Chương 6 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Sau khi nhận lệnh, có một vài tên lính xông lên định bắt trói Hương Hoa đem đi nhưng nàng ta thân thủ phi phàm thế mà lại tránh được hết tất cả những người ở đây.

Nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế trói chặt hai tay của ả tiểu thư kia ra đằng sau và uy hiếp nếu các ngươi dám đối xử lỗ mãng với ta thì ta sẽ giết con ả kh/ốn ki/ếp này.

Thực chất, trong nguyên tác Hương Hoa được luyện võ từ một giang hồ trong dân gian, vì mẫu thân nàng ta từng là thường dân có quen biết với một võ nhân tuyệt đỉnh nên thân thủ của nàng ta mới được mau lẹ như vậy.

Trong lúc hai bên giằng co hỗn loạn, ta tự dưng mệt mỏi ngáp dài, vì đã đến giờ ta phải đi ngủ nhưng ta lại buộc phải ở đây tham gia cái buổi tiệc chán ngắt chẳng có gì thú vị khiến ta chỉ muốn mau chóng về phủ đặt lưng trên chiếc giường êm ái của mình rồi chìm vào giấc ngủ sâu mà thôi.

Thêm nữa nữ chính này có vẻ ngu ngốc hơn ta tưởng tượng nên mọi thứ đối với ta trở nên quá vô vị.

Ta tiện tay ném văng ra một cái ly rượu nhỏ về phía Hương Hoa, lập tức cái bàn tay cầm đ/ao đặt ở trên cổ dọa gi/ết ả tiểu thư kia bị rơi xuống đất, sau đó một đám cảnh vệ nhào vào bắt trói Hương Hoa vì dám uy hiếp quý tộc của Phù quốc.

“Buông ta ra, ta là công chúa của Hương quốc, các ngươi dám động vào ta sao?”

Ta lại một lần nữa ngáp dài chán chường, xem ra nàng ta vẫn chưa giác ngộ ra được rằng mình đang hành xử rất ngu ngốc thì phải.

Chẳng hiểu vì sao bệ hạ và hoàng hậu ngạc nhiên mở to hai mắt trừng lên với ta như thể rất hoảng hốt, thậm chí ngay cả Phù Minh ở trên kia và cả Phù Tấn ở bên cạnh cũng nhìn ta bằng ánh mắt rất đáng sợ.

Mấy người này làm sao vậy? Ta chỉ giải vây cho Hương Hoa thôi, chứ có đụng gì đến nàng ta đâu sao các người nhìn ta thấy đáng sợ quá…

“Uyển nhi, con có làm sao không?”

“Sao lại ném cái ly rượu đó thế, tay con có làm sao không, Uyển nhi ngoan của trẫm?”

“Tần Uyển, muội hành xử thật thiếu nho nhã."

“Uyển Nhi của ta, nàng vừa làm gì vậy?”

Bốn người mỗi người một câu lần lượt thay phiên nhau nói khiến ta ngơ ngác đứng hình.

Bộ ta đã làm gì nên tội hả? Sao bọn họ phản ứng thái quá vậy?

Ta lướt một lượt xung quanh, xấu hổ vô cùng với biết bao ánh nhìn của những người xung quanh đang nhìn lấy ta, xem ra người không thích gây sự chú ý như ta lại một lần nữa bị người khác chú ý đến.

Ta kính cẩn thận trọng đứng dậy để cho đế hậu một lời giải thích rõ ràng.

“Thưa phụ hoàng, thưa mẫu hậu, nhi nữ muốn giải vây cho Kiều tiểu thư nên mới ném ly rượu về phía Hương Hoa công chúa khiến cho nàng ta phải buông bỏ Kiều tiểu thư ra, hãy thứ lỗi cho nhi nữ nếu nhi nữ vừa rồi đã hành động không đúng.”

Ta tỏ ý muốn tạ lỗi vì dù gì ta đâu có làm gì nên tội, cần gì phải thẳng thừng xin sự tha thứ.

Đế hậu dường như không có ý muốn trách phạt gì ta, chỉ là quá sốc trước hành động dại dột tự phát của ta, e sợ rằng ta có thể sẽ bị thương nếu làm như vậy.

“Được rồi, trẫm với mẫu hậu của con chỉ là quá lo lắng cho con nên mới nói như thế, con không cần phải lo lắng.”

Ta cúi đầu tạ ơn, sau đó ngỏ ý muốn xin phép được đi về nghỉ ngơi, đế hậu biết ta cứ đến mùa đông sức khỏe sẽ không được tốt nên đã chấp thuận để ta được phép trở về cung của mình trước.

Phù Tấn cũng rời khỏi đại điện theo ta, cho dù hắn có xin phép họ hay không thì chẳng có bất cứ một ai thèm đếm xỉa tới hắn. Dù sao trên danh nghĩa, hắn vẫn là một vị hoàng tử không ai cần.

Khi ta rời khỏi đại điện, ta đã cho đám nha hoàn lui về hết chỉ để lại một mình ta tự về phủ, ta muốn được yên tĩnh nên đã không cho bất cứ ai đi theo mình.

Phù Tấn đi theo sau đột nhiên túm chặt lấy vòng eo ta từ đằng sau rồi áp sát vào lòng hắn, hơi thở nóng hổi của hắn phà vào sau gáy của ta khiến ta có chút rùng mình.

“Hoàng huynh đang làm gì ta vậy, chúng ta như vậy coi bộ không được…”

Đột nhiên, hắn lôi ta đi về phía sân vườn gần bờ hồ, sau đó trách móc ta vì dám tự ý ném ly rượu ở giữa đại điện vào vừa nãy.

“Nàng có biết hành động tùy tiện của nàng khi nãy nguy hiểm lắm không? Lỡ khi tay của nàng lại bị đau giống như lần trước thì sao, nàng có biết rằng lòng bàn tay của nàng vẫn còn chưa hồi phục hay không?”

Khi hắn nói câu đó, ta sực nhớ ra câu chuyện về bàn tay bị ch/ém r/ạch ngang một đường dài ở trong lòng bàn tay cách đây vài tháng trước, khi ấy ta đã giang tay cứu m/ạng bệ hạ trong một lần đi du hành. 

Chỉ bởi vì cản trở tên cướp có ý định hạ sát bệ hạ, ta đã giơ tay ra và bị một nhát r/ạch trong lòng bàn tay.

M/áu tươi phụt ra khi ấy quả thực rất đau đớn, ta đã gào thét và bất tỉnh suốt ba ngày trời chỉ vì thấy phải m/áu t/ươi tanh nồng hiện ra trước mắt mình.