Chương 2 - Khát Khao Sống Mãnh Liệt Của Nghĩa Nữ!

Khi ta mới đến đây, ta chỉ là một cô bé mới tròn sáu tuổi còn bây giờ đã trôi qua mười hai năm sống trong cung. Hiện tại, ta đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành vừa qua độ tuổi mười tám.

Nơi ta hiện đang tham dự chính là bữa tiệc chào đón công chúa đến từ vương quốc láng giềng để xin cầu hòa ngưng chiến tranh giữa hai nước.

Công chúa được cho là biểu tượng hòa bình nhưng thực chất cũng chỉ là một con tin không có giá trị của quốc gia thù địch gửi đến để kéo dài sự sống.

Ta hiện ngồi ở vị trí chính điện, nơi dành cho các công chúa và hoàng tử an tọa. Bởi vì sự ưu ái của đế hậu nên chỗ ngồi của ta được xếp trên hàng đầu và được ngồi chung với các vị hoàng tử thay vì công chúa.

Ánh mắt ta chuyển dời sang phía đối diện, những ánh mắt hiện lên tỏ ý thù địch vì ghen tị với ta.

Chỉ là ta thắc mắc đối với những công chúa thật sự như bọn họ tại sao lại rảnh rỗi đi ghen tị với một người không thật sự là công chúa như ta nhỉ?

Ta chỉ là con nuôi nào có phải là con ruột như họ…

“Có cần ta moi hết mắt hết đám bọn chúng đưa cho nàng không?”

Ta xua tay phe phẩy để phản đối với cái câu hỏi ngớ ngẩn ấy của người bên cạnh.

“Không cần đâu, ta quen rồi mà, dù sao bọn họ cũng chỉ có thể nhìn không thể làm gì ta được.”

Ta ngước mắt, bỗng nhiên nổi hứng tò mò một chuyện mà mình thắc mắc từ đầu buổi tới giờ.

Sao cái tên cứng nhắc này lại được xếp vị trí ngồi ở bên cạnh ta thế nhỉ? Nếu ta nhớ không nhầm chỗ ngồi của hắn từ trước tới nay đâu phải là ngồi ở đây.

“Mà sao nhị hoàng huynh lại ngồi ở đây, ta nhớ huynh ngồi chỗ khác mà phải không?”

Hắn đột nhiên ngây ngốc nhìn ta, cả ta cũng trơ con mắt ra nhìn hắn.

Chẳng lẽ câu hỏi vừa rồi của ta có hơi thẳng thắn quá sao?

“Khụ khụ… là ta đã yêu cầu lục hoàng đệ đổi chỗ cho ta.”

Ta ngơ ngác nhìn khuôn mặt ửng đỏ thẹn thùng đó vừa cất tiếng trả lời ta. 

Hắn đang ngại ngùng á?

Đây là lần đầu tiên ta được đích thân chiêm ngưỡng cái vẻ mặt ngượng ngùng đỏ mặt của trùm phản diện, trước giờ ta chỉ thấy hắn dành cho ta cái ánh nhìn khinh bỉ thậm chí còn tỏa ra sát khí khi ta lại gần hắn.

Ta bỗng cười thầm, lẽ nào sau mười hai năm vất vả thuần hóa, hắn đã có thiện cảm với ta hơn rồi ư?

Lòng ta mừng thầm, nếu như hắn đã có thiện cảm với ta được thêm một chút có thể cái kết bi thảm của ta sẽ biến mất. Tâm trạng ta đột nhiên phấn khởi mặc kệ những cái ánh nhìn ghen tị của các cô công chúa kia bám riết lấy mình tận hưởng niềm hạnh phúc được sống kéo dài thêm một xíu nữa.

Ta lúc này đáp lại hắn, nhị hoàng tử Phù Tấn, trùm phản diện tàn bạo sau này sẽ trở thành hoàng đế.

“Vậy à, xem ra huynh có vẻ thích ta hơn xưa rồi nhỉ? Còn bày đặt kêu người khác đổi chỗ cơ.”

Hắn gãi đầu ngượng ngịu, ta lại một lần nữa ngơ ngác chứng kiến cái khoảng khắc ngại ngùng đó.

Hắn thực sự thích ta ư?

May quá, người anh trai nuôi này của ta xem ra dễ nuôi hơn nhiều rồi, có vẻ không còn là một cậu bé đanh đá như trước đây nữa.

Kể từ lúc bảy tuổi, ta đã mơ thấy tiền kiếp của mình và những đoạn ký ức sẽ xảy ra trong tương lai của ta ở thế giới này. Khi ta biết được Phù Tấn sẽ đem đến kết cục thảm hại cho mình, ta đã tìm đủ mọi cơ hội để kết thân với hắn.

Đời quả không như mơ, hắn đã cho ta biết để chạm đến gần một con mãnh thú hung hăng là một điều khó khăn như thế nào.

Phù Tấn hơn ta hai tuổi và là nhi tử duy nhất của Hiền phi nương nương, sủng phi được thánh thượng yêu nhất đã qua đời cách đây được chín năm. 

Khi hắn ra đời, bệ hạ đã rất hạnh phúc thậm chí từng có suy nghĩ lập hắn làm thái tử nhưng hoàng hậu đã ngăn cản điều đó, bởi vì gốc rễ xuất thân của hoàng hậu có quyền lực rất lớn khiến cho hoàng thượng phải từ bỏ ý định đó.

Không hiểu vì sao bẫng qua một thời gian, Hiền phi lâm bệnh nặng dẫn đến đã qua đời một năm sau đó, kể từ khi ấy Phù Tấn từ một hoàng tử được sủng ái nhất trở thành một hoàng tử không ai cần.

Hoàng thượng lạnh nhạt vì ông ta đổ lỗi cho hắn thân là nam nhi ruột thịt mà lại không biết quan tâm chăm sóc cho mẫu thân của mình mới để bà ấy thành ra tình trạng khốn khổ như thế. 

Hoàng hậu nhân cơ hội ngàn năm có một liền hạn chế ngân sách trong cung khiến hắn trở thành một hoàng tử nghèo khổ đến mức một năm chỉ được may ba bộ y phục mới khiến hắn ta bị người đời chế nhạo là hoàng tử nghèo túng không ai cần.

Chính vì điều đó, hắn rất hận hoàng hậu vì hắn cho rằng bởi vì lòng dạ ghen tuông của hoàng hậu mới dẫn đến mẫu thân của hắn phải mất m//ạng và chính bà ta đã làm ra chuyện đó.

Dĩ nhiên, ta biết suy đoán của Phù Tấn là đúng, hoàng hậu quả thực chính là thủ phạm gây ra sự ra đi mãi mãi của Hiền phi.