Chương 7 - Không Phụ Minh Nguyệt Không Phụ Khanh

Y không chỉ sủng ái ta, thậm chí còn giao cho ta quyền quản gia nữa, đối với ta luôn nói gì nghe nấy, đôi lúc ta thường nghĩ rốt cuộc mị lực của bản thân từ đâu mà nhiều thế?

 

Bất giác ta đã đi theo y suốt từ nãy đến giờ, đến tận cửa phòng cũng chẳng hay.

 

“Không được, ta vẫn nên đến gặp nàng xem sao.”

 

Tiêu Ngọc Minh đột ngột quay lại, đồng tử đột nhiên giãn ra.

 

Ta có tật giật mình, cứ tưởng y nhìn thấy ta, muốn giật thót tim vậy.

 

Cùng lúc đó ta đưa tay ôm lấy lồng ngực, thầm nghĩ còn quá may, hiện giờ ta đang là thân quỷ, y không nhìn thấy ta được.

 

Quản gia cầm đèn lồng dẫn đường, đi thẳng về hướng Phù Cừ Các.

 

Ta liền vội vàng đi trước một bước trở về.

 

Xác thịt của Khanh Trần đang nằm trên giường, ta nhập vào rồi lập tức ngồi dậy chỉnh lý lại diện mạo của mình.

 

Rất nhanh Tiêu Ngọc Minh đã đến.

 

Đêm nay trông y rất khác thường, dường như có điều gì muốn nói, nhưng cứ mở miệng rồi lại thôi.

 

Ngay cả khi nhìn ta, trong ánh mắt ngập tràn tình ý quyến luyến.

 

Ta biết y đang nghĩ gì.

 

Ta phồng má hất hàm lên tỏ ra nũng nịu, đung đưa rồi giậm chân một cái:

 

“Đại nhân, thiếp đã đợi người cả một đêm, trong lòng mãi không được yên.”

 

Tiêu Ngọc Minh nhoẻn miệng lộ ra ý cười: “Sao lại mãi không yên được?”

 

Ta đưa mắt lườm y, rồi cầm tay y đặt lên phía trên ngực, yểu điệu đáp lời:

 

“Người nghe thử tim của thiếp có phải đang hoang mang không này?”

 

......

 

Quả nhiên y chịu những chiêu này.

 

Trong lúc điên loan đảo phụng, y đối với ta dịu dàng như nước, chẳng khác gì như muốn lấy lòng ta vậy.

 

Mà ta lại đang phiêu diêu ngây ngất, không biết hôm nay là giấc mộng của hôm nào.

 

Trong cơn mê, ta đã nghĩ rằng mình đã trở lại những ngày tháng cùng Dung Ngạn yêu nhau say đắm.

 

Ta gần như gọi thành tiếng hai chữ “Dung Ngạn”, sau đó cả người liền toát mồ hôi lạnh.

 

Cũng may Tiêu Ngọc Minh khoan dung độ lượng, chỉ khựng lại một chút rồi nhẹ nhàng hôn lên môi ta.

 

Đêm đã khuya rồi, ánh trăng vẽ nên những cái bóng tuyệt đẹp trên mặt đất qua những ô cửa sổ chạm khắc.

 

Ta cứ mãi không thể nào chợp mắt.

 

Tiêu Ngọc Minh đã chìm vào trong giấc ngủ, tâm mi cau lại thành hai đường thẳng, dáng vẻ rất không thoải mái.

 

Ta như bị ai đó thôi thúc, muốn đưa tay xoa lên tâm mi đang cau có đó.

 

Cũng may ta kịp thời kiềm chế được.

 

Ngay lúc ta sầu não, thầm nghĩ tại sao bản thân lại như thế thì...

 

“Lan Nhi!”

 

“Hả?” Ta thuận miệng trả lời.

 

Tiêu Ngọc Minh đột nhiên bật dậy trong mộng ma, hai tay chống ra phía sau, trên trán toát hết cả mồ hôi lạnh.

 

Ta cũng bị dọa cho hoảng hồn một phen.

 

Lan Nhi, chính là khuê danh của ta tại thôn Nam Bính khi sinh thời.

 

“Đại nhân gặp phải ác mộng rồi sao?” Ta vội vàng thắp đèn, dùng khăn thấm lên những vệt mồ hôi trên trán.

 

Y thở hổn hễn, cuối cùng cũng bình tâm lại, hỏi: “Ta vừa nãy đã nói mớ rồi?”

 

Ta lắc đầu: “Thiếp cũng vừa tỉnh, không nghe rõ lắm.”

 

“Khiến nàng hoảng sợ rồi.”

 

Y kéo ta ôm vào lòng, tựa cằm lên vai ta, như một đứa trẻ to xác.

 

“Ta vừa nãy, mơ thấy nương tử của ta rồi.”

 

Hóa ra chính thê của Tiêu Ngọc Minh cũng tên là Lan Nhi.

 

Một người thấu hiểu mọi việc như ta liền cất lời an ủi: “Đại phu nhân trên trời linh thiêng, nhất định sẽ nhớ mãi tấm lòng thâm tình của người.”

 

Y lại thở dài, tâm mi càng cau lại nhiều hơn.

 

“Đúng thế, thời gian thành thân giữa ta và nàng ấy ngắn ngủi đến thế, còn chưa thực hiện lời hẹn ước bạc đầu, vậy mà...”

 

“Mỗi người một phương trời rồi.”

 

Ánh sáng le lói xuyên qua màn đêm chiếu vào chiếc rèm bên giường.

 

Khuôn mặt y ngập tràn bi thương, ôm lấy ta rồi nằm xuống.

 

Ta tựa sát vào lồng ngực ấy, giọng nói trầm ấm phát ra từ đỉnh đầu.

 

“Trên trời nguyện làm chim liền cánh, dưới đất nguyện làm nhánh liền cành.”

 

“Thiên trường địa cửu vẫn tận cùng, mối thù dằng dặc mãi không quên.”

 

Đột nhiên, có thứ gì đó bắt đầu nảy mầm trong lòng ta, chỉ đợi thời cơ chớm nở.

 

Cả đêm ta có làm cách nào cũng không ngủ được.

 

Mà y lại ngủ ngoan lắm, trong cơn mơ màng vẫn không quên giữ chặt lấy tay ta, như sợ ta bỏ trốn vậy.

 

Đến khi trời hừng sáng, Tiêu Ngọc Minh như thường lệ đi tảo triều, ta càng đợi chờ không kịp thức dậy theo.

 

Ta nhìn lấy bóng lưng y rời đi, đó chính là tư thái của thủ phụ đương triều, nhưng cũng...

 

Giống hệt như hắn.

 

Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, ta như bị chôn chân ngay tại chỗ đỡ lấy thành cửa, ngay cả quản gia đến cũng không hay biết.

 

Lão đưa sổ sách với bản hoa danh, thái độ cung kính vạn phần, cất lời:

 

“Đại nhân đã nói, sau này quyền quản gia trong phủ đều trao lại cho thập bát phu nhân, về sau vẫn mong phu nhân chiếu cố nhiều hơn.”

 

“Ta là thiếp thất, xưng hô「phu nhân」không thích hợp.”

 

Ta tiếp lấy đống sổ sách, ra vẻ lật vài trang, giả vờ vô ý nhắc đến: