Chương 8 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua ba tháng tiếp theo, mọi sự cố trong cung ngày càng xảy ra nhiều hơn.

Sức khỏe của hoàng đế ngày càng chuyển biến xấu đi, hoàng hậu bị phát hiện truyền ra số ngân lượng lớn ra ngoài cung để mua lại mỏ vàng của Hương quốc. 

Hương Hoa công chúa vẫn bị giam lỏng trong tẩm cung bé nhỏ của mình.

Còn đại hoàng tử Phù Minh bị phát hiện bao nuôi và ân sủng đến hơn mười nhân tình ở ngoài cung, ham mê tửu sắc, chìm trong khoái lạc.

Bởi vì đây là cuốn tiểu thuyết 19+  không có gì ngoài mấy cảnh “bíp bíp bíp” nên ngoài việc đem lòng yêu nữ chính, nam chính cũng bao nuôi nhiều nhân tình bên ngoài để thỏa mãn nhu cầu riêng của mình.

Nữ chính dù biết nhưng cũng không trách cứ chàng, thậm chí còn nhập bọn với đám nhân tình kia thỏa mãn sở thích của nam chính. 

Vì lẽ đó, trùm phản diện quyết tâm muốn đoạt ngôi nên đã bắt gian tại trận tình huống xấu hổ đó của nam nữ chính và kết tội hắn sau đó tống hắn ta vào ngục.

Còn việc bệ hạ lâm bệnh nặng, đó là do hoàng hậu cho thuốc độc vào bữa cơm hằng ngày được dâng lên để đưa Phù Minh lên ngôi, còn bà ta sẽ trở thành thái hậu toàn ý nhiếp chính.

Hoàng hậu thực chất là một kẻ rất độc ác nhưng lại đem lòng yêu thương ta thực sự, nên dù bà ta có kết cục thảm hại ta vẫn cảm thấy xót xa thay cho bà ta.

Chỉ tháng sau thôi, ngôi chủ sẽ được thay đổi, lúc ấy ta sẽ tự xách theo hai hành lý chủ động rời đi.

Giờ đây ta đang ở trong chính điện của bệ hạ chăm sóc đút thuốc cho người uống.

“Phụ hoàng cảm thấy sao rồi ạ, người còn mệt không?”

“Uyển Nhi ngoan của trẫm, đừng… bày ra vẻ… mặt bí xị như vậy… xấu lắm.”

Bệ hạ mệt mỏi ngắt quãng không nói nổi thành một câu hoàn chỉnh, điều đó khiến ta xót xa thay. Tuy vậy, ta vẫn cứ chậm rãi đút từng muỗng thuốc cho người uống.

Bất chợt, thái giám bên ngoài hối hả chạy vào, ông ta thở hồng hộc không ra hơi khó khăn nói.

“Bệ hạ không hay rồi, nhị hoàng tử đang đem quân từ bên ngoài tiến đánh vào cung.”

Bệ hạ choàng tỉnh, ông ta run rẩy đôi tay quát lớn: “Ngươi… ngươi nói cái gì? Không… không thể nào.”

Lời vừa được dứt ra, cánh cửa ở bên ngoài bị đạp tung ra, một người trong một bộ y phục từ đầu tới chân toàn đen xông vào và cất lên chất giọng lạnh lẽo.

“Mau viết chiếu chỉ nhường ngôi cho ta đi, phụ hoàng của ta!”

Không chỉ mỗi phụ hoàng mà ngay cả ta cũng đang ngồi một chỗ bên cạnh người, ta đã không nghĩ rằng cốt truyện lại diễn biến nhanh đến mức độ hơn ta tưởng.

Ta cứ ngỡ tháng sau hắn sẽ hành động, nào có ngờ giờ khắc này hắn lại đột nhiên xuất hiện khiến ta không kịp trốn thoát khỏi đây.

Mọi kế hoạch trốn thoát của ta đều được một tay hắn biến thành bọt biển bay lơ lửng trong không trung.

“Nghịch tử, ngươi dám làm phản?”

Hắn nhếch mép cười sau đó một phát bật cười to tiếng như thế chế nhạo lời nói ấy.

“Nực cười thật, ai cho ngươi dám gọi ta là nghịch tử? Từ mười năm về trước chính tay ngươi đã vứt bỏ ta biến ta trở thành một vị hoàng tử nghèo túng không ai cần, bây giờ có tư cách gì gọi ta là nghịch tử?”

Hoàng thượng sốc đến mức ngã gục ngay tại chỗ, Phù Tấn cười khà khà gian xảo sau đó sai người lật lung phòng ốc của ông ta để tìm ra chiếu chỉ, chắc hẳn trước khi biết mình chết ông ta đã phải viết chiếu chỉ nhường ngôi từ trước đó.

Ta tái nhợt sợ hãi định lén lút lui đi nhưng Phù Tấn biết tỏng ý định của ta nên giữ ta lại không cho ta chạy trốn.

“Uyển Nhi, nàng đừng sợ, sau khi xong việc ta sẽ tính sổ với nàng sau.”

Sau đó, hắn sai người đưa ta về cung giam lỏng ta trong vòng ba ngày.

Trong ba ngày đó, ta chỉ nghe loáng thoáng chiếu chỉ nhà vua nhường ngôi lại chính là nhị hoàng tử Phù Tấn, không phải Phù Minh.

Tin tức đó khiến hoàng hậu tức giận, bà ta dù bị Phù Tấn bắt trói vì làm những việc xấu xa bao che cho nhi tử của mình nhưng lại coi như không có gì, điều đó khiến cho tội trạng của bà ta càng thêm nặng hơn.

Bà ta bị ép giao ra bản khế ước giao dịch mua mỏ vàng của Hương quốc cho Phù Tấn, sau đó hắn sai người giam lỏng Phù Minh cùng với những nhân tình ngoài cùng giam chung một buồng với hắn kể cả công chúa Hương Hoa.

Phù Tấn nói Hương Hoa đem lòng si mê đại hoàng tử Phù Minh nên thanh toàn cho nàng ta được hưởng đặc lợi mà mình ban cho, khi nàng ta được chứng kiến toàn cảnh ghê tởm ấy nàng ta đã như một ả đàn bà điên gào thét xông vào đấm đá Phù Minh điên cuồng.

Phù Minh đâu phải dạng tốt lành gì hắn ta cảm thấy bị một ả đàn bà hèn mọn xúc phạm mình nên đá văng nàng ta vào khung cửa thép khiến nàng ta hộc máu đổ rạp cả người xuống nền đất trong buồng tối lạnh lẽo.

Ngoài ra, Phù Tấn còn ép Phù Minh và những người đàn bà của hắn ta phải “chơi” tập thể chung trong một buồng giam để cho mẫu thân của hắn được chiêm ngưỡng. 

Hoàng hậu được chứng kiến cảnh tượng bẩn thỉu đó đã khiến bà ta phát điên gào thét chói tai rồi bất tỉnh nhân sự tại chỗ. Sau đó, Phù Tấn cho người ném bà ta ra ngoài bãi tha ma cho đám sói hung hăng được chính bà ta nuôi dưỡng xé nhỏ bà ta như tờ giấy ra thành trăm mảnh.

Bây giờ chỉ còn lại mình ta là người hắn cần xử tội, lẽ nào mọi thứ vẫn như nguyên tác ban đầu, kết cục của ta là phải rơi đầu trước lưỡi kiếm sắc nhọn lạnh lẽo ấy của hắn ư?