Chương 8 - Hồn Ai Trên Sông

Lượm hết lũ chuột con vào giỏ Đen thủng thẳng đi về. Cô không biết mình còn có thể đi lại trên dương gian được bao lâu nữa nhưng cô muốn trước khi hồn mình ta biến thì phải dạy cho họ một bài học thích đáng, có ơn thì trả, có oán phải đòi. Nghĩ lại kiếp làm người của mình quá bất công, cha mẹ cô mất từ lúc cô lên 8 tuổi, ngoại đã đưa cô về nuôi, lúc ngoại già yếu không làm được gì thì cô xin ở đợ cho nhà Trúc. Kể từ đó cô một lòng chăm chỉ hầu hạ cô chủ. Trúc tuy không phải là người hiền lành nhưng cũng chưa khi nào ức hiếp Đen quá đáng. Đi mãi cô cũng tới nhà. Bà Sáu thấy cô về sớm liền hỏi.

- Bay có bắt được ếch ko con? Bà nấu xoong cháo trắng rồi đó, lát làm thịt ếch xong thì nhở bỏ vào ngen!

Đen gật đầu. Bà Sáu đi ra sau vườn hái rau Đen nhân cơ hội đi vào bếp đổ cả giỏ chuột non vào nồi cháo, cô đảo thật đều cho nhuyễn, những con chuột chưa kịp mở mắt đỏ hỏn bơi trong nồi cháo một xíu thì chết thẳng cẳng . Đen đậy nắp nồi cháo lại và đi lên nhà.

- Đen! Về rồi sao?

Nghe tiếng mợ Trúc gọi Đen quay lại gật đầu. Trúc dặn Đen.

- Tối nay tui về má ngủ 2 bữa nữa tui về , Đen ở đây thì cẩn thận với họ. Nếu bị ăn hiếp nữa thì chạy đi nghen chưa?

Đen gật đầu, nhìn Trúc khuất sau cổng cô mới bước đi tiếp. Trong đầu cô đang nghĩ

“ Mợ Hai, chắc mợ không gặp lại em nữa. Mợ nhớ bảo trọng.”

Cô thất thểu ghé vào phòng út Miên, thấy út Miên ngồi bên cửa sổ nước mắt đầm đài ướt đẫm mặt, thấy Đen vào út Miên liền đưa tay lau nước mắt, nhìn Đen cô nói.

- Cứ làm con ở như mày lại tốt Đen ah. Mày nhìn tao đi, sống mà không bằng chết. Sau này tao đâu còn dám ngẩn mặt lên nhìn ai nữa.

Đen cười khẩy, những người sinh ra trong nhung lụa, sống một cuộc sống sung sướng đầy đủ thì làm gì hiểu được những tủi nhục của một con ở cơ chứ, cô bị như vậy cũng là do nết ăn ở của cô ta mà ra , giờ ngồi đây than thân trách phận thì được gì?. Thấy Đen cười cô ta quắc mắt lớn tiếng.

- Mày cười tao hả Đen? Đừng tưởng mày ngang hàng với tao khi tao nói những điều đó nha. Xí.. mày mãi mãi cũng chỉ là kiếp con ở mà thôi.

Đen trả lời !

- Tôi đâu dám nghĩ vậy cô chủ. Chỉ là bà chủ kêu tôi đi bắt ếch về nấu cháo tẩm bổ cho mợ Loan và cô, nên muốn vào đây hỏi xem cô muốn ăn chưa để tôi xuống lấy.

Út Miên lườm Đen rồi nói.

- Cũng được , đúng lúc tao đang đói. Món khoái khẩu của tao là cháo ếch . Nhưng mà này, đúng cháo ếch tao mới ăn hen. Nếu mày dám thay ếch bằng bù tọt ( Con nhái sọc ) thì mày biết tay tao hen Đen.

Đen mỉm cười gật đầu.

- Cô yên tâm đi, là cháo ếch thật sự chứ không phải cháo bù tọt. Chờ chút tôi đi lấy cháo cho cô.

Đen đi xuống bếp, cô lấy đũa khuấy đều nồi cháo. Những con chuột con đã chín mềm nổi lềnh phềnh trên mặt xoong nhìn thấy rợn người. Đen vừa múc cháo vừa cười ma mị

“ Đây không phải cháo ếch, chững chẳng phải cháo bù tọt, mà đây là món cháo chuột bao tử của Đen. Hahaaaa....”

...

Bê tô cháo chuột thơm phức lên phòng út Miên, đặt tô cháo lên bàn toả khói nghi ngút, rất lạ rõ ràng Đen nấu cháo chuột nhưng út Miên lại nhìn thấy trong tô là những đùi ếch béo ngậy trắng tinh. Cô đói quá húp sụt .. sụt ... sụt nhai ngấu nghiến những con chuột đỏ hỏn một cách ngon lành.

