Chương 1 - Khi Tình Yêu Chạm Đáy Nỗi Đau
Một tháng trước sinh nhật tuổi 35 của tôi, tôi nhận được thông báo thừa kế 5 triệu tệ từ cha mẹ.
Tôi quay người lại, phấn khởi muốn chia sẻ với chồng.
Đúng lúc đó, anh đang mở hộp cơm, đột nhiên lên tiếng.
“Thực ra em khiến anh cảm thấy rất mất mặt.”
Nụ cười trên môi tôi còn chưa kịp thu lại.
Sự nghi hoặc dần hiện lên trong lòng.
Anh đặt hộp cơm xuống, ánh mắt bình thản nhìn tôi.
“Em nấu ăn thì cũng ngon đấy, nhưng so với chị dâu thì đúng là kém xa.”
“Em giống như một bà già lắm lời, phiền phức.”
Những lời nhẹ bẫng ấy, lại đâm thẳng vào tim tôi như một nhát dao.
Thế mà anh vẫn tiếp tục nói.
“Về sinh hoạt thì đúng là em chăm sóc anh và con rất tốt, nhưng về giáo dục thì em còn thua xa chị dâu. Con dù học không giỏi, nhưng em cũng không nên khắt khe quá mức.”
Lúc này tôi mới hiểu ra.
Hóa ra anh vẫn luôn canh cánh chuyện tôi nổi giận với chị dâu—người đã thay tôi tham gia họp phụ huynh của con gái, còn mang theo di vật của mẹ tôi.
Chỉ mấy lời đơn giản đó đã rút cạn hết sức lực của tôi.
Khiến tôi cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
1
Tôi quay người, cầm lấy túi xách định bỏ đi.
Chồng nhíu mày nắm lấy tay tôi.
“Chỉ vì mấy câu nói thật lòng mà em lại định làm ầm lên à?”
“Đúng vậy.”
Mẹ chồng rõ ràng đã nghe thấy động tĩnh bên này, nhưng chỉ liếc mắt một cái, rồi tiếp tục lướt điện thoại.
Ba chồng thì ngồi đó, mải mê nghịch chiếc radio cũ.
Chồng tôi tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu nổi phản ứng của tôi.
“Em lại muốn làm ầm chuyện gì nữa? Chẳng lẽ anh nói không đúng à? Chị dâu thương em nên mới chịu đi họp phụ huynh giúp. Dù có đeo chiếc vòng cổ của mẹ em thì đã sao? Em không thể nghĩ cho người khác một chút à?”
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, như thể đang buộc tội tôi là kẻ không còn chút đạo lý nào.
Con học hành không theo kịp, cả nhà chỉ biết nuông chiều, chẳng ai lo đến tương lai của con.
Mỗi lần tôi đóng vai kẻ ác để nghiêm khắc với con, thì chị dâu lại mang ra lý thuyết “giáo dục hạnh phúc” để phản bác.
Vậy mà chồng tôi còn chủ động đưa di vật mẹ tôi để chị dâu mang theo khi thay tôi đi họp phụ huynh.
Tôi chỉ mới than phiền vài câu, mà anh đã nhớ mãi đến bây giờ.
“Phải ăn cơm chưa nhỉ, Chích Chích với Tiểu An chắc đói lắm rồi?”
Chị dâu dắt theo hai đứa nhỏ trở về.
Sau đó ngẩn người nhìn bầu không khí căng thẳng trong nhà.
Ba chồng đặt radio xuống, đi tới xoa đầu Tiểu An.
“Tiểu An về rồi à, mau kể cho ông nội nghe hôm nay con đi đâu chơi nào.”
Ông nhẹ nhàng dắt Tiểu An đi xa dần khỏi bầu không khí này, còn Chích Chích cũng ngoan ngoãn đi theo sau.
Nhìn đứa con gái ngoan ngoãn, lòng tôi lại dâng lên một vị chua xót khó tả.
“Được rồi Lộ Dao, đừng gây chuyện nữa, sắp ăn cơm rồi, mau lấy đồ ra dọn bàn đi.”
Chồng tôi buông tay tôi ra, dùng giọng ra lệnh mà nói.
Chị dâu đứng bên cạnh định bước tới giúp, nhưng lại bị chồng tôi đưa tay cản lại.
“Chị dâu à, chị đừng làm nữa, qua kia ngồi nghỉ một lát đi. Trên này còn dính dầu mỡ, nhỡ đâu làm bẩn tay chị thì khó lau sạch lắm.”
Tim tôi khẽ run lên, nhịp đập bỗng chốc gia tăng.
Khi anh nói ra những lời đó, liệu có từng nghĩ đến tôi không?
Tôi nhìn người chồng mà tôi đã sống cùng bao năm, bỗng nhiên thấy xa lạ đến đáng sợ.
Sự im lặng của bố mẹ chồng cũng đủ thể hiện rõ lập trường của họ.
Nhưng tôi không cam lòng.
“Vậy… anh có thể giúp em không?”
Tôi thử dò hỏi.
Chồng tôi quay đầu nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười nhạt.
Nụ cười ấy khiến trong tôi dấy lên một tia hy vọng.
Nếu anh chịu giúp tôi, tôi sẽ nói với anh…
Thế nhưng lời anh thốt ra lại khiến tôi như rơi xuống hố băng sâu lạnh buốt.
“Còn giả vờ gì nữa?”
“Mấy chuyện này em không phải vẫn làm quen tay rồi sao? Giờ lại ở đây làm bộ đáng thương. Chị dâu rộng lượng chịu giúp em, em lại thật sự để người ta giúp à?”
“Chẳng lẽ chuyện gì em cũng muốn dựa dẫm vào người khác sao?”
Giọng điệu nhẹ nhàng.
Nhưng lại khiến tim tôi đau nhói.
Tôi đã quá mệt mỏi vì sự so sánh không dứt của anh.
2
Cơn giận dữ chiếm lấy toàn thân tôi, cảm xúc bùng nổ trào dâng trong đầu.
Những món ăn tôi một mình chuẩn bị từ sáng sớm bị tôi hất tung.
Chiếc lều tôi mất cả buổi nghiên cứu mới dựng được cũng bị tôi giật sập.
Cuối cùng, là cái tát của chồng chấm dứt tất cả những hành động của tôi.