Chương 2 - Kẻ Nói Dối Sẽ Phải Nuốt Ngàn Cây Kim

Lo sợ tài sản của Thẩm thị sẽ bị chia cắt sau khi mình mất, ba tôi đã dốc hết sức lực, dưới sự chứng kiến của luật sư, ký kết một thỏa thuận với Phó Hành.

 

Tất cả tài sản của Thẩm thị sẽ được chuyển vào Phó thị, do Phó Hành quản lý. Nếu chúng tôi ly hôn, tôi sẽ được chia một nửa tài sản của Phó thị và tài sản cá nhân của Phó Hành.

 

Vuốt ve những chữ viết quen thuộc của ba mình trên giấy, tôi không kìm được nước mắt.

 

Ba ơi, cuối cùng thì Phó Hành cũng đã phụ lòng Thẩm gia.

 

Nhưng không sao, con sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về Thẩm gia.

 

Ôm chặt bức ảnh của ba mẹ, tôi cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ trong thư phòng và dần chìm vào giấc ngủ.

 

Trong mơ màng, tôi nghe thấy giọng của Mộ Tâm Du.

 

"Anh Hành, từ nhỏ em đã rất thích nhà của chị Phục Linh rồi."

 

"Anh tặng cho em được không?"

 

Mở cửa thư phòng, đứng trên hành lang nhìn xuống, sảnh chính sáng trưng, Mộ Tâm Du khoác tay Phó Hành, ngắm nghía ngôi nhà của tôi.

 

Phó Hành vuốt mũi cô ấy, cười đáp: "Được."

 

Tôi bật đèn hành lang, bước xuống cầu thang.

 

"Phó tổng, Phó thị do anh quyết định. Còn Thẩm gia là tài sản cá nhân của tôi, anh không thể quyết định."

 

Mộ Tâm Du ngước lên nhìn Phó Hành, cô ấy bày ra vẻ mặt đáng thương.

 

"Phục Linh, cô cũng biết nếu tôi muốn ngôi nhà này thì tôi có rất nhiều cách để có được nó."

 

"Trong lúc tôi còn muốn thương lượng với cô, tôi khuyên cô nên biết điều."

 

Phó Hành xa lạ như vậy khiến trái tim tôi cũng đóng băng.

 

Tôi chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ, Phó Hành kéo Mộ Tâm Du ra sau lưng mình theo bản năng.

 

"Phục Linh, Du Du là người rất đặc biệt đối với tôi."

 

"Cho dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì, tôi cũng sẽ cho cô ấy những gì cô ấy muốn."

 

Tôi không nói gì, lạnh lùng giơ tay tát hắn một cái thật mạnh.

 

"Bốp!"

 

Một dấu tay đỏ ửng hiện rõ trên má trái của hắn.

 

Xoa nhẹ bàn tay hơi tê, tôi lạnh lùng hỏi: "Nếu Mộ tiểu thư đây muốn trở thành Phó phu nhân thì sao?"

 

Bị tôi tát một cái, sắc mặt Phó Hành trở nên u ám, vẻ mặt như muốn bùng nổ, nhưng khi nghe tôi nói câu đó, hắn đờ người ra.

 

Vị trí Phó phu nhân gắn liền với tên tuổi của Thẩm Phục Linh.

 

Nếu muốn tách rời, cái giá phải trả là một nửa tài sản của Phó thị và tài sản cá nhân của hắn.

 

Hắn chưa đủ mạnh để đối mặt với sự phẫn nộ của hội đồng quản trị.

 

Nhìn thấy sắc mặt hắn thay đổi liên tục, tôi không nhịn được mà bật cười.

 

"Phó Hành, lúc anh dựa vào Thẩm gia, anh đâu có dáng vẻ như này."

 

"Chính ba tôi đã không tiếc bất cứ giá nào để bơm máu cho Phó thị, dạy anh từng li từng tí về kinh doanh, mới có Phó thị ngày hôm nay."

 

"Ba tôi đã mất nhưng vẫn còn tôi, Thẩm Phục Linh."

 

"Anh đừng mơ tưởng đến chuyện một mình quyết định mọi thứ ở Phó thị."

 

Phó Hành siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên trên trán, rõ ràng hắn đang cố gắng kiềm chế.

 

Trong lúc không khí căng thẳng, Mộ Tâm Du đang đứng sau lưng Phó Hành nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, dịu dàng nói: "Anh Hành, Du Du không muốn vị trí Phó phu nhân đâu. Em không muốn anh khó xử."

 

Phó Hành lập tức mềm lòng, hắn nắm lấy tay Mộ Tâm Du, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa.

 

"Thẩm Phục Linh, nếu cô cứ ngoan cố thế như vậy thì sớm muộn gì chúng ta cũng không thể tiếp tục."

 

Tôi ngẩng cao đầu.

 

"Gia quy Thẩm gia không dạy tôi phải khuất phục."

 

Tôi chỉ tay về phía cửa, ra lệnh đuổi khách: "Hai người còn không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát."

 

Phó Hành kéo Mộ Tâm Du đi về phía cửa, khi đến cửa, hắn quay đầu lại nói với tôi:

 

"Thẩm Phục Linh, tôi nhất định sẽ tặng ngôi nhà này cho Du Du."

 

"Tốt nhất cô nên chuẩn bị tâm lý đi."

 

Ngày qua ngày trôi đi, ngoài việc có thêm Mộ Tâm Du tham gia các cuộc họp cấp cao của tập đoàn và tôi chuyển về sống tại Thẩm gia, dường như mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.

 

Phó Hành đã tìm gặp tôi rất nhiều lần, đưa ra đủ loại điều kiện nhưng tôi đều từ chối.

 

Hắn bắt đầu công khai đưa Mộ Tâm Du tham dự những sự kiện kinh doanh quan trọng, tích cực giới thiệu cô ấy với tất cả các đối tác quan trọng.