Chương 5 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!
Ta trố mắt hơi há hốc mồm nhìn nàng ta, Hương Hoa ta biết không thể nào ngu ngốc đến mức chỉ vì một nam nhân lại có thể rũ bỏ hình tượng công chúa thanh cao của mình?
Trước mặt biết bao nhiêu con người ở đây, nàng ta không sợ sẽ khiến người khác chê cười mình hay sao?
Trước khi bệ hạ định nói gì đó thì từ đâu có một ả tiểu thư đến từ một gia tộc nào đó đứng dậy tiến lên trước đại điện hầm hố chỉ trích mắng chửi Hương Hoa là đồ ả đàn bà tiện nhân.
“Công chúa gì chứ? Ta thấy ngươi chính là một con ả đàn bà ngu ngốc không biết xấu hổ là gì đấy? Dám mơ tưởng đến điện hạ, ngươi nghĩ mình xứng sao?”
“Dù gì thì cũng chỉ là một cô công chúa đến từ một vương quốc nhỏ bé còn không bằng cái móng chân của đám thế gia Phù quốc chúng ta, đã thế còn do một ả phi tần có xuất thân hèn kém sinh ra, vậy mà lại dám mơ tưởng đến điện hạ?”
Ta cười gượng, từ khi nào có thêm một ả nữ phụ pháo hôi xuất hiện ở đây nữa vậy, dù gì nàng ta cũng chỉ là chất xúc tác đổ thêm dầu vào lửa khiến cho khoảng cách giữa nam nữ chính sát lại gần nhau hơn mà thôi.
Đột nhiên xông ra giữa đại điện rồi ầm ĩ như thế, làm vậy thì có ích gì?
“Phù Tấn, huynh thấy Hương Hoa công chúa thế nào?” Ta đột nhiên hỏi sang Phù Tấn, nếu hắn có để tâm đến công chúa như nguyên tác, có lẽ cuốn tiểu thuyết này còn cứu vãn được.
Hắn bỗng tối sầm mặt, cất giọng trầm thấp rồi đáp lại ta.
“Uyển nhi của ta, ý nàng là sao?”
“Ý… ý ta là huynh thấy công chúa có đẹp không? Ta thì thấy công chúa rất vừa đẹp vừa dịu dàng nữa, nếu được thì huynh hãy…”
Ta còn chưa kịp nói gì thì hắn đã đen mặt trừng to hai con mắt ngước nhìn ta như đe dọa muốn phanh thây ta thành từng mảnh nếu ta còn tiếp tục thốt ra thêm câu nào nữa.
Ta lập tức im bặt không dám nói gì thêm nữa, chỉ sợ cái đầu nhỏ của mình giữ không được.
Lúc này, ở trên long sàng, bệ hạ cau mày trừng ả tiểu thư kia một cái khiến nàng ta sợ run lên nhưng có vẻ như lá gan nàng ta lớn mật nên vẫn thao thao bất tuyệt dùng những câu hạ bệ để dìm Hương Hoa xuống.
Hương Hoa mặc kệ ả tiểu thư kia nhiều chuyện, nàng ta vẫn tiếp tục cầu xin, hai hàng nước mắt lưng tròng lăn dài ở hai bên gò má trông rất tội nghiệp.
“Bệ hạ, cầu xin người hãy để cho thần nữ được gả…”
Chát!
Một cái tát giáng xuống khuôn mặt xinh tươi như hoa của công chúa Hương Hoa, ta trợn mắt kinh ngạc không nghĩ rằng ả tiểu thư kia lại dám ngang nhiên ra tay với nữ chính.
Hương Hoa ngã xuống nền đất trong sự sỉ nhục, không nghĩ rằng bản thân đường hoàng là một công chúa thế mà lại bị ăn tát bởi một người có tước vị thấp kém hơn mình.
“Ngươi?" Hương Hoa trợn trừng mắt với ả ta, dáng vẻ dịu dàng trong giây lát đã hoàn toàn biến mất.
Ta đảo mắt một vòng thầm nghĩ trong lòng, xem ra nguyên tác ban đầu đã thay đổi khá nhiều so với những gì ta tưởng tượng nhỉ?
Đột nhiên, ả tiểu thư kia bị Hương Hoa tấn công từ đằng sau, nàng ta dùng thanh đao nhỏ vòng ra đằng sau đe dọa ả ta vì dám tấn công mình.
“Ngươi dám ra tay bổn công chúa?”
Trong chốc lát có rất nhiều thanh kiếm bao vây chặt lấy Hương Hoa uy hiếp nàng ta mau buông bỏ vũ khí xuống trước khi quá muộn.
Trong tình thế nguy cấp này, ta không nghĩ rằng đại hoàng tử thân là nam chính vậy mà chẳng hề động tay động chân, cứ thế ngồi yên một chỗ quan sát mọi thứ như thể đang được xem một vở kịch hay vậy.
Phù Minh ta biết là một người có tính cách ranh mãnh, không hề dịu dàng tốt bụng như trong nguyên tác, có lẽ vẻ ngoài nho nhã kia chỉ là vẻ bề ngoài mà hắn ta muốn cho người khác thấy mà thôi.
“Có lẽ Hương Hoa công chúa là một người rất dễ mất bình tĩnh thì phải?”
Một lời nói này của thánh thượng như thể muốn nói rằng sẽ cắt đứt cầu nối hòa bình giữa hai nước, chiến tranh sẽ không thể chấm dứt như lời đề nghị trước đó sau khi bên Phù quốc đã chấp thuận đình chiến.
“Người đâu mau xếp một phòng cho khách để công chúa được nghỉ ngơi, nhớ là phải chăm sóc nàng ta cho chu đáo vào, đừng để trẫm thất vọng.”