Chương 3 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Khi ta được đưa vào cung trở thành nghĩa nữ của hoàng hậu, ta đã nghe phong phanh qua những lời hãm hại của bà ta dành cho Hiền phi. 

Vốn hoàng hậu là một nương tử rất yêu phu quân của mình là bệ hạ, nên bất kì người đàn bà nào dám chen chân vào giữa giành sự sủng ái của chồng mình với bà ta, lập tức bà ta đều sẽ không tha cho kẻ đó, nếu kẻ đó đã đắc tội với bà ta chỉ có con đường sống không bằng chết.

Ta khi biết được thế giới mình đang sống là ở trong sách, để thoát khỏi kết cục bi thảm, ta đã cố gắng tìm đến Phù Tấn để kết thân với hắn.

Ngày đầu tiên, ta ngỏ ý xòe tay ra muốn bắt tay với hắn, hắn đã hất tay ta ra, còn tỏ ý thù địch với ta chỉ bởi vì ta là nghĩa nữ của bà ấy.

“Đồ ả hồ ly, đừng tưởng làm như vậy là sẽ kết thân được với ta, có lẽ là ả đàn bà ác độc kia đã dụ ngươi tới đây để giả vờ làm thân với ta sau đó hành hạ ta sống không bằng chết phải không?”

“Mau cút đi!”

Và ta đã bị đuổi đi ngay ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Liên tiếp về sau số lần gặp hắn đều tăng lên, dù hắn không thích ta đều bắt chuyện và bám dính lấy hắn không buông, còn cố chấp gọi hắn một tiếng ca ca.

Dù hắn tỏ ra ghét bỏ nhưng ta vẫn lì lợm gọi hắn là hoàng huynh.

Chẳng hiểu vì sao giờ đây cả hai người chúng ta đã trưởng thành, ta cứ ngỡ hắn sẽ còn mang cái bộ mặt đáng sợ đó trừng ta, nào ngờ dạo gần đây ta thấy hắn thường xuyên có xu hướng bám dính lấy ta nhiều hơn trước.

Lẽ nào là vì ngày hôm ấy ta đã nói muốn giữ khoảng cách với hắn sao? 

Ta suy tư hồi lâu về vấn đề nan giải này, nhưng bất chợt tiếng trống kèn inh ỏi vang lên và ta cũng không còn thời gian để suy nghĩ về vấn đề đó được nữa.

Giờ khắc này, công chúa của nước láng giềng đã đến, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía đoàn hộ tống công chúa.

Một mái tóc trắng màu bạch kim với đôi mắt đen tuyền cực kì diễm lệ cùng với khí chất hào quang chói lóa khi tiến vào sảnh chính đại điện, quả nhiên không hổ danh là nữ chính luôn biến bất kì nơi nào cũng đều trở thành sân khấu tỏa sáng của riêng mình.

Ta ngây ngất nhìn nàng tiến vào bên trong, nàng quả nhiên thật xinh đẹp.

Đột nhiên, có một cánh tay ngang nhiên huých vào ta không khoan nhượng.

“Nàng thích nàng ta sao?”

Ta quay sang nhìn hắn rồi “hả” một cái.

“Ừm, ta rất thích nàng ấy, nàng ấy chẳng phải rất đẹp hay sao tựa như thiên thần vậy…”

Hắn chậc một cái như thể phản đối điều ta nói, vốn dĩ hắn nên say mê nữ chính từ cái lần đầu tiên khi được chứng kiến sắc đẹp tựa trầm hương tỏa sắc hương hoa ngào ngạt mê đắm của nàng mới phải.

Ta thấy hắn quả thực rất kì lạ không hề giống như nguyên tác ban đầu miêu tả.

“Thần nữ là Hương Hoa, xin được diện kiến vầng thái dương của Phù quốc.”

“Miễn lễ!”

Hương Hoa ngẩng đầu, dung mạo tuyệt trần của nàng khiến hầu hết công tử thế gia phải ngước nhìn say mê. Ngay cả ta cũng không ngoại lệ, quả nhiên dung mạo bình thường của ta trong nguyên tác không thể sánh được với nàng.

“Ta biết Hương Hoa công chúa đến đây để thành thân với các hoàng tử của Phù quốc chúng ta, hiện giờ trong cung điện này của ta có đến mười vị hoàng tử.”

“Chẳng hay trẫm tò mò không biết Hương Hoa công chúa có ý muốn gả cho ai?”