Chương 7 - Hồn Ai Trên Sông
Trả tiền cho đám giết người xong Loan thủng thẳng bước ra về, gió ở đâu bất ngờ kéo về thổi mạnh, cô hơi giật mình nhưng với bản tính tàn ác thì cô ta lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đứng lại hít một hơi thật sâu và thở ra từ từ cho tâm thoải mái thì cô ta vội bước nhanh về nhà, vừa bước chân vào phòng thì trời đổ mưa tầm tã, sấm chớp đì đùm vang vọng cả một bầu trời, nào xé tan màn đêm yên tĩnh.
Cơn mưa trái mùa làm cho Trúc giật mình, cô tỉnh dậy vì nghe tiếng sấm chớp, Trúc lại băn khoăn về Đen , không biết Đen đã về nhà chưa? Trong đầu cô tự hỏi
“ không biết Đen làm xong việc mình giao chưa? Mà tới giờ này vẫn chưa về báo.”
Ngồi trên giường cô thấy nước mưa từ cửa sổ tạt vào ướt hết phòng, Trúc chạy lại định đưa tay khép cửa thì cô khựng lại nhìn ra chỗ mấy cái lu đựng nước mưa thấy Đen đứng đó. Trúc cố căng mắt ra nhìn xem có đúng là Đen không mà sao mưa gió thế này không vào nhà lại đứng ngoài đó làm gì ? Dưới ánh sáng của những tia chớp cô thấy mặt Đen trắng bệch, đôi mắt trũng sâu đen xì. Đen đứng chôn chân tại chỗ cứ nhìn Trúc mãi, Trúc gọi lớn
- Đen ơi! Mưa gió lớn thế này sao mày không vô nhà, đứng mưa chi vậy ?
Đen im lặng không trả lời , nhìn Trúc một lúc nữa cô buồn bã thất thểu quay đi. Lại một tiếng sấm chớp to đùng vang lên đánh xuống chỗ Đen vừa đứng.lúc nay chớp mắt một cái cô đã không thấy Đen đứng đó nữa, nghĩ mình hoa mất cô đóng sầm cánh cửa sổ lại, leo lên giường chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng sớm hôm sau , Trúc chưa kịp ngủ dậy thì đã
nghe tiếng bà Sáu người làm đứng ngoài gọi cửa.
- Mợ hai Trúc, ông bà chủ mời mợ ra ăn cơm.
Trúc lấy làm lạ. Trước giờ làm dâu hơn hai năm ở đây nhưng cô chưa một lần được mời trịnh trọng như thế này bao giờ. Cô mệt mỏi ngồi dậy nói với bà Sáu.
- Sáu nhắn lại với ba má là lát con ra.
Đánh răng rửa mặt xong cô thày đồ đi ra ngoài, tiện thể tạt qua phòng Đen xem cô về chưa? Trúc ngó đầu qua cửa sổ nhìn vào trong phòng thì thấy chiếc giường nguội lạnh từ đêm qua. Cô thở dài quay đi trong lòng cứ thấy bất an làm sao ấy, vừa đi cô vừa nghĩ có khi nào Đen bị bọn chúng bắt cóc luôn rồi không..? Cả tá câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Trúc mà chẳng có ai giải đáp được .
Vừa đi tới nhà lớn cô gặp ngay Út Miên đứng chặn cửa. Thấy Trúc út Miên chống tay bên hông cao giọng chửi bới.
- Nhà này vẫn còn có chủ, vậy mà có người ngủ tới lúc mặt trời lên đỉnh đầu mà chưa chịu dậy. Hừm! Chị xem và học hỏi theo chị Loan kìa, mới sáng sớm dù bầu bí vẫn dậy sớm lo cơm nước cho cả nhà.
Tự dưng nghe út Miên nhắc đến Loan mà cô giật mình. Người cô bắt đầu run sợ. Trong thâm tâm cô nghĩ
“ Trời ơi! Rõ ràng đêm qua Đen sai người giết Loan rồi cơ mà? sao sáng nay Loan vẫn thức nấu cơm. Vậy người bị đám Đen thuê sẽ giết ai?
Không lẽ người chết lại là ....?”
Nghĩ tới Đen bị giết cô lạnh hết sống lưng, Loan từ bếp bước ra trên tay bê một mâm đồ ăn mà tự nấu nấu từ sáng đến giờ cho cả nhà ăn. Đặt mâm cơm xuống Loan mỉm cười nói.
- Con mời ba, mời má ăn sáng.
Trúc liếc nhìn Loan xem thái độ của cô như thế nào? Mặt Loan lạnh tanh không chút cảm xúc, thấy Trúc còn đứng ngoài cửa Loan bĩu môi nói mỉa.
- Người ta làm dâu lớn có khác, cơm bưng nước rót lên tận bàn, ấy vậy mà vẫn chưa hài lòng. Chắc tui phải dâng lên tận miệng nữa mới chịu ăn.
