Chương 10 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Ta kinh hãi, hắn… hắn vừa xàm ngôn cái quái gì thế? Ta sao có thể để ý đến Phù Minh, ta cầu mong tránh xa hắn còn không được, mắc mớ gì ta phải quan tâm đến thằng cha đê tiện ham mê tửu sắc đó.

“Bệ hạ nói cái gì thế? Ta làm sao quan tâm đến cái tên gớm tởm đó, ta…” Ta bụm miệng vì phát hiện ra mình đã lỡ nói ra những lời bất kính.

Thay vì hắn tức giận rồi trừng phạt ta thì hắn lại bật cười rất tươi như thể đang rất hài lòng.

“Ha ha… thì ra là nàng ghét hắn đến vậy, uổng công ta hiểu nhầm nàng rồi, Uyển Nhi.”

Hắn vừa dứt lời thì ghé sát bên vành tai ta, nói nhỏ.

“Uyển Nhi, chẳng phải ta đã nói trước đó với nàng rồi đúng không?”

“Ta đã hứa với nàng sẽ chơi nàng cả ngày, không những cả ngày mà còn cả đêm nữa. Vì vậy, đừng mơ tưởng đến việc giao du với những tên nam nhân khác.”

“Đừng nghĩ ta không biết nàng rất thích nhiều chuyện với đám nam nhân khác sau lưng ta, gì chứ… Uyển Nhi, nàng trước sau gì cũng chỉ thuộc về một mình ta.”

“Từ chối ư? Mơ đi!”

Vừa dứt lời, hắn phất tay yêu cầu đám nha hoàn lôi ta đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi đưa đến tẩm cung của hắn, bởi vì đêm nay hắn sẽ thị tẩm ta.

Tin tức ta trở thành hoàng hậu đã loan truyền khắp hoàng cung, chuyện này vốn nên được đưa ra làm đề tài tranh cãi và phản đối mạnh mẽ, bởi vì trên danh nghĩa ta và hắn là đường huynh muội nên việc thành thân không hề thích hợp.

Nhưng có một số đại thần khác có hảo cảm tốt và có sự tôn trọng nhất định với cha ruột của ta, tức Tần thái sư trước kia. Họ đã chấp thuận với hoàng đế để ta lên ngôi hoàng hậu, những thế gia ủng hộ việc ta trở thành hoàng hậu đều có quyền lực rất lớn nên những đại thần khác trong triều không một ai dám bàn cãi thêm về vấn đề này nữa.

Trong hoàng cung hiện tại không có thái hậu nên ta với tư cách hoàng hậu là nữ chủ quyền lực nhất hậu cung. Mọi việc trong hậu cung đều do một mình ta cai quản.

Hằng ngày, ta đều được hắn ghé qua ngủ lại, tin tức chúng ta gần gũi thương yêu nhau đều lan rộng khắp nơi, mọi người đều cảm thấy rất ngưỡng mộ về tình cảm của đế hậu dành cho nhau.

Thế nhưng chỉ mình ta biết tình cảm hầu hết chỉ xuất phát từ phía Phù Tấn, còn về ta thực ra ta cũng không rõ cảm xúc của mình dành cho hắn là gì.

Trước đây, ta đơn giản nghĩ đến việc làm sao để thoát chết và sống yên bình đến tuổi già, đương nhiên kết cục hiện tại của ta khác trước rất nhiều, Phù Tấn cho ta rất nhiều thứ, hắn quan tâm ta, yêu thương ta không để ta chịu khổ dù chỉ một chút.

Điều đó đã khiến ta tin rằng trong lòng hắn hoàn toàn có ta, nhưng sao ta vẫn không cảm thấy hạnh phúc hay vui vẻ, ta chỉ cảm thấy trái tim mình thắt lại, trống rỗng hiu quạnh và cô đơn.

Kiếp trước, ta là một cô nhi chỉ có một mình không ai thương yêu, tự thân vận động học hành bán sống bán chết chỉ để có một công việc tốt. 

Thật may, ông trời không phụ công ta nhọc sức đã để ta được trở thành một giáo viên dạy tại một trường dân lập, với mức lương đủ sống qua ngày, nhưng đến cuối cùng ta vẫn không thể sống được lâu mà đã qua thế giới bên kia do gặp tai nạn.

Khi ta xuyên đến thế giới này, ta đã cảm thấy hạnh phúc biết bao khi được tái sinh trong một gia đình hết mực yêu thương ta, phụ thân của ta, và phụ mẫu của ta đều thương yêu ta hết lòng hết dạ. Ngay cả đế hậu cũng yêu thương ta cưng chiều ta dù cho ta không phải là con ruột của họ.

