Chương 9 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!
Hắn nói giam lỏng ta ba ngày nhưng lại hóa thành một tuần. Ta chẳng có võ công, sức lực cũng yếu ớt chẳng thể tự mình đánh lại người của hắn đang ở ngoài canh chừng ta.
Chính vì thế làm sao ta có thể tự ý thoát khỏi đây?
Sau một tuần, Phù Tấn khoác lên mình bộ y phục hình rồng, hắn nay đã trở thành hoàng đế, đích thân cùng đám người hầu theo sau tiến đến cung của ta dường như để hỏi thăm ta lần cuối.
Ta cứ ngỡ rằng sau bao năm kết thân và đối xử tốt với hắn, hắn sẽ cho ta một con đường sống. Nhưng kết quả xem ra không như ta tưởng tượng.
Có lẽ đã đến lúc ta phải ra đi chỉ vì ta là nghĩa nữ của hoàng hậu, kẻ mà hắn căm ghét nhất!
Liệu hắn có thay đổi một cái cách ra đi khác cho ta hay không?
Ví dụ như ban cho ta thuốc độc hay yêu cầu ta dùng dải lụa trắng kết thúc đời mình, miễn cách nào cũng được xin đừng để ta phải thấy thứ màu đỏ lỏng loét đó là được.
Phù Tấn bước vào tẩm cung của ta, hắn hất cằm ngạo nghễ nhìn ta như thể đang nhìn một con kiến nhỏ bé bị hắn giẫm đạp dưới lòng bàn chân.
Tình cảm huynh muội của chúng ta quả nhiên không thể cứu vãn được, ngay cả tình phụ tử hắn còn không tha, huống chi là kẻ xa lạ không có m/áu mủ gì với hắn.
Ta quay đầu không nhìn hắn, thậm chí không đứng dậy để hành lễ chào hỏi hắn hay nói chuyện gì trừ khi hắn bắt chuyện với ta trước.
Trước sau gì cũng chết dưới tay hắn, ta cần gì phải tỏ ra tốt bụng đối xử dịu dàng với hắn làm gì nữa…
“Nàng giận ta sao, Uyển Nhi?”
Ta ngồi ngoan trên giường, không động không tĩnh chỉ nghiêng đầu sang liếc nhìn hắn, chầm chậm đáp: “Ta làm gì có tư cách giận dỗi bệ hạ, trước sau gì cái mạng nhỏ này của ta cũng rơi vào tay ngài, cần gì ngài phải quan tâm liệu ta có giận gì ngài hay không?”
Ta không ngờ hắn lại tự hạ mình quỳ gối xuống trước ta rồi nói một câu khiến ta chưa bao giờ tưởng tượng đến.
“Uyển Nhi, nàng hãy trở thành hoàng hậu của ta có được không?”
“Ta yêu nàng, Uyển Nhi của ta!”
Ta thất kinh run rẩy nhấc mông dịch lùi ra đằng sau vì không thể tin được hắn đang cầu hôn ta, còn nói muốn ta trở thành hoàng hậu của hắn cho dù ta có là nghĩa nữ của hoàng hậu ư?
“Nhưng ta là nghĩa nữ của tiên hậu, ta làm sao có thể trở thành hoàng hậu của bệ hạ. Chẳng phải ngài căm ghét ta sao?”
Hắn cười dịu dàng nói với ta, hắn nói người hắn căm ghét là hoàng hậu chứ không phải ta.
Hắn nói là ta đã cứu rỗi cuộc thời thân tàn ma dại của hắn.
Hắn nói là ta chính là người đã kéo hắn ra khỏi con đường chỉ toàn một màu tăm tối.
Hắn nói ta chính là người đã đem lại niềm vui và sự an toàn cho hắn.
Chính vì thế, hắn muốn ta trở thành hoàng hậu danh chính ngôn thuận ở bên cạnh hắn cả đời này.
Nhưng ta biết chuyện này không thể dễ dành như thế được, bởi vì ngay từ đầu kết cục của ta được định sẵn là bi kịch.
Làm sao có thể có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống như thế? Ta nghi ngờ, chắc hẳn hắn đã giăng bẫy muốn hãm hại ta, để ta sống không bằng ch//ết, có lẽ hắn muốn ta phải ra đi mãi mãi theo cách dã man nhất.
“Không, ta không thể, chúng ta là đường huynh muội. Làm sao có thể trở thành phu thê, chuyện này quá hoang đường rồi.”
Ta dĩ nhiên biết giữa ta và hắn không cùng quan hệ huyết thống nên việc ta gả cho hắn là chuyện rất đỗi bình thường nhưng để thoát khỏi cái chết ta đành phải tìm ra một cái cớ thích hợp nhất để cho qua chuyện này.
Ta mong rằng hắn có thể suy nghĩ lại, nhưng có lẽ cái cớ của ta đưa ra không thể thuyết phục được hắn.
“Nàng nói lại cái câu vừa rồi cho ta thử xem?” Hắn cau mày, dường như rất tức giận.
Ta sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch vì giờ phút này khuôn mặt của hắn quá đỗi đáng sợ, nó xám xịt u tối như thể muốn nuốt chửng lấy ta ngay bây giờ.
“Ta… ta không phải…”
“Uyển Nhi!”
“Ta từng nói với nàng rồi còn gì, chưa từng một khắc nào ta coi nàng là hoàng muội của ta, nàng biết rõ giữa chúng ta chẳng có quan hệ huyết thống gì, hà cớ chi nàng lại dùng cái cớ đó để từ chối ta?”
Bỗng hắn cười phụt nhìn ta, sắc mặt trở nên nham hiểm chứa đựng một màu đen tối lạnh lẽo cất lên chất giọng trầm thấp.
“Nàng ghét ta đến mức đó sao? Đừng nói với ta nàng còn tơ tưởng đến đại hoàng huynh của ta đấy nhé?”