Chương 9 - Hồn Ai Trên Sông

Trúc giật mình cô nghĩ trong đầu.

“ Nhà nước sạch đầy giếng, nó không tắm? Mà đi tắm cả đêm ngoài sông?. Sai nó đưa sát thủ bắt cóc Loan đem ra sông giết người phi tang xác , thất bại đã đành lại tắm nguyên đêm mới về.?”

Nghĩ tới đây cô lại hỏi tiếp!

- Kế hoạch lần này thất bại rồi đúng không ? Sáng tao thấy cô ta còn dậy sớm lo cơm nước và không méc vụ này là tao biết mày thất bại.

Đen gật đầu buồn bã im lặng . Thấy thái độ không giống ngày thường của Đen thì Trúc nghĩ do nó tắm sông nên cảm lạnh,

- Thôi về phòng thay quần áo đi kẻo cảm lạnh. Bữa nay tao cho mày nghĩ , ngày mai tính tiếp.

Đen gật đầu quay đi, nhìn Đen thất thểu bước Trúc lắc đầu. Trúc không để ý sau gáy của Đen máu vẫn rỉ ra , mái tóc bết lại nhơm nhớp vì máu. Trúc đóng cửa lại rồi đi làm. Đen về phòng không tắm, không thay đồ, cứ thế leo lên giường nằm ngủ mặc kệ quần áo dính đầy bèo.

Trưa nay! Vợ chồng ba Phúc và Thuý sang nhà bố mẹ ăn cơm. Chẳng bù cho Trúc, Thuý về làm dâu nhà ông Thiêm sau Trúc có vài tháng nhưng cô đã con bồng tay bế tới hai đứa. Sinh năm một tuy vất cả xong bù lại ông ba Thiêm và bà Huệ lại hết đỗi thương con, thương cháu. Loan không ưa gì Thuý nhưng vì sống khác nhà nên cô cũng không ghét. Ông Thiêm từ ngày cho vợ chồng Phúc ra ở riêng thì cũng cất nhà, mở vựa thu mua trái cây để họ làm ăn. Phúc từ ngày lấy vợ có con , cái tính cờ bạc, cắm nợ cũng bỏ hẳn. Chính vì vậy ông bà rất thương Thuý, cho rằng Thuý đã làm Phúc thay đổi. Loan nhìn Thuý nói giọng mỉa mai.

- Cô Thuý nay rảnh quá heng?

Chạy qua đây ăn cơm nữa? Bộ bên ấy không nấu nổi mà ăn hay sao ? Phải chạy qua tới bên này?

Phúc nghe chị dâu nói vậy anh đập tay xuống bàn bực tức nói.

- Chị bớt bớt cái tính hung hăng lại đi. Đừng tưởng chị đang mang thai đứa con của anh hai mà chị có quyền đàn ác mọi người, thích làm gì thì làm. Tôi không sống ở đây nhưng những gì chị làm tôi biết hết. Nếu muốn người ta nể thì bỏ cái tính hống hách đó đi.

Loan bẽ mặt khi bị chú em chồng nói vậy. Cô run lên vì giận, cắn chặt đôi môi cô cố kìm nén cảm xúc. Thuý thấy tình hình căng thẳng cô kéo vạt áo chồng lay lay để anh dừng lại. Rồi cô lên tiếng !

- À! Nay ba má mời tụi em qua đây ăn cơm. Chứ không có gì đâu chị hai.

Loan bĩu môi, một lát sau ông bà Thiêm và Hai Mạnh cùng bước vào, ông Thiêm mỉm cười với con cháu và nói với họ.

- Nào! Nào! Lâu lắm nhà mình mới quây quần đông đủ như vậy . Tất cả mau lại đây ngồi ăn cơm đi.

Phúc đảo mắt quanh phòng thấy thiếu Trúc , anh lên tiếng hỏi.

- Còn thiếu một người, là chị Trúc ba. Hay mình chờ chị ấy chút đi ba, như vậy đông đủ và ấm cúng hơn.

Loan cười khểnh lên tiếng.

- Loại đàn bà điếc không biết đẻ thì không có tư cách ngồi ngang hàng ở đây, chú nên nhớ điêu đó.

Phúc gân cổ lên định cãi thì Thuý kéo lại nói nhỏ.

