Chương 7 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Phù Tấn giữ chặt ta, ép ta buộc phải thề thốt lần sau không được tự ý hành động nguy hiểm như vậy một lần nữa, nếu không hắn sẽ rất lo lắng.

Ta kinh ngạc không nghĩ rằng hắn sẽ lại lo lắng cho ta, bất giác ta đưa hai tay lên chạm vào khuôn mặt của hắn sau đó nói những lời ngọt ngào.

“Hoàng huynh, huynh nói rằng huynh lo lắng cho ta, đó là thật sao?”

“Ừm, ta rất lo cho nàng.”

Ta bất giác lại mỉm cười, sau đó tiếp tục nói.

“Chẳng phải trước đó huynh rất ghét ta ư? Bây giờ, huynh nói mình lo lắng cho ta sẽ khiến ta nghĩ rằng huynh là cái đồ ba phải đấy.”

“Nàng nghĩ sao cũng được, sự thật là ta rất quan tâm tới nàng.”

Hắn luyên thuyên nói như thể rằng thực sự lo lắng cho ta khiến ta cảm thấy rất hạnh phúc. Nếu hắn đã thành tâm như vậy, xem ra ta có thể yên tâm hưởng thụ cuộc sống yên bình này lâu dài thêm một chút nữa.

Nhưng ta biết đó là điều không thể nào, bởi vì trong nguyên tác Phù Tấn đã tự xây dựng cho mình một thế lực riêng ở ngoài và đang bắt đầu hành động theo kế hoạch mưu phản của mình để lật đổ chính quyền hiện tại.

Bởi vì vào cuối năm nay, hắn sẽ đoạt thành công lấy ngai vàng và trở thành hoàng đế.

Ở thời điểm hiện tại, khác với những gì cốt truyện miêu tả, Hương Hoa công chúa bị gi/am lỏng do hành xử ngu ngốc, Phù Tấn lại đối xử đặc biệt với ta hơn xưa, có thể diễn biến tiếp theo sẽ khác đi nhiều.

Vì vậy ta cũng không thể qua loa coi thường, trước khi hắn bắt đầu rục rịch tiến hành theo kế hoạch của mình. Ta sẽ chủ động rời đi tìm một nơi yên bình nào đó dể sống, đó là cách tốt nhất để ta tránh được kiếp nạn của mình.

Mùa đông ngày càng trở nên lạnh lẽo, Phù Tấn như một quý ông lịch lãm ga lăng khoác áo ngoài cho ta cho bớt lạnh, sau đó còn bế bổng ta lên nằm gọn ở trong lòng hắn vượt qua bãi tuyết dày đặc hiện đang rơi trên nền đất ẩm ướt đưa ta trở về cung.

Ta không giãy không giụa chỉ mỉm cười vui vẻ để hắn tùy ý đưa mình trở về mà thôi.

Trong lúc đi, hắn bất chợt lại nói với ta.

“Nàng dạo gần đây rất hay tránh mặt ta, lớn rồi nên muốn giữ khoảng cách sao?”

Ta chớp hai con mắt to tròn của mình tròn xoe nhìn hắn, quả thực như hắn nói ta là muốn giữ khoảng cách với hắn, vì dù gì cả hai đều đã trưởng thành không thể tùy ý tiếp xúc gần gũi như trước đây nữa.

“Ta năm nay mười tám, hoàng huynh thì hai mươi, cả hai chúng ta đều đã lớn nếu cứ tiếp xúc gần gũi chắc hẳn sẽ khiến nhiều tai mắt trong hoàng cung này đồn thổi loan truyền tin tức không hay.”

“Ta chỉ là muốn giữ thanh danh cho hoàng huynh mà thôi.”

Nghe thấy những lời ta nói, hắn không mặn không nhạt đáp: “Vậy à, nàng quan tâm ta nhiều thật, tốn công ta nghĩ oan cho nàng rồi.”

“Nhưng mà…” Đột nhiên, chất giọng hắn thay đổi, nó từ trầm thấp chuyển sang hơi cười gian đến mức nguy hiểm.

“Ta lại muốn nàng như trước đây hằng ngày đều tìm đến ta và chơi ta cả ngày, có được không Uyển Nhi của ta?”

Ta đỏ mặt, hoang mang tột độ. Hắn vừa rồi thốt ra cái câu bậy bạ gì vậy?

“Hoàng huynh đang nói bậy cái gì vậy? Huynh phải nói là chơi với ta cả ngày thay vì là chơi ta cả ngày mới đúng. Dùng từ cho đúng đi, điện hạ.”

Hắn gãi đầu giả ngơ: “Ơ ta dùng từ sai rồi sao? Vậy thì nàng hãy chơi ta cả đêm nhé?”

Ta choáng váng, hắn đây là đang cố tình giả bộ ngây thơ vô số tội làm loạn với ta đúng không ?

“Huynh… huynh cố tình?”

Hắn cười vui vẻ sau đó cất lên chất giọng trêu ghẹo ta.

“Nàng tinh ý hơn nhiều rồi, câu chơi đó trước đây nàng nói nó mang một hàm ý giống như với cái kia, ta chỉ là học trò ngoan nghe theo sự dạy bảo tận tình của nàng mà thôi.”

Ta há hốc mồm không thể tin nổi, cái tên trùm phản diện này đúng như tên gọi, hắn thực sự rất xấu xa. Còn muốn ăn thịt ta nữa.

Suýt nữa ta quên mất đây là bộ tiểu thuyết có gắn mác người lớn nên mấy cái cảnh “chuyện gì đó” không thiếu, dù ta với hắn là huynh muội trên danh nghĩa nhưng Phù Tấn nói với ta chưa bao giờ xem ta là muội muội của hắn.

Điều đó khiến ta rất buồn rầu.

Đó là lý do vì sao từ trước đến giờ hắn không bao giờ gọi ta là muội muội, chỉ toàn gọi ta là Tần Uyển hay với danh xưng thân mật là Uyển Nhi khiến ta ngại ngùng không thôi.

“Ta không thích chơi với hoàng huynh, huynh tìm người khác mà chơi cùng.”

Bỗng dưng ta thấy cả người mình run lên sau khi thốt ra câu nói đó, hắn quả nhiên tức giận rồi.

“Xem ra Uyển Nhi của ta thích chơi trò lạt mềm buộc chặt, còn thích chơi trò xua đuổi ta nữa nhỉ?”

Ta xua tay tỏ ý phủ nhận không đúng như những gì hắn nói: “Hoàng huynh, không phải như huynh nghĩ đâu, ta… ta chỉ là nói vậy thôi à ha ha…”