Chương 3 - Khiêng Quan Tài Và Những Mê Tín

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Đường ra nghĩa địa phải đi qua một con dốc đất dài.

Đi được nửa đường, một con mèo rừng toàn thân đen sì, lặng lẽ lướt qua ngay trước đoàn người.

Động tác nó nhanh như một tia chớp màu đen.

Đồng tử tôi bỗng co rút.

“Dừng lại!” – tôi quát khẽ, chân lập tức đóng chặt xuống đất.

“Mèo đen chặn đường, âm sai làm việc, người sống phải tránh.”

Đó là quy củ khắc sâu vào tận xương tủy.

Đoàn người đồng loạt dừng lại.

Lâm Duyệt như bị giẫm phải đuôi, lập tức nổi xung.

“Trần Nguyên! Anh lại giở trò gì nữa thế!” – cô gọi thẳng cả họ lẫn tên tôi, “Chỉ là một con mèo thôi mà! Anh bị bệnh à! Giờ lành sắp trôi qua anh gánh nổi trách nhiệm không?”

Cô tức đỏ cả mặt, chỉ tay vào mũi tôi.

“Anh Lý, đừng nghe anh ta nói vớ vẩn! Đây chỉ là cái cớ để mấy kẻ cổ hủ đòi thêm phong bì thôi! Mèo đen mèo trắng gì, nhảm nhí!”

Cậu cả nhà họ Lý cũng lộ vẻ khó chịu: “Thầy Trần, chẳng phải chỉ là một con mèo thôi sao?”

Đời trước, tôi từng cãi lý đến khô cả miệng, cuối cùng bị họ ép phải khiêng đi tiếp.

Kết quả, khi xuống dốc, dây khiêng bị mài đứt, đại họa ập đến.

Đời này, tôi không phí sức nữa.

Tôi hạ quan tài xuống khỏi vai, rồi ngồi phịch xuống đất.

“Các người muốn đi thì đi. Tôi không đi nữa.”

Tôi chỉ vào quan tài: “Các người khiêng.”

Mọi người chết sững.

Kể cả Lâm Duyệt.

Cô hẳn không ngờ, tôi dám buông tay ngay tại chỗ.

Trong nghề, đây là đại kỵ trong các đại kỵ.

“Anh… anh có thái độ gì vậy! Anh là người dẫn đầu mà!” – cô run rẩy tức giận.

“Bây giờ thì không.” – tôi phủi đất trên quần, “Cô giỏi khoa học hơn tôi, vậy cô dẫn đầu đi.”

Tám gã thợ nhìn nhau, không ai dám động.

Quan tài này quá nặng, thiếu tôi – người chủ lực, họ căn bản chẳng khiêng nổi bao xa.

Cậu cả nhà họ Lý mặt sầm như thép nguội, nhưng nhìn chiếc quan tài nặng nề dưới đất, hắn cũng đành bất lực.

Mặt Lâm Duyệt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng giận dữ dậm mạnh chân.

“Chờ! Tôi muốn xem, chờ thì chờ ra được trò gì!”

Thế là chúng tôi cứ thế giằng co trên con dốc đất.

Nắng gắt như thiêu, không ai dám thở mạnh.

Chừng mười phút sau, từ xa vang lên một tiếng gà gáy dõng dạc.

Tôi đứng lên, vỗ tay phủi bụi.

“Được rồi, âm sai đi xa rồi. Giờ có thể đi tiếp.”

Tôi nhấc quan tài đặt lại lên vai, nói với mọi người: “Khởi quan.”

Đám thợ như vừa được ân xá, vội vàng theo sát.

Lâm Duyệt đi phía sau, ánh mắt như dao, hận không thể đâm thủng vài lỗ trên lưng tôi.

Tôi hiểu, mối hận này, chỉ càng ngày càng sâu.

4. Vì chuyện mèo đen, tang lễ của ông Lý cuối cùng vẫn lỡ giờ lành.

Nhà họ Lý tuy không nói gì, nhưng tiền thanh toán thì đưa ra rất khó chịu, thậm chí còn bớt đi một phần.

Khoản đó, tự nhiên tính cả vào đầu tôi.

Ba tôi thở dài liên tục, ánh mắt nhìn tôi toàn là khó hiểu.

“A Nguyên, dạo này con sao thế? Trước kia con là người trầm ổn nhất, giờ sao lại làm gì cũng theo ý mình?”

Bên cạnh, Lâm Duyệt liền “tốt bụng” đứng ra giải thích.

“Bác, đừng trách đàn anh. Anh ấy cũng chỉ là giữ nguyên tắc thôi, chỉ là… chỉ là nguyên tắc của anh ấy, e rằng có chút không theo kịp thời đại. Bên nhà họ Lý, cháu đã thay anh đi xin lỗi rồi, họ nói là hiểu, chỉ cảm thấy bên mình thiếu chuyên nghiệp.”

Một tiếng “bác” của cô ta, nghe còn thân mật hơn cả con ruột.

Ba tôi nghe xong, sắc mặt càng nặng nề.

“Chuyên nghiệp? Nhà họ Trần chúng ta làm tang sự tám đời nay, còn chưa đủ chuyên nghiệp sao?”

“Bác, cháu không có ý đó.” – Lâm Duyệt vội xua tay, vẻ mặt vô tội, “Ý cháu là, chúng ta nên học thêm kiến thức tang lễ hiện đại, theo kịp thời cuộc, như thế mới làm cho thương hiệu ‘Trần thị tang lễ’ sáng hơn.”

Câu nói ấy, không chê vào đâu được.

Nghe vào thì lại biến tôi – đứa con ruột – thành hòn đá cản đường phát triển của gia nghiệp.

Tôi chẳng buồn xem cô ta diễn kịch, chỉ quay về phòng mình.

Chưa đầy mấy hôm, lại có một ca khó.

Trưởng thôn làng bên chết đuối trong ao cá nhà mình.

Tuổi chưa nhiều, ra đi bất ngờ, cả nhà đau đớn tột cùng.

Phiền hơn nữa, vợ trưởng thôn nhất quyết đòi chôn cất theo lối đất, mà nghĩa địa làng thì ở tận ngọn núi hiểm trở.

Ngày xuất tang, trời âm u nặng nề, như sắp sụp xuống.

Đến lúc đóng đinh phong quan, Lâm Duyệt lại nhảy ra.

Trong tay cô cầm một chiếc bơm khí mới và một khẩu súng bắn đinh.

“Bác, cô, xin tiết chế đau thương. Dùng búa đóng đinh, tiếng động quá lớn, nghe càng xót xa. Cháu mang theo dụng cụ mới, dùng cái này, không có tiếng, người mất cũng yên ổn hơn.”

Cô ta nhỏ nhẹ nói với con trai trưởng thôn.

Người con mắt đỏ hoe, thần trí hoảng loạn, nghe vậy liền cảm kích gật đầu lia lịa.

Tôi bước lên, chặn lại.

“Không được.”

Giọng tôi không lớn, nhưng chắc nịch.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)