Đen ngồi cạnh út Miên nói nhỏ.

- Cô chủ, chắc cô chưa biết chuyện này.

Đang ăn cháo Út Miên dừng lại nhìn Đen hỏi.

- Có chuyện gì mà tao không biết?

Đen làm bộ liếc mắt ngang dọc xem có ai không? Rồi tỏ vẻ thần bí ghé tai út Miên nói.

- Mợ Loan trước khi lấy cậu Mạnh là người yêu của thằng Nghĩa. Không tin cô đi hỏi nó đi.

Ít Miên há hốc miệng ngạc nhiên, đây là một chuyện động trời nếu nó là sự thật. Thấy cô chủ chưa hết bàng hoàng Đen thêm vô.

- Nó còn cấu kết với thằng Nghĩa tán tỉnh cô, em nghi chuyện làm cô mất mặt cũng là do nó ghen tuông cho người giết thằng Nghĩa bịt đầu mối và lột quần áo làm nhục cô.

Nghe đến đây, con chuột còn đang trọng miệng út Miên nhổ ra phì phì tức giận hỏi.

- Mày nói thiệt chớ? Nếu dám nửa câu gian dối tao cắt lưỡi mày.

Đen gật đầu giơ tay thề thốt!

- Em thề! Không tin bây giờ cô qua hỏi liền đi.

- Nhưng sao mày biết?

- Trước đêm cô xảy ra chuyện , em thấy nó đi gặp thằng Nghĩa ngoài bến sông, lấy cớ đi đón cậu chớ thực ra hai đứa cặp kè sau lưng cậu Mạnh. Cái thai của nó em dám chắc không phải của cậu Mạnh.

Út Miên đập tay xuống bàn thùm thụp , mắt long lên giận dữ.

- Con khốn! Uống bấy lâu nay tao vun đắp nó cho anh hai. Không ngờ nó là loại phụ nữ trơ trẽn vậy. Được rồi! Mày đi cùng tao qua đó.

Đen quay đi nhếch mép cười. Nhìn vào tô còn sót cái đùi ếch Út Miên lấy tay bốc đưa vào miệng nhai ngon lành. Đen nhìn thấy mà muốn ói, nó đâu phải là ếch , nó là chuột.

Bên phòng Loan lúc này bà Sáu cũng bê vào phòng cho Loan một tô.Loan thấy mùi thơm hấp dẫn liền bật dậy, nhìn bà Sáu cô ta trách.

- Sao nấu lâu thế hả? Có biết tôi đói từ lâu rồi không?

Bà Sáu cười nhẹ trả lời.

- Mợ hai đừng giận. Con Đen nó phải ra đồng bắt nên về hơi trễ. Mợ qua ăn cháo cho nóng.

Nghe tên con Đen làm Loan hơi chột dạ. Cô định mai lên huyện tìm thằng hôm cô thuê giết Đen để hỏi cho ra ngọn nghành . Nhưng mấy bữa nay cô mệt quá nên chưa đi được. Nhìn tô cháo hấp dẫn Loan ngồi ăn một cách ngon miệng. Cô đang nhai chuột mà cứ ngỡ nhai thịt ếch. Ăn gần đến hết tô cháo cô thấy trong miệng mình hình như có con gì đó ngọ nguậy. Đưa tay vào miệng lôi ra cô thấy con chuột đỏ hỏn đang kêu chít.. chít... chít. Tởm nợm quá cô quăng con chuột xuống đất, vội chạy ra ngoài nôn hết tô cháo mình vừa ăn.trong tô còn hai con đang bơi nhìn chúng thật ớn lạnh.

- Mợ Loan sao thế? Cháo có vấn đề gì sao mợ?

Loan trừng mắt nhìn bà Sáu giận dữ đáp!

- Mụ khốn này! Bà dám nấu cháo chuột cho ta ăn ư?

Bà Sáu ngơ ngác hỏi lại.

- Mợ nói gì tôi không hiểu ?

Loan vội chạy lại. Túm tóc bà Sáu lôi bà đến chỗ tô cháo cô ăn dở trên bàn, dí đầu bà xuống tô cháo Loan đay nghiến.

- Mở to mắt ra mà nhìn mụ già. Nó là chuột hay ếch hả?

Bà Sáu nhìn thì lại là cái đùi ếch. Đang xử bà Sáu thì Đen và Út Miên bước vào. Út Miên quát lớn.