Sau câu nói ấy của Loan, ông Thiêm, bà Huệ, Hai Mạnh, út Miên đều dừng đữa nhìn về hướng Trúc. Giờ Loan đang mang thai đứa cháu của họ nên họ
chẳng xem Trúc ra gì. Cô vẫn chưa hết bàng hoàng về việc Loan xuất hiện sáng nay mà Đen lại mất tích. Trúc bước vào ngồi xuống bàn cô chẳng thể ăn nổi bữa cơm này. Cô nhìn ba má chồng rồi nói.
- Ba má ăn đi, bữa nay con hơi mệt nên chưa muốn ăn.
Ông ba Thiêm đập đôi đũa xuống bàn quát lớn.
- Nhà này không có cái kiểu thích ăn lúc nào thì ăn. Nếu không ăn thì cút cho khuất mắt.
Trúc đứng bật dậy, nhìn họ bực tức mà cô hận không làm được gì. Cô chẳng thèm chào hỏi gì nữa một mạch bước ra khỏi nơi đó.
Út Miên nhìn theo Trúc tức giận nói.
- Ba má thấy thái độ của bả chưa? Ở đâu ra cái kiểu con dâu hỗn láo như vậy?
Bà Huệ hừm một tiếng nói tiếp !
- Hay tui kêu thằng Hai Mạnh thôi nó, trả nó về bển. Chớ ngày nào tui cũng phải nhìn cái mặt nó, tui ớn tới cổ.
Hai Mạnh ngồi bên chăm chú ăn anh ta chẳng nói gì. Ông Thiêm lên tiếng .
- Chưa phải lúc này, bộ bà nghĩ tui không xấu hổ sao? Nhưng giờ kêu thằng Hai Mạnh thôi nó thì bà con người ta nghĩ nhà này bạc tình, cạn nghĩa .
Bà Huệ gật gù cho rằng chồng mình nói đúng. Ăn sáng xong bà Sáu bê mâm chén bát đi rửa, đang lom khom múc nước thì bà giật mình vì Đen đứng đằng sau lên tiếng.
- Bà Sáu để chén bát đó con rửa cho, bà cứ vô bếp mà dọn dẹp cho sạch.
Bà quay lại ôm ngực thở dốc vì bị Đen hù. Nhìn mặt Đen thiếu sức sống bà bảo.
- Sao sáng tới giờ bà kiếm bay xuống bếp phụ mợ Loan nấu cơm mà bay đi đâu mất hút. Giờ tự dưng bay đứng đằng sau lên tiếng làm ta hết hồn tưởng ma.
Đen cười nhạt trả lời.
- Con mệt , con nằm trong phòng thôi bà.
Bà Sáu thấy Đen hôm nay khác lạ hơn Với vẻ chanh chua thường ngày của nó. Đưa tay đặt lên trán Đen xem con bé có bị ốm không thì bà giật mình rụt tay lại. Trán Đen lạnh như đá, không một chút hơi ấm. Bà nắm tay Đen cũng vậy, tay Đen lạnh ngắt như người chết. Rồi bà nghĩ nếu người chết đã làm ma thì làm gì ma dám xuất hiện ban ngày.nghĩ bâng quơ vậy bà lại dẹp đi cái suy nghĩ đó nói với Đen.
- Bộ bữa nay bay bịnh hay sao mà người bay lạnh nhất thế này. Thôi bay bịnh thì vô phòng nằm nghỉ đi để đó bà làm cho.
Đen gật đầu lững thững bước quay về phòng. Khi đi ngang qua phòng Loan cô nhìn vào thấy Loan và Mạnh đang âu yếm bên nhau , cô đứng lại đôi mắt vô hồn sâu thăm thẳm nhìn họ nở một nụ cười mà quái. Nhìn xuống bụng Loan cô nói.
“ Con ngoan của ta, ta sẽ lấy con ra sớm thôi.!”
Loan đang ngả đầu vào vai Mạnh cười khúc khích , bỗng cô giật mình vì thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó vừa lướt qua cửa. Cô đứng dậy chạy theo mà không kịp. Bên tai cô văng vẳng giọng nói ma mị.
“ Mợ chủ! Tôi đã quay trở lại.
Mợ chủ! Tôi đã quay trở lại.”
Loan đưa tay lên tai ngoáy lỗ tai xem mình có nghe nhầm hay không , nhưng giọng ngoài đã biến mất. Cô hừm một tiếng chửi đổng.
- Mẹ kiếp tụi bay! Đứa nào phá tao, tao biết tao cắt lưỡi kẻ đó cho mà xem ngen.
Nói xong Loan bỏ về phòng lại tiếp tục tay trong tay với Mạnh. Đen như xác không hồn đi đến bên cửa phòng Trúc thì với gõ cửa.
- Mợ Trúc ! Là em Đen đây.
Trúc đang chuẩn bị đi làm nghe tiếng Đen về thì mừng quýnh, cô chạy vội ra mở cửa
- Trời ơi Đen! Mày đi đâu cả đêm mà giờ mới chịu về hả?
Đen mỉm cười trả lời
- Em tắm ngoài sông đêm qua.!
...