Chương 5 - Khi Linh Hồn Gọi Tên

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Một lúc lâu sau, anh mới nới lỏng vòng tay, đôi mắt đỏ hoe nhìn vào không trung, nghiến răng:

“Hứa Triều Phỉ, cô thật giỏi lắm.” “Vì muốn sống sung sướng mà bỏ tôi thì thôi đi, nhưng đến cả con gái chúng ta cô cũng nỡ lòng vứt bỏ, tôi với cô chưa xong đâu!”

Tôi nhìn linh hồn mình đang dần trong suốt, chỉ có thể cười chua chát. “Anh sẽ không tìm thấy tôi đâu.”

Thẩm Giản Trúc cúi đầu nhìn con gái: “Con có biết nhà ông bà ngoại ở đâu không? Cùng ba đi tìm mẹ nhé?”

Dĩ nhiên con gái không biết gì cả.

Dựa theo manh mối điều tra được từ cấp dưới, Thẩm Giản Trúc dẫn con đến căn nhà nơi con từng sống.

Ngõ khu trọ nhỏ quá hẹp, xe chỉ có thể đỗ ở ngoài.

Vừa vào đến khu, anh đã thấy một con chuột to tướng bò ra từ cống thoát nước.

Anh vội vàng kéo con gái vào lòng che chắn.

Không ngờ con lại vỗ vỗ tay anh, nhỏ giọng trấn an: “Chú đừng sợ, nó không cắn người đâu.”

Thẩm Giản Trúc chưa kịp sửa lại cách xưng hô của con, chỉ lặng nhìn, trong mắt đầy xót xa.

“Con và mẹ… sống ở đây suốt à?”

Con gái líu lo dẫn anh đi sâu vào trong: “Đi đến cuối là tới rồi đó!”

Hai người đi lên lầu. Khu trọ cũ kỹ không có thang máy, mạng nhện giăng khắp nơi.

Thẩm Giản Trúc cao lớn, phải cúi người mới đi được.

Đến trước một cánh cửa đầy những mẩu quảng cáo rao vặt, con gái nhón chân, lấy chiếc chìa khóa đeo trên cổ tra vào ổ khóa mở ra.

Thẩm Giản Trúc siết chặt tay nắm cửa, hít sâu mấy lần rồi mới đẩy cửa bước vào.

Một căn phòng trọ chưa đầy hai mươi mét vuông, nhìn phát là thấy hết.

Vật dụng lớn nhất là chiếc sofa đỏ cũ kỹ bạc màu đặt sát tường.

Con gái đặt phần ăn mang về và chiếc hộp gỗ nhỏ lên bàn.

Sau đó nhảy tót lên sofa, nằm cuộn lại, như một chú chim mỏi cánh trở về tổ.

Nó chỉ nằm ở một bên ghế, chừa lại đúng một khoảng trống — vừa vặn đủ cho một người phụ nữ nằm xuống.

Cuối cùng thì Thẩm Giản Trúc cũng hiểu… vì sao con bé lại thích ngủ sofa đến vậy.

Nhưng anh vẫn không cam tâm, khàn giọng lẩm bẩm: “Không thể nào… chắc là giả thôi… Hứa Triều Phỉ cô ghét nghèo như thế, sao lại chịu sống ở nơi thế này?”

“Hứa Triều Phỉ! Cô ra đây cho tôi!”

Anh lục tung căn phòng nhỏ, đến cả ngăn kéo của chiếc bàn trà gãy chân cũng không bỏ qua.

Trống trơn, không còn gì cả.

Anh bật cười, nụ cười đắng chát: “Lại âm thầm bỏ trốn… giỏi thì trốn cả đời luôn đi!”

Lúc này, một bà lão tóc bạc thấy cửa mở toang liền vội bước vào.

Nhìn thấy con gái tôi, bà mừng rỡ đến vỗ đùi liên tục: “Ân Từ? May quá cuối cùng cũng tìm được con rồi! Không thì dì biết ăn nói sao với mẹ con đây!”

“Những ngày qua con đi đâu thế? Dì tìm khắp nơi cũng không thấy.”

Người đến là viện trưởng viện phúc lợi.

Ngày tôi đưa con đi phẫu thuật ở bệnh viện, từng gặp bà dẫn mấy đứa nhỏ đến khám.

Bà ấy là người tốt, rất có trách nhiệm.

Viện phúc lợi cũng ở gần đây, giao con lại cho bà, tôi mới có thể yên tâm mà rời đi.

Con gái mỉm cười với bà: “Viện trưởng ơi, con đi tìm mẹ mà.”

“Trời ơi, con tìm kiểu gì mà tìm được chứ. Mau theo dì về viện đi.”

Thẩm Giản Trúc lúc này mới hoàn hồn, cảnh giác hỏi: “Bà là ai?”

“Tôi là viện trưởng viện phúc lợi. Do Hứa Triều Phỉ nhờ chăm sóc con bé. Còn anh là ai?”

Ánh mắt Thẩm Giản Trúc lạnh đi: “Viện phúc lợi? Cô ta… nỡ lòng bỏ con vào viện phúc lợi sao?”

“Tại sao cô ấy không đến tìm tôi? Rõ ràng tôi mới là cha đứa bé…”

Anh chợt nhớ ra điều gì, giọng trầm xuống.

Lần đầu tôi bế con đến tìm anh. Anh tưởng tôi bị người đàn ông khác đá, quay về đeo bám anh để kiếm chỗ dựa.

Anh hận tôi đến tột cùng. Nói ra rất nhiều lời khó nghe. Không tin tôi. Cũng không tin con bé là con anh.

Một cơn gió nhẹ thổi qua cánh cửa sổ cũ kỹ, cũng như cuốn theo sống lưng của anh khẽ cong xuống.

Viện trưởng cau mày khó hiểu: “Con bé… có cha sao? Tôi chưa từng nghe Hứa Triều Phỉ nhắc đến.”

Bà lại quay sang nhìn hai gương mặt giống nhau như đúc, gần như lập tức xác định — họ là cha con.

Bà lão càng khó hiểu: “Vậy vì sao Hứa Triều Phỉ lúc lâm chung lại đưa con bé đến viện phúc lợi?”

Câu đó vừa dứt, Thẩm Giản Trúc trợn mắt, lao tới nắm lấy vai bà, gằn giọng: “Bà nói gì cơ? Hứa Triều Phỉ… chết rồi?”

“Chính tôi là người lo hậu sự cho cô ấy, tôi không biết chắc được sao?” “Sao có thể chứ… Cô ấy nói là đi tìm bố mẹ mà, sao lại chết?”

Viện trưởng nhìn anh đầy thương cảm: “Bố mẹ cô ấy mất từ lâu rồi. Lúc đến đây thì chỉ có một thân một mình, còn dắt theo đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh.

Vì kiếm tiền chữa bệnh cho con, cô ấy mới sinh bệnh nặng, không có tiền chữa trị.”

“Trước khi mất, cô ấy nhờ tôi chăm con bé, còn nhờ tôi giúp lo hậu sự. Tôi thấy thương nên mới đồng ý.”

Bà nhìn Ân Từ vẫn đang cười tươi, nước mắt rơi xuống: “Hôm Hứa Triều Phỉ mất, con bé còn nằm trong lòng cô ấy ngủ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)