Chương 4 - Khi Linh Hồn Gọi Tên

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bạn gái Thẩm Giản Trúc bỗng ngẩng đầu hỏi: “Trên đất kia… là cái gì vậy? Sao lại có hũ tro cốt?”

Là chiếc hộp gỗ nhỏ vừa rơi xuống đất.

Thẩm Giản Trúc chết sững: “Là hũ tro cốt?”

Không trách… sao nhìn lại thấy quen mắt đến vậy.

Từ trong hộp rơi ra một xấp tiền, cùng một phong thư.

Lá thư ấy như nặng ngàn cân, khiến tay anh run run, phải cúi người nhặt mấy lần mới cầm lên được.

Trên phong bì là nét chữ anh không thể quen thuộc hơn: [Gửi con gái ngoan Hứa Ân Từ thân yêu mở đọc]

Anh run rẩy mở thư.

Trong khoảnh khắc ấy — hai mắt đỏ hoe.

[Con gái yêu dấu: Gặp chữ như gặp người, thấy thư như thấy mẹ. Khi con đọc được

lá thư này, chắc con cũng đã lớn rồi nhỉ? Xin lỗi vì mẹ đã lừa con, không thể cùng con

trưởng thành. Thật ra… mẹ đi tìm ông bà ngoại của con rồi đấy~]

Thẩm Giản Trúc đóng lá thư lại thật mạnh. Ánh mắt anh trở nên trống rỗng, nhìn chằm chằm vào con gái:

“Đây là thư cô ấy để lại cho con, vậy thì… chú không nên xem.”

Anh lẩm bẩm:

“Tính cô ấy nóng nảy lắm, sẽ trách chú mất.”

Miệng thì nói vậy, nhưng tay anh lại nắm chặt lấy lá thư, không chịu buông.

Tôi im lặng.

Chỉ cần anh chịu đọc thêm một chút nữa, sẽ hiểu được vì sao năm đó tôi lại rời đi.

Nếu giờ anh đã có người bên cạnh, chứng tỏ anh đã bước ra khỏi bóng tối ngày xưa.

Dù có biết sự thật thì chắc… cũng không đau lòng quá nữa.

Chỉ cần sau này anh đối xử tốt với con gái là được.

Tôi… không sao cả. Thật sự, thế nào cũng được.

Cô gái mặc váy đỏ lén liếc nhìn lá thư, rồi quay sang hỏi Thẩm Giản Trúc: “Người anh nói… không phải là cô gái năm xưa vì tiền mà bỏ anh theo người đàn ông khác ra nước ngoài đó chứ?”

Thì ra mọi người đều truyền tai nhau về tôi như vậy.

Mà cũng chẳng sai là mấy… Năm đó để ép anh chia tay, tôi đã cố tình nói những lời rất cay độc.

Khi đó nhà anh gặp biến cố, mà tôi lại lạnh lùng nói chia tay, khiến anh tuyệt vọng đến mức đứng dưới nhà tôi, dầm mưa tuyết suốt đêm.

Tôi đứng ở tầng hai, từ trên cao nhìn xuống: “Tôi chán anh từ lâu rồi. Nếu không vì tiền, tôi chẳng đời nào chịu yêu đương với thằng con quản gia suốt năm năm.”

“Giờ anh không còn tiền nữa, càng tiện cho tôi. Tôi đã tìm được người mới rồi, biến đi!”

Người đàn ông từng vì che chở cho tôi trong trận động đất mà bị thanh sắt đâm xuyên bụng, chẳng rơi một giọt nước mắt — lúc đó lại khóc thảm đến vậy.

“Em từng nói sẽ yêu anh cả đời, sao giờ lại nhẫn tâm vậy? Đừng bỏ anh được không?”

“Em thích tiền đúng không? Anh sẽ kiếm thật nhiều tiền… Em đừng rời xa anh.”

“Xuống gặp anh một lần thôi… Anh xin em đấy.”

Anh vừa nói, vừa quỳ xuống dưới trời tuyết.

Tôi đã muốn chạy xuống ôm anh thật chặt. Nhưng tôi không thể.

Tôi dùng những lời lẽ tàn nhẫn nhất mắng anh, vậy mà anh vẫn không đi.

Cuối cùng anh bị ngất vì lạnh, người qua đường đưa vào viện.

Nghe nói sau đó anh có tìm tôi mấy lần, nhưng nhà tôi đã dọn đi từ lâu, chẳng còn ai nữa.

Thẩm Giản Trúc rũ mắt ngẩn người, rõ ràng anh cũng đang đắm chìm trong ký ức ấy.

Con gái nhỏ nhẹ cất lời, phá tan sự yên lặng:

“Vậy… sau này cháu còn được để dành đồ ăn ngon cho mẹ nữa không chú? Cháu không phải ăn trộm đâu ạ, đều là phần cháu không ăn hết thôi…”

Thẩm Giản Trúc nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước kia, lại chẳng thể nói ra một lời từ chối nào.

Cô gái váy đỏ sững sờ: “Anh… cô bé này không phải con anh sao? Sao lại gọi anh là chú?”

Tôi ngạc nhiên. Thì ra… cô ta chính là Thẩm Linh Tuyết — em gái của Thẩm Giản Trúc, người lớn lên ở nước ngoài?

Thẩm Giản Trúc cũng khó hiểu: “Em… sao lại nói con bé là con anh?”

“Con bé giống hệt anh hồi nhỏ, như hai giọt nước vậy.”

Ánh mắt Thẩm Giản Trúc trợn to, bất ngờ quay ngoắt sang nhìn con gái. Nhịp thở dần trở nên dồn dập.

Từ lúc con vào nhà, anh chưa từng nhìn con kỹ một lần.

Chỉ cảm thấy ánh mắt con rất có thần, giống ai đó anh từng quen.

Giờ nhìn kỹ lại — sống mũi, vành tai, thậm chí cả thói quen mím môi thành một đường thẳng mỗi khi nghiêm túc… Tất cả đều giống anh y đúc.

Là anh quá cố chấp, tự che mắt mình.

Anh nhìn con gái đang nhặt những tờ tiền rơi dưới đất, xếp lại ngay ngắn, rồi rút ra năm tệ đưa cho anh.

“Chú ơi, con với mẹ không ăn không của chú đâu.”

Thẩm Giản Trúc nhìn xấp tiền có cả tiền lẻ lẫn tiền chẵn trong tay con, trong mắt lóe lên chút phức tạp, hỏi nhỏ:

“Mẹ con… có bao giờ nhắc tới ba con không?”

Con gái ngơ ngác lắc đầu.

Tim anh đau như muốn ngừng đập.

Anh ôm chặt lấy con gái vào lòng. Giọng run lên từng hồi: “Con gái à, xin lỗi… chú là ba của con.”

Con bé chẳng hiểu sao chú ấy cứ run run, chỉ học theo cách tôi từng dỗ nó — nhẹ nhàng vỗ lên đầu anh.

Tôi khóc không ngừng được. Tốt quá rồi. Thẩm Giản Trúc… cuối cùng cũng nhận ra con gái. Con tôi… cuối cùng cũng có một mái nhà.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)