Chương 1 - Kẻ Nói Dối Sẽ Phải Nuốt Ngàn Cây Kim

[FULL] Kẻ Nói Dối Sẽ Phải Nuốt Ngàn Cây Kim

Tác giả: Diệp Phỉ Thúy

Đề cử: Dẽing

Edit: Thiên Sơn Bắp Cải

‿︵ ✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧ ︵‿

Sau khi kết hôn bảy năm, Phó Hành cuối cùng cũng tìm lại được bạch nguyệt quang của mình.

 

Hắn đích thân giới thiệu cô ta với tất cả các đối tác quan trọng của tập đoàn.

 

"Cô Mộ đã chính thức gia nhập tập đoàn Phó thị, cô ấy sẽ dần dần đảm nhận công việc của vợ tôi."

 

Tin đồn lan truyền đến tai tôi, tôi chấm dứt tất cả các hợp đồng kinh doanh đang đàm phán và đưa đơn ly hôn cho Phó Hành.

 

Hắn lạnh lùng hỏi: "Thẩm Phục Linh, cô đang đe dọa tôi à?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Tôi thật lòng.

 

Thật lòng muốn tiền của Phó thị.

 

1

 Khi Phó Hành và Mộ Tâm Du mở cửa bước vào, tôi đang chuẩn bị ký hợp đồng.

 

Đây là dự án hợp tác với tập đoàn Tinh Hà mà tôi đã đàm phán suốt nửa năm, cũng là dự án hợp tác lớn nhất của Phó thị trong năm nay.

 

"Thẩm tổng, chờ chút."

 

Ngòi bút chỉ còn cách hợp đồng một tấc, tôi khựng lại.

 

Gọi tôi là "Thẩm tổng" có nghĩa là muốn nói chuyện như lúc làm việc.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Phó Hành nghiêng người, để lộ Mộ Tâm Du đang đứng sau lưng mình.

 

"Hợp đồng này giao cho Du Du ký đi."

 

Xung quanh vang lên những tiếng xì xào, không lớn nhưng rất rõ ràng.

 

Tôi nheo mắt nhìn Phó Hành, hắn đang nhìn Mộ Tâm Du, ánh mắt tràn đầy tình cảm đến mức muốn trào ra ngoài.

 

Hắn vô tư vuốt tóc Mộ Tâm Du, dịu dàng nói: "Yên tâm rồi chứ? Em còn yêu cầu gì nữa không?"

 

Mộ Tâm Du thân mật khoác tay Phó Hành, ngón tay cô ta đan vào ngón tay hắn.

 

"Em biết rồi mà, biết anh thương em rồi."

 

Cô ấy quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của tôi, cười nhẹ nhàng: "Chị Phục Linh, lâu rồi không gặp."

 

Tôi thậm chí không thèm nhìn cô ấy mà hỏi thẳng Phó Hành: "Phó tổng, lý do là gì?"

 

Ánh mắt của Phó Hành vẫn dán chặt vào khuôn mặt của Mộ Tâm Du, hắn mỉm cười, giọng điệu ấm áp: "Sáng nay tôi đã ký quyết định bổ nhiệm, bây giờ Du Du là Phó chủ tịch của Phó thị."

 

"Dù sao thì cũng là người mới, để cô ấy ký một hợp đồng lớn như vậy cũng coi như là món quà chào mừng."

 

"Lấy dự án hợp tác với Tinh Hà là quà thì không có gì phù hợp hơn."

 

Tôi không nói gì, Mộ Tâm Du cười híp mắt.

 

"Vậy thì em cảm ơn chị Phục Linh nhé."

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay đan vào nhau của họ, trên ngón áp út của Phó Hành vẫn còn chiếc nhẫn cưới của chúng tôi.

 

Tôi choáng váng đến mức mất hồn.

 

Tiếng cười của Mộ Tâm Du kéo tôi trở lại: "Chị Phục Linh, chị đang buồn ạ?"

 

"Chị yên tâm, em sẽ không giành anh Hành với chị đâu, chúng em lớn lên cùng nhau, em sẽ không để chị chịu thiệt đâu."

 

Tôi ngả lưng ra ghế, lạnh lùng nói: "Cô có thân phận gì mà dám nói tôi chịu thiệt?"

 

Ánh mắt của Phó Hành cuối cùng cũng quay lại nhìn tôi, khi hắn lạnh lùng, giọng nói cũng như phủ một tầng lạnh băng: "Phục Linh, chuyện Phó thị là do tôi quyết định."

 

Còn điều gì khó hiểu hơn nữa chứ?

 

Nửa năm cố gắng, bao đêm thức trắng để chỉnh sửa bản kế hoạch, tất cả những nỗ lực của tôi đều không bằng một lần nũng nịu của bạch nguyệt quang.

 

Tôi đứng dậy, không muốn bỏ cuộc.

 

"Phó tổng, việc hợp tác với tập đoàn Tinh Hà liên quan đến gần 20% doanh thu của Phó thị trong năm nay."

 

"Cô Mộ mới đến, xét về mặt kinh doanh thì rủi ro quá cao."

 

Phó Hành gật đầu.

 

"Đúng vậy, vì thế, sau khi Du Du ký hợp đồng, tôi vẫn cần cô giúp đỡ nhiều trong việc triển khai dự án."

 

Tôi không nhịn được bật cười, thu dọn đồ đạc, đến trước mặt Phó Hành.

 

"Vậy thì, hãy xem Phó tổng và cô Mộ có đủ khả năng giành được hợp đồng với Tinh Hà hay không."

 

Tôi lái xe rời khỏi tập đoàn, về thẳng nhà tổ của Thẩm gia.

 

Sau tai nạn của ba mẹ, ngôi nhà này trở nên cô quạnh. Dù có người làm đến dọn dẹp thường xuyên nhưng thiếu vắng hơi ấm của gia đình, nó vẫn dần trở nên hiu quạnh.

 

Ngồi trong thư phòng của ba, tôi lặng lẽ nhìn hoàng hôn dần buông xuống, cho đến khi bóng tối bao trùm mọi thứ.

 

Tâm trạng tôi cũng dần trùng xuống.

 

Tôi mở tủ sắt, lấy bản di chúc cuối cùng mà ba tôi đã ký.

 

Trước khi qua đời, Phó Hành đã quỳ bên giường bệnh của ba tôi, hắn thề sẽ yêu thương và bảo vệ tôi suốt đời.