài lên.
Nói thật chứ, thủ sức đeo nhiều sẽ thấy rất lố lăng.
Nhưng tâm trạng hiện giờ của y lại rất tốt, cả đoạn đường đều nắm lấy tay ta, còn vô tư thản nhiên huýt sáo cơ.
Thứ trang sức quý giá nhất của ta trước đó cùng lắm chỉ là một cây trâm bạc, khi ấy ta đã ngưỡng mộ biết bao nhiêu các nữ nương hào nhoáng và phú quý, mối ngày đều có thể đeo những bộ thủ sức đầy kiểu cách.
Dung Ngạn cũng từng nói, đợi khi hắn công thành danh toại, nhất định sẽ không để ta phải ngưỡng mộ những người đó nữa.
“Phu nhân đeo thứ này trông rất đẹp.”
Tiêu Ngọc Minh đeo lên cổ tay ta một đôi vòng ngọc nạm vàng, thoạt nhìn đã biết rất đáng giá.
Trông y có vẻ vui lắm, tựa như vừa thỏa mãn được tâm nguyện vậy.
“Phu nhân còn thích món nào cứ việc mua là được.”
Ta chỉ cười cho qua chuyện, giờ đây ta đã không còn hứng thú với những vật ngoài thân nữa.
Trên đường hồi phủ, ta nói không muốn ngồi xe ngựa, đi dạo đó đây giả vờ vô ý đi ngang cửa phủ họ Dung.
Từ phía xa ta đã có thể cảm nhận được lực chấn áp của lá bùa đó đối với ta, khiến cho ta không tài nào đến gần được.
Ta đưa tay chỉ lên những thứ màu đỏ trên cửa lớn, tỏ ra ngây ngô hỏi: “Thứ dán trên đó là gì thế ạ?”
“Bùa tránh tà.”
“Đường đường là một thám hoa lang, là người học qua sách thánh hiền, sao còn tin vào những thứ tà ma phi lý này?” Ta nhẹ đưa tay che miệng cười.
“Phu nhân nói chí phải.” Y đưa mắt lên nhìn theo hướng của ta, “Đợi khi gặp lại thám hoa lang, bổn quan nhất định sẽ phê bình hắn.”
Chỉ cần gỡ đi bùa chú, ta mới có cách để tiếp cận Dung phủ.