- Thôi anh! Đang vui đừng làm ba má mất hứng.

Hai Mạnh lúc này mới lên tiếng .

- Cô ta còn phải làm việc. Làm xong thì ăn, không xong đừng hòng ăn uống gì.

Câu nói này làm Loan vui mừng ra mặt cười tít cả mắt.không khí đang căng thì bà Sáu và Đen bê mâm đồ ăn đặt lên bàn.Thấy Đen lù lù xuất hiện Loan đang cần tách trà trên tay liền làm rớt xuống đất vỡ tung toé. Hai mạnh giật mình hỏi vợ.

- Em sao thế?

Loan nhìn Đen trân trân miệng lắp bắp nói, tay thì siết chặt vào vạt áo.

- Em... em... không... sao...!

Cô lại liếc nhìn Đen, không khác điểm gì con Đen lúc trước khi bị giết. Nhưng cô nghĩ rõ ràng đêm qua Đen đã bị người của cô chặt xác phanh thây cơ mà, sao bây giờ nó còn nguyên vẹn thế này.? Bao câu hỏi làm Loan phải suy nghĩ. Ông Thiêm xua tay nói với cả nhà.

- Thôi mình ăn cơm thôi cho nóng.

Sắp xếp những đĩa thức ăn xong Đen quay uống bếp dọn dẹp. Loan ăn không nổi vì trong lòng cô đang hoang mang, ngộ nhỡ Đen chưa chết nó về đây rồi ra ngoài uỷ ban tố cáo hành vi giết người không thành của mình thì sao? Mà cũng không phải? Chính mắt Cô đã thấy ba tên kia lời xác Đen từ dưới sông lên ghe, cái đầu Đen nát bét be bét máu. Khuôn mặt bị chém đến bầm dập, cô đang nghĩ phải đi tìm lại ba tên hỏi hỏi xem chúng có chặt xác móc mắt, cắt đầu của Đen ra phi tang như lời mình dặn không? Cô mới yên tâm được. Lúc Đen ra tới cửa thì Loan liếc mắt nhìn theo, cô bắt gặp ngay ánh mắt của Đen quay lại nhìn mình, cô giật nảy mình vì thấy Đen đang nhìn cô cười, trên đầu máu vẫn chảy tong tỏng. Sợ quá cô làm rớt luôn đôi đữa trên tay, Hai Mạnh thấy vậy lại hỏi.

- Nay em làm sao thế? Hay trong người không được khỏe hay sao? Nếu vậy để anh kêu con Đen bê đồ ăn lên phòng cho em.

Nghe chồng nói kêu Đen bê đồ ăn lên phòng cô xua tay từ chối ngay.

- Không, không... em không sao. Chỉ là hoa mắt xíu thôi.

Trên trán Loan mồ hôi lạnh vã ra chảy thành dòng bên thái dương ướt đẫm khuôn mặt. Cố ăn vài miếng cơm Loan than mệt nên xin về phòng nghỉ trước. Lúc đi ngang qua phòng Đen Loan dừng lại, cô muốn ngó xem Đen đang làm gì nhưng nghĩ lại ánh mắt của Đen hồi nãy nhìn mình mà ko lại nổi da gà lạnh hết sống lưng. Cô muốn bỏ chạy thật nhanh qua chỗ này nhưng lạ thật, đôi chân cô như đeo đá cứ nhíu lại nặng nề chẳng thể bước . Một lúc sau cơ thể cô được thả lỏng, lấy hết can đảm Loan cố bước đến phòng của Đen vì tính tò mò. Gõ cửa mấy lần mà chẳng thấy ai lên tiếng , nghĩ Đen đang dưới bếp phụ bà Sau , cô định quay đi thì tiếng cánh cửa phòng tự bật mở.

“ Két... két... két... kétttttt...”

Loan giật mình quay lại, cô như bị thế lục siêu nhiên điều khiển cứ thế bước vào phòng. Cô rón rén bước vào thật nhẹ, đôi vai đang run lên vì sợ. Nhìn quanh căn phòng tối om thiếu ánh sáng, nó cứ âm u ảm đạm đến rợn người. Cô gọi lớn!

- Có ai trong này không?

Không ai trả lời, cô hỏi tiếp!

- Đen mày có trong này không Đen? Ra đây tao biểu.

