Chương 8 - Khi Tình Yêu Chạm Đáy Nỗi Đau

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mà tôi—người bị xem là kẻ gây họa—thì tối đó ngủ ngon một cách chưa từng có.

Cho đến sáng hôm sau, tiếng gõ cửa làm tôi tỉnh dậy.

Tôi mở cửa và lại thấy chồng cũ. Khó chịu, tôi định đóng cửa ngay, nhưng anh ta chặn tay lại, vẻ mặt nghiêm túc.

“Em không thấy cần giải thích thêm về chuyện thừa kế sao?”

“Chúng ta từng là vợ chồng, số tiền đó… dù thế nào cũng phải có một nửa là của anh!”

“Với lại bao năm em ở nhà không làm việc, tiền sinh hoạt đều là anh bỏ ra.”

Tốt lắm. Không thuyết phục được thì chuyển sang đòi tiền.

Tôi lấy giấy ly hôn ra dí thẳng vào mặt anh ta.

“Chúng ta đã ly hôn.

Di chúc ghi rõ đây là tài sản cá nhân của tôi, và tôi nhận được nó sau khi đã ly hôn.

Anh còn dây dưa nữa tôi sẽ báo công an.”

“Còn năm xưa là anh ép tôi nghỉ việc ở nhà chăm con.

Anh cứ nghĩ đến việc anh bỏ tiền ra, thế bảy người ăn uống mỗi ngày tự mọc ra chắc?

Quần áo bảy người tự giặt sạch chắc?”

“Hồi đó sao anh không nói ‘việc nhà chia đôi’? Nếu cả nhà đều thích chị dâu anh như thế, vậy để chị ta làm hết đi!”

“Anh cảm thấy tôi làm anh mất mặt? Thì đi tìm chị dâu anh mà sống!”

Chồng cũ im lặng một lúc.

“Dù sao… chúng ta từng…”

Tôi đưa giấy ly hôn lên sát mặt anh ta.

Tôi không cần anh ta nuôi con. Và anh ta cũng đừng mong đụng vào một xu nào của tôi.

Cuối cùng, chồng cũ cũng đành tức giận quay người bỏ đi.

Tôi gọi anh ta lại:

“Trương Nhất Minh, đừng đến tìm tôi nữa. Biết anh đúng là điều khiến tôi thấy xấu hổ nhất đời.”

Trong nụ cười của tôi, đầy rẫy sự cay độc.

Lần đầu tiên chồng cũ mới nhận ra—thì ra tôi cũng là người biết ghi hận.

Anh ta không nói thêm gì, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.

12

Không ngờ, tôi lại gặp chị dâu ở tiệm spa.

Tôi tưởng chỉ là tình cờ, nhưng không ngờ chị ta lại chủ động bước thẳng về phía tôi.

Chị ta đến gần, nhưng chẳng nói gì ngay.

Tôi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt chị, đoán rằng sau khi tôi rời đi, tất cả gánh nặng trong nhà đều đổ lên đầu chị.

Chị dâu là người mở lời trước.

“Mẹ chồng dạo này… suốt ngày nhắc đến em.”

Tôi bật cười thành tiếng.

Cũng đúng thôi—nhà có 7 miệng ăn, không có tôi lo cơm nước, ai gánh cho nổi?

Tôi đang định buông lời châm chọc thì chị dâu lại nói:

“Thật ra em sống thế này… cũng tốt đấy.”

Tôi sững người, thấy lời chị ta có gì đó mơ hồ.

“Lộ Dao, em còn có quyền lựa chọn, nhưng chị thì không.

Chị không thể một mình nuôi con, nên bắt buộc phải dựa vào cả gia đình họ để chống đỡ.

Với tính kiểm soát bệnh hoạn của họ, họ sẽ không bao giờ để mẹ con chị tách ra ngoài sống riêng.”

“Bây giờ em có thể sống cuộc sống của riêng mình, nên chị sẽ không khuyên em quay lại.

Em chắc chắn cũng không muốn bị lôi ra so sánh thêm lần nào nữa, đúng không?”

Chị ta rời đi rồi, tôi vẫn ngồi đó suy nghĩ rất lâu.

Gia đình méo mó ấy, bề ngoài có vẻ thân thiết, nhưng cái gắn kết duy nhất giữa họ… chỉ là một cái họ.

Đứa trẻ mà chị dâu liều mạng sinh ra, giờ lại trở thành xiềng xích trói buộc chị ta.

Tình cảm gia đình họ dành cho chị không phải giả, số tiền và công sức bỏ ra cho đứa cháu trai ấy cũng là thật.

Nhưng điều đó đồng nghĩa với việc—chị ta không thể rời đi.

Chị ta hiểu rõ tất cả, nhưng vẫn muốn cố gắng vì con mà giành thêm chút lợi ích.

Vì vậy, chị ta sẽ không bao giờ khuyên tôi quay về.

Dù chị có phải gánh lấy áp lực mà tôi từng chịu.

Không biết sau đó chị ta đã nói gì với gia đình họ, nhưng chồng cũ của tôi—người từng ngày ngày đến làm phiền—cũng không xuất hiện nữa.

Thỉnh thoảng gặp lại người nhà họ Trương, gương mặt ai cũng đầy ngượng ngùng lúng túng.

Còn chị dâu thì không còn vẻ ngoài sáng sủa như trước.

Giữa công việc và gia đình, chị không còn thời gian để chăm chút bản thân.

Ánh hào quang từng có—cũng dần dần tắt lịm.

Về sau, vì việc học của con gái, tôi chuyển hẳn sang thành phố khác, cắt đứt mọi liên hệ với họ.

Chỉ là mỗi lần về quê tảo mộ, tôi vẫn hay nhìn thấy một người đứng từ xa dưới gốc cây, lặng lẽ nhìn mẹ con tôi.

Nhưng anh ta chưa từng dám bước tới.

Có những người, mãi mãi sống trong quá khứ.

Còn quá khứ ấy… không bao giờ giữ chân được tôi.

Con gái tôi cũng sẽ không giống tôi năm xưa—cứ phải mãi sống trong sự so sánh cay nghiệt của người khác.

Con bé chỉ cần lớn lên trong tình yêu thương đủ đầy của mẹ—vui vẻ, bình yên là được rồi.

Còn cái gọi là tình yêu ấy ư—xưa nay chưa bao giờ là thứ bắt buộc phải có.

Biết tận hưởng hiện tại mới là lựa chọn tuyệt vời nhất.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)