Một tháng trước sinh nhật tuổi 35 của tôi, tôi nhận được thông báo thừa kế 5 triệu tệ từ cha mẹ.
Tôi quay người lại, phấn khởi muốn chia sẻ với chồng.
Đúng lúc đó, anh đang mở hộp cơm, đột nhiên lên tiếng.
“Thực ra em khiến anh cảm thấy rất mất mặt.”
Nụ cười trên môi tôi còn chưa kịp thu lại.
Sự nghi hoặc dần hiện lên trong lòng.
Anh đặt hộp cơm xuống, ánh mắt bình thản nhìn tôi.
“Em nấu ăn thì cũng ngon đấy, nhưng so với chị dâu thì đúng là kém xa.”
“Em giống như một bà già lắm lời, phiền phức.”
Những lời nhẹ bẫng ấy, lại đâm thẳng vào tim tôi như một nhát dao.
Thế mà anh vẫn tiếp tục nói.
“Về sinh hoạt thì đúng là em chăm sóc anh và con rất tốt, nhưng về giáo dục thì em còn thua xa chị dâu. Con dù học không giỏi, nhưng em cũng không nên khắt khe quá mức.”
Lúc này tôi mới hiểu ra.
Hóa ra anh vẫn luôn canh cánh chuyện tôi nổi giận với chị dâu—người đã thay tôi tham gia họp phụ huynh của con gái, còn mang theo di vật của mẹ tôi.
Chỉ mấy lời đơn giản đó đã rút cạn hết sức lực của tôi.
Khiến tôi cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
Bình luận