- Ai cho cô làm vậy với bà Sáu hả? Cô có biết bà là người đút cho tôi ăn từ lúc nhỏ không?

Loan nhăn mặt chỉ tay vào con chuột đang bơi trong tô cháo rồi nói.

- Cô út , cô nhìn đi! Bà ta dám nấu cháo chuột cho tôi ăn. Thật kinh tởm.

Út Miên nhìn vào tô cháo chẳng thấy gì. Cô bĩu môi gằn giọng.

- Dẹp cái chuyện tào lao này đi, tui hỏi cô. Có phải cô là bồ của thằng Nghĩa không? Trước lúc cô lấy anh hai tui thì cô và nó đã ăn nằm qua lại với nhau đúng không?

Mặt Loan đang tức tối phừng phừng bỗng chuyển sang tái mét, cô ấp úng trả lời.

- Tui... tui... cô.. cô đừng ngậm máu phun người . Ai, ai dám nói tui như vầy.?

Út Miên hừm dài, tay chống ngang eo hỏi tiếp.

- Bây giờ chỉ cần cô trả lời, có hay không?

- Tui.....

Hai Mạnh ở bên ngoài đã nghe hết. Anh bước nhanh vào túm cổ áo Loan hỏi với giọng tức tối.

- Nói mau con khốn! Có phải mày là bồ thằng Nghĩa trước khi lấy tao không? Nếu mày không nói thật tao sẽ đánh mày què chân

Loan run sợ, tất cả bí mật về cô mọi người đã biết hết. Mạnh nhìn cô bằng ánh mắt giận dữ , căm ghét, khinh bỉ, lâu lâu anh lại trợn mắt như muốn bóp chết Loan tại chỗ.

-Trả lời tao! Đứ bé trong bụng là con ai? Của tao hay của thằng khốn đó hả.?

Loan không trả lời , cô quỳ sụp xuống ôm chân Mạnh van xin năn nỉ.

- Anh ! Em sai rồi, tha thứ cho em. Đúng là trước đây em yêu hắn, nhưng từ khi lấy anh em thề em chỉ một lòng một dạ với anh.

“ Bốp.. bốp...”

Hai cái tát như trời giáng Loan hứng trọn. Quá bất ngờ nên cô chẳng kịp thanh mình gì. Mạnh dùng chân đạp thẳng vào bụng Loan cứ thế mà chửi z

- Điếm thối, mày đáng chết.

Mỗi câu chửi là Mạnh dùng chân đạp Loan một cái. Cô ôm bụng kêu đau xin Mạnh tha thứ . Trong mắt Mạnh giờ Loan chỉ là thứ rác rưởi , anh ta buông một câu lạnh ngắt vô tình.

- Đem cô ta trả về nhà đi. Thứ hư đốn này không xứng làm dâu nhà này.

Loan khóc lóc van xin rồi quay sang giải thích.

- Em thề! Đứa bé nó là con anh. Dù em không đúng em có ăn nằm với Nghĩa nhưng hắn không phải là ba của đứa bé

Mạnh ! Anh hãy tin em!

Mạnh hất mạnh bàn tay của Loan ra khỏi người mình. Giờ bất cứ gì của Loan anh đều thấy ghê tởm. Vì cô ta mà anh thờ ơ với Trúc, vì cô ta anh sẵn sàng bỏ đi người vợ hết mực thương mình. Nghĩ lại anh thấy cay cú uất ức. Ông Thiêm và bà Huệ cũng đã nghe thấy. Bà Huệ vội vàng cầm tay Loan lôi ra khỏi phòng ,đẩy cô xuống đất chửi bới.

- Cút xéo khỏi nhà bà nhanh lên. Từ nay bà cấm cửa mày tới đây nghen chưa? Loại đĩ toã như mày gia đình này không cần. Đúng là một đứa con gái rẻ tiền. Rẻ luôn nhân phẩm đạo đức.

Đen lúc này nói thêm vào.

- Ông bà chủ và cậu hai cứ giao vụ này cho con. Đảm bảo cô ta sẽ biến mất mãi mãi.

Hai Mạnh liền gật dầu .

- Được rồi! Vậy cô ta tuỳ cô xử lý . Đừng làm nhà này liên lụy là được rồi.

Đen quay đi nhếch mép cười . Loan vẫn năn nỉ Mạnh nghĩ lại, và nói đứa trong bụng là con anh ta. Út Miên quay sang bảo Đen.

- Mày chờ gì nữa, kéo cô ta ra khỏi nhà này càng sớm càng tốt.

Đen liền gật đầu. Dưới ánh trăng sáng vằng vặc , Đen lôi Loan đi ra bến sông.

...