Đáp lại cô vẫn là sự im lặng. Thấy không có ai cô thở phào tính nhẹ nhõm. Cô vừa quay mặt lại định bước ra khỏi căn phòng này thì chợt giật nảy mình khi thấy Đen đứng sau lưng mình. Mặt đen tím tái nhìn cô cười rồi hỏi.

- Mợ chủ cần tôi làm gì? Giết người, chặt xác, moi tim hay móc mắt tôi đều làm được. Hahaaaaa

Loan đứng há hốc miệng đứng chôn chân nhìn Đen, cô nhìn xuống dưới tay của Đen thì thấy máu chảy tong tỏng từ mười đầu ngón tay rớt lộp độp xuống đất như nước mưa. Hãi quá cô hét lên

- Có ma... có ma... có ai không cứu tôi...

Nghe tiếng Loan hét cả nhà đang ăn cơm thì dừng lại. Họ chay theo tiếng hét để xem có chuyện gì xảy ra. Đến nơi Hai Mạnh thấy Loan đứng như tượng giữa phòng con Đen thì chạy lại vỗ vào vai vợ quát lớn.

- Lại sao thế hả? Bữa nay em điên hay sao mà liên tục làm mấy trò này. Mau về phòng nghỉ đi, ma mồ gì ban ngày ban mặt.

- Con... con... Đen nó là ma...

Hai Mạnh lần này giận thật sự, anh tát một cái thật đau lên má Loan giúp cô tỉnh lại. Sau cú tát của Mạnh miệng cô mới khép lại được. Loan kể lại việc hồi nãy mình thấy cho cả nhà nghe. Nghe xong ai cũng nghĩ cô bị điên nên nói nhảm. Thuý lúc này lên tiếng .

- Phụ nữ khi mang thai dễ bị động tâm lý, hay lo lắng cáu gắt là chuyện bình thường. Hồi em mang thai hai đứa em cũng hay thay đổi tính nết lắm. Anh Hai đưa chị về phòng nghỉ thì hơn.

Hai Mạnh thở dài gật đầu, anh kéo vợ về phòng nhưng Loan một mực không chịu đi. Cô đứng đó quả quyết khẳng định Đen chính là ma chứ không phải là người nữa. Ông Thiêm thấy Loan điên điên dại dại thở dài lắc đầu, ông bước ra khỏi phòng đi thẳng ra cổng. Ông không thể ăn tiếp vì bị Loan làm cho mất hứng. Bà Huệ nhìn Loan thì bảo

- Hay là nó bị mà nhập.

Hai Mạnh xua tay.

- Thôi, Thôi má ơi! Đã một người điên trong cái nhà này còn chưa đủ? Giờ má lại điên nữa thì tụi con biết phải làm sao ?

Loan hét lên.

- Em không điên, em không điên. Con Đen nó đã chết và biến thành ma rồi.

Thấy vợ ngày một điên loạn Hai Mạnh gọi lớn.

- Nghĩa đâu! Tìm con Đen lên đây để tao xem có phải nó là ma thật không ? Nếu không phải thì người điên chính là cô ta.

Nghĩa vâng dạ quay đi thì Đen xuất hiện.

- Tôi đây cậu hai, cậu cần tôi làm gì?

Tất cả giật mình khi nghe Đen lên tiếng , họ đổ dồn ánh mắt nhìn Đen , Loan sợ hãi đứng lùi lại nép sau lưng của Mạnh. Cô chỉ Đen và nói

- Cô ... cô.. ta chính là ma.

Hai Mạnh kéo tay vợ đi lại chỗ Đen đang đứng, dí bàn tay của Loan lên mặt Đen rồi hỏi.

- Em sờ đi, sờ đi.. xem nó là ma hay người.?

Loan vừa trạm vào mặt Đen thì cô vội rụt tay lại. Cô cảm nhận cơ thể Đen lạnh như đá, không chút hơi ấm , nhưng điều đó đương như mỗi cô cảm nhận được , Hai Mạnh thì không. Miệng cô lí nhí ..

- Ma... ma.. cô ta là ma!

Hai Mạnh giận dữ quyết kéo Loan về phòng. Cô bị Manh lôi đi , vừa bước nhanh theo bước chân của Mạnh cô vừa ngoái lại nhìn , cô thấy Đen nhìn mình nở nụ cười ma mị.

....