Chương 3 - Kẻ Nói Dối Sẽ Phải Nuốt Ngàn Cây Kim
Mộ Tâm Du nhanh chóng làm quen với công việc của tập đoàn, trong thời gian ngắn đã giành được hai hợp đồng không quá nhỏ.
Đánh giá của nội bộ tập đoàn về cô ấy cũng bắt đầu chuyển biến tích cực.
Điều duy nhất chưa hoàn hảo có lẽ là tập đoàn Tinh Hà vẫn chưa đồng ý, việc hợp tác giữa hai tập đoàn đã bị đình trệ hơn một tháng.
Các cổ đông lớn đã không ít lần bóng gió trong các cuộc họp cấp cao.
Thời gian kéo dài sẽ sinh ra nhiều biến số.
Tuy nhiên, Phó Hành như bị thôi miên, hắn không chịu nghe lời mà nhất định phải giao dự án hợp tác này cho Mộ Tâm Du.
Thái độ của các giám đốc đối với Phó Hành, từ sự tin tưởng tuyệt đối ban đầu dần dần xuất hiện sự phân hóa.
Một đêm nữa làm thêm đến gần sáng, khi trở về nhà, tôi bất ngờ phát hiện xe của Phó Hành đỗ trước cửa.
Sau lần đuổi hai người họ đi, tôi đã đổi mật khẩu.
Phó Hành từng ra vào Thẩm gia một cách tự do, giờ đây cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa.
Bởi vì không muốn hắn vào nhà nên tôi dừng xe lại.
Phó Hành lập tức xuống xe, đi đến bên cửa sổ xe của tôi rồi gõ.
"Phục Linh, chúng ta nói chuyện chút đi."
Tôi hạ kính xe, nhìn hắn với ánh mắt nửa cười nửa không.
"Nói chuyện gì? Nói về chuyện ly hôn à?"
Phó Hành nhíu chặt mày, dù hắn thấy khó chịu nhưng vẫn cố gắng kìm nén.
"Phục Linh, đưa căn nhà này cho Du Du, cô đưa ra điều kiện đi."
Nhìn thấy vẻ vội vàng của hắn, tôi hiểu ra ngay.
"Hai ngày nữa là sinh nhật của Mộ Tâm Du rồi, chắc chắn giám đốc Phó muốn tặng quà sinh nhật thật giá trị nhỉ?"
Mặt Phó Hành lạnh tanh, hắn lặp lại một lần nữa: "Cô ra điều kiện đi."
Phó Hành đứng còn tôi thì ngồi, hắn nhìn xuống tôi qua cửa sổ xe khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
Tôi mở cửa bước xuống xe, đứng trước mặt Phó Hành, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Phó Hành, ba tôi đã dạy anh bài học đầu tiên."
"Khi đàm phán kinh doanh, hãy kiểm soát cảm xúc của mình. Một khi đối phương nhận ra ham muốn của anh, anh sẽ thua."
"Cho nên, Phó Hành, anh đã thua rồi."
Ánh mắt của Phó Hành thoáng hiện lên sự bối rối.
Tôi không cho hắn thời gian để phản ứng, trực tiếp đưa ra điều kiện của mình.
"Tất cả tài sản trước hôn nhân của anh, bao gồm cả nhà của Phó gia đều thuộc về tôi và phải được công chứng, phần này không thuộc về tài sản chung của vợ chồng."
Phó Hành lùi lại một bước, nhìn tôi như nhìn một kẻ điên.
"Thẩm Phục Linh, cô điên rồi hay tôi điên rồi?"
"Tài sản trước hôn nhân của tôi có thể mua được mười căn như nhà cô ở khu trung tâm thành phố."
Bỏ qua cái nhìn chết chóc của hắn, tôi gật đầu bình tĩnh.
"Đúng vậy, tôi đang hét giá đấy."
"Ngàn vàng khó mua được nụ cười của người đẹp mà anh nâng niu trong lòng."
Phó Hành tức giận chỉ tay vào tôi, ấp úng một lúc mới nói ra một chữ "Cô!", sau đó quay người bỏ đi.
Đêm đó, Mộ Tâm Du đăng một bài đăng dài trên vòng bạn bè lúc nửa đêm.
"Cuối cùng tôi cũng không còn là người quan trọng nữa rồi…"
Kèm theo đó là bức ảnh cô ấy khóc đến sưng cả mắt.
Tôi mở ảnh ra, tò mò nghiên cứu xem cô ấy trang điểm kỹ hay là thực sự khóc thành như vậy.
Chưa kịp soi kỹ thì tin nhắn của Phó Hành gửi tới.
[Tôi đồng ý với điều kiện của cô. Ngày mai đi làm thủ tục chuyển nhượng.]
Tôi cầm điện thoại, khóe miệng cong lên.
Phó Hành à, mới chỉ bắt đầu thôi.
Tôi đã chuẩn bị cho anh một ngàn cây kim rồi đấy!
5
Khi tôi kết hôn với Phó Hành, tập đoàn Phó thị vẫn còn đứng tên của ba hắn, Phó Kiến Quốc.
Hai năm sau khi kết hôn, Phó Kiến Quốc qua đời, Phó Hành chính thức kế thừa Phó thị.
Vì vậy, tài sản trước hôn nhân của Phó Hành khá nhiều nhưng cũng không quá lớn.
Luật sư của cả hai bên đã mất hai ngày để làm rõ tài sản và tiến hành thủ tục chuyển nhượng theo thỏa thuận của chúng tôi.
Ngày nhận được sổ đỏ căn nhà mới, cũng là sinh nhật của Mộ Tâm Du.
Cô ấy đặt tiệc trà chiều tại một khách sạn năm sao, bày biện đầy ắp bàn họp lớn của tập đoàn Phó thị và mời mọi người đến dùng trà.