Chương 4 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Trong giây phút được đích thân bệ hạ cho phép nàng ta chọn lựa, ta đã ngẩng đầu chờ đợi câu trả lời của nàng, thực ra theo cốt truyện định sẵn, nàng ta sẽ chọn đại hoàng tử Phù Minh, nam chính của tiểu thuyết.

Hương Hoa cúi thấp người, nàng ta cất lên chất giọng ngọt ngào đáp lại thánh thượng.

“Thưa bệ hạ, thần nữ từ xa trước đó đã được nghe danh đại hoàng tử Phù Minh là một người vị hoàng tử tài đức và dịu dàng. Thần nữ muốn xin ngài hãy cho phép thần nữ được gả cho ngài ấy.”

Nàng ta đỏ mặt sau khi thú nhận người mình muốn gả chính là đại hoàng tử Phù Minh.

Ta ngồi yên tại chỗ thầm nhớ lại một số đoạn trong nguyên tác, vốn dĩ Hương Hoa đã gặp Phù Minh từ ba năm trước khi Phù Minh tham gia chiến trận xâm chiếm vùng thảo nguyên của Hương quốc đã gặp được nàng ta.

Lúc đó, Hương Hoa công chúa đã si mê diện mạo anh tuấn của Phù Minh nên nàng ta đã hoàn toàn rơi vào lưới tình khi ấy với hắn ta.

Trong một giây thoáng qua ta tò mò muốn nhiều chuyện đôi chút, ta hướng ánh mắt về phía trên cùng, vị trí chỉ thấp hơn vị trí của đế hậu ngồi một bậc, nơi ấy đại hoàng tử đang nho nhã yên vị.

Ta thầm quan sát tâm tư của hắn dành cho Hương Hoa công chúa, ánh mắt của hắn dường như…

Hửm? Sao ta thấy hắn dường như không có ý gì là để ý đến nàng ta hết vậy nhỉ? 

Chẳng lẽ không phải như những gì ta nghĩ, hắn lẽ ra nên tập trung dành hết mọi sự chú ý đổ dồn vào nàng ta với lý do sự xuất hiện xinh đẹp tỏa sáng ấy đã đánh đổ gục hết tất cả những người ở đây kể cả hắn ta mới phải?

“Nàng đang nhìn về phía cái tên đó đấy à?” Đột nhiên, một chất giọng lạnh lẽo từ phía bên phải của ta vang lên, nó sâu lắng đến mức khiến ta rùng hết cả mình.

“Nhị hoàng huynh, huynh nói gì vậy, ta làm gì để ý đến đại hoàng huynh chứ?”

Đột nhiên, Phù Tấn hạ thấp giọng xuống, hắn nhếch mép nói.

“Ồ, hình như ta nhớ rằng ta chưa có đề cập đến đại huynh, sao nàng biết người ta nhắc đến là hắn?”

Ta run rẩy, cười trong bất lực hơi e dè liếc sang Phù Tấn rồi cất lên một chất giọng nhỏ nhẹ xen lẫn sự nũng nịu trong đó.

“Nhị hoàng huynh, không phải đâu, chỉ là Hương Hoa công chúa đang nhắc đến đại hoàng huynh nên ta nhìn huynh ấy để xem huynh ấy định sẽ làm gì thôi à, huynh nghĩ nhiều rồi!”

“Vậy à, có lẽ như nàng nói là ta nghĩ nhiều rồi…”

Dứt lời, hắn lại tỏ vẻ như không có gì, tiếp tục chuyên tâm vào chính sự. Còn ta thì đặt tay lên ngực thở phào, suýt nữa thì lại không vượt qua được kiếp nạn rơi đầu dưới tay của Phù Tấn.

Bệ hạ đột nhiên bật cười lớn tiếng trước đại điện, có vẻ như ông ta đang rất thích thú với câu trả lời của Hương Hoa.

Thực ra không hẳn là thích thú, chỉ là đang dò xét sự thật trong câu nói của Hương Hoa, có thật là nàng ta để ý và quan tâm đến đại hoàng tử hay là nhắm đến vị trí có thể trở thành hoàng hậu kế vị trong tương lai.

“Quả nhiên là nam nhi của trẫm rất phong độ và anh tuấn nhỉ? Hầu như khắp nơi trên đất nước này đều rất si mê với diện mạo tuấn tú này của nó, nhưng Hương Hoa công chúa có thể không để ý đến một thứ rồi thì phải?”

Hương Hoa công chúa bất giác ngẩng đầu, nàng ta tập trung lắng nghe những lời bệ hạ định nói tiếp theo sẽ là gì.

“Ừm, thì nhi tử này của ta là do trung cung hoàng hậu sinh thời và thừa hưởng tất thảy mọi sự cao quý trên thế gian này, ta e rằng với một công chúa không mấy nổi trội chưa phải là sự lựa chọn thích hợp với thằng bé.”

“Hương Hoa công chúa có đồng quan điểm với ta không?”

Ý tứ trong câu nói vừa rồi của bệ hạ tức là một công chúa được một vị phi tần có tước vị thấp kém nhất trong hậu cung sinh ra ở một vương quốc nhỏ bé như Hương quốc, không thể nào sánh được với một hoàng tử được sinh ra bởi hoàng hậu cao quý của một đế quốc lớn và hùng mạnh như Phù quốc.

Hiển nhiên sự lựa chọn của nàng ta là một sự lựa chọn sai lầm, ông ta làm sao có thể chấp nhận gả nàng cho nhi tử cao quý của ông ta. Ngay cả với hoàng hậu, bà ấy càng không đồng ý với yêu cầu ngây ngô đó.

Chưa gì một điểm trừ to đùng đã xuất hiện trước chốn đại điện rộng lớn, với biết bao nhiêu cái ánh nhìn thích thú và dò xét của các vị hoàng tử công chúa, con cháu thế gia và các vị văn võ bá quan. 

Lời nói của thánh thượng vừa thốt đã khiến cho Hương Hoa phải bẽ mặt không thể ngẩng đầu.

Ta cau mày muốn được tiếp tục xem hành động tiếp theo của nàng ta, bởi vì trong nguyên tác vốn Hương Hoa là một người rất dễ động lòng và có phần ngây ngô.

Dù sao tuổi thật của nàng ta cũng chỉ mới mười sáu, cái độ tuổi mới lớn dễ tin vào bất cứ điều gì xuất hiện trước mắt nhưng chưa biết suy tính cho đường bước sắp tới.

Hương Hoa trong nguyên tác không phải là một nàng công chúa ngu xuẩn, nàng ta thông minh nhưng thế này vẫn chưa đủ để lấy lòng bất kì ai, kể cả có là nam chính Phù Minh.

Nàng ta cần tận dụng trí thông minh của mình mới có thể khiến hắn ta động tâm với mình.

“Thần… thần nữ hèn mọn, chưa đủ chín chắn nên đã đưa ra lựa chọn sai lầm khiến bệ hạ cười chê, thế… thế nhưng thần nữ thực sự đã lỡ nhất kiến chung tình với đại hoàng tử từ ba năm trước.”

“Với trái tim thuần khiết của thần nữ hiện giờ chỉ có mỗi ngài ấy tuyệt đối không thể chứa thêm ai khác, vì vậy nên xin ngài hãy chấp nhận để thần nữ gả cho điện hạ thưa bệ hạ!”