Nhưng họ đã từng gieo rắc điều ác lên một con người vô tội đáng lẽ phải được sống trong sự bảo bọc của người lớn, nghiệp họ đã gieo, ắt sẽ phải trả.

Giờ khắc này, ta chỉ muốn đoàn tụ bên gia đình những người đã từng yêu thương ta hết lòng nhưng ta chợt nhận ra dù hiện giờ ta có tất cả khi nhìn lại hóa ra bản thân mình lại chẳng có gì.

Ta thực ra chỉ là một cái chai rỗng được trưng bày trong một cái tủ kính dát vàng mà thôi.

“Nàng lại suy nghĩ gì đấy?” Từ khi nào Phù Tấn xuất hiện ở phủ của ta, sau đó tựa đầu vào vai ta nhõng nhẽo than mệt vì công việc quá dày đặc.

“Ta xin lỗi vì để nàng chờ đợi quá lâu, công việc ta nhiều quá nên thời gian ngủ ta cũng không có, nàng sẽ không giận ta chứ?”

Ta mỉm cười: “Làm sao thần thiếp dám trách bệ hạ, chỉ cần bệ hạ đến thiếp đã rất vui rồi.”

Lời vừa dứt, hắn đè ta xuống giường sau đó vồ vập hôn khắp gương mặt ta như thể đã đói khát nhiều ngày.

“Ưm… bệ… hạ.”

“Uyên Nhi, nàng đúng là có tài hút hồn người khác mà!”

Đêm đó nhờ hắn mà ta đã không thể ngủ ngon giấc, cái eo của ta thực sự muốn rụng rời. Nghĩ đi nghĩ lại, tình cảm với hắn dù có hay không có thì đã sao, dù sao cái quyền từ chối ta cũng chẳng thể có, cuộc sống của ta e rằng từ giờ về sau sẽ luôn tiếp diễn mãi như vậy.

Kết cục của ta chỉ cần thoát chết và được sống đã khiến ta vô cùng mãn nguyện rồi, bởi vì khát khao được sống của ta rất mãnh liệt.

Tình yêu ư, ta chẳng quan tâm, suy cho cùng đó chỉ là một món đồ vô hình để giao dịch, ngày nào hắn còn cưng chiều và yêu thương ta thì ngày đó ta vẫn có thể được sống tốt.

Ta chỉ cần sống, như vậy là đủ rồi.

Hai mươi năm sau, thái tử đích tử của ta và Phù Tấn nay đã tròn mười tám. Thằng bé bận rộn hằng ngày lo học hành siêng năng dần tiếp quản việc nước thay cho phụ hoàng của mình.

Trước đó, Phù Tấn từng hứa với ta rằng sẽ thường xuyên đưa ta đi du ngoan nếu có cơ hội, hắn rất giữ lời hứa đưa ta xuất cung đi dạo khắp nơi nhưng có lẽ biểu hiện chưa thỏa mãn của ta quá rõ ràng nên hắn đã thu xếp mọi chuyện gọn gàng nhanh chóng đến mức chỉ một năm tiếp theo, hắn đã thoái vị và nhường ngôi cho thái tử.

Hắn nói muốn xây một căn nhà đủ to, có sân vườn trồng hoa quả, có hồ nước để ta nuôi và đánh bắt cá và cho phép ta được nuôi mèo con. Khi hắn bịt mắt và đưa ta đến nơi đã âm thầm làm xong xuôi hết mọi thứ từ trước, ta đã rất bất ngờ khi thấy món quà mà hắn dành tặng cho ta đi kèm với lời hứa của hai mươi năm trước.

“Dù cho nàng không có tình cảm với ta cũng chẳng sao cả, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta. Ta hứa với nàng sẽ cho nàng tất cả những gì nàng muốn, bất kể là gì!”

Kể từ khoảnh khắc trọng đại đáng nhớ hôm ấy, thứ tình cảm cố gắng chôn chặt của ta đã bùng nổ, ta đã không thể kìm nén cảm xúc hạnh phúc của mình mà ôm chặt lấy hắn và trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào của cặp phu thê mặn nồng.

Sự đau khổ, sự lừa dối, sự vứt bỏ, lợi dụng niềm tin hay tranh giành thứ gì đó rất quan trọng. Tất cả những thứ đó đối với ta và Phù Tấn kể từ khoảnh khắc ấy đã hoàn toàn trôi vào dĩ vãng. 

Từ đó về sau, chúng ta sống hạnh phúc cùng nhau trong một mái ấm nhỏ hạnh phúc và không còn vướng bận bất cứ thứ gì.

“Cảm ơn chàng vì tất cả, thiếp yêu chàng, bệ hạ của thiếp!”