Chương 3 - Hồ Ly Báo Ân
9.
Hứa Khang thị sai tiểu nha hoàn về nhà lấy ngân phiếu năm trăm lượng. Lúc bà ta đưa ngân phiếu cho ta, ánh mắt hung ác như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta, như thể ta cướp mất con trai quý báu của bà ta vậy.
Ta tươi cười cất ngân phiếu vào ngực.
Sau đó, ta giả vờ lấy từ trong ngực ra một lọ ngọc, dùng tiên thuật ngưng kết ra một viên thuốc. Ta giao lọ ngọc cho nha hoàn của Hứa Khang thị: “Cẩn thận đấy, thần đan này chỉ có một viên.”
Nha hoàn cẩn thận đút viên thuốc cho Hứa Khang thị uống.
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở chờ đợi, chỉ thấy Hứa Khang thị không còn méo miệng, không còn chảy dãi, mắt cũng hết lệch.
Bà ta đứng dậy, bà ta khỏi rồi.
Thậm chí Trương sư gia còn kích động hơn Hứa Khang thị: “Thần kỳ! Hồ Tam nương tử, viên thần đan này của cô quá thần kỳ!”
Ta khiêm tốn cười cười: “Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi, không chỉ đan dược mà y thuật của ta cũng rất tốt.”
Trương sư gia nói: “Mẹ già nhà ta năm năm nay sáu mươi, năm năm trước phụ thân chết bệnh, mẫu thân khóc cả ngày lẫn đêm, khóc hỏng hai mắt luôn. Hồ thần y, chỉ cần cô có thể chữa khỏi mắt cho mẫu thân của ta, ta táng gia bại sản cũng cam lòng!”
Ta đáp: “Nói thì dễ, ngày mai dẫn lão phu nhân đến y quán, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trương sư gia cảm động vô cùng.
Hứa Khang thị bị gạt qua một bên đã bực tức từ lâu. Bà ta bèn móc mỉa: “Tam nương tử, ngươi tài giỏi thật đấy.”
Ta chẳng buồn đáp lại bà ta, đưa mắt liếc Tiểu Quất Tử.
Tiểu Quất Tử hiểu ý, lạnh lùng nói: “Hứa lão phu nhân đã hết bệnh sao còn chưa đi? Chẳng lẽ tiếc năm trăm lượng bạc kia, muốn đòi lại?”
Hứa Khang thị biến sắc. Ba năm qua, bà ta quen được nịnh hót dỗ dành, nào từng chịu thái độ khinh người như này.
Bà ta tức hổn hển nói: “Ta đang nói chuyện với Tam nương tử, chưa tới lượt tiểu nha hoàn ngươi chõ mũi vào!”
Tiểu Quất Tử không nhân nhượng: “Đại tiểu như nhà ta không thèm để ý tới bà nên mới không đáp lời bà đấy! Đây là y quán, nơi chữa bệnh cứu người, nếu bà thức thời thì mau đi đi, đừng có ở đây làm người ta ghét thêm!”
Hứa Khang thị càng tức: “Tam nương tử, ngươi mặc kệ nha hoàn của mình vỗ lễ với ta thế hả?”
Tiểu Quất Tử phì cười: “Bà đừng lải nhải Tam nương tử, Tam nương tử nữa, bà nghĩ Đại tiểu thư nhà ta là ai? Tục danh của Đại tiểu thư há để bà gọi chơi!”
Hứa Khang thị tức nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi! Giỏi lắm! Miệng lưỡi lanh lợi lắm! Để ta xem xem ngươi còn có thể pháp lối tới khi nào!” Bà ta nói rồi nhìn quanh, ánh mắt âm hiểm, “Tam nương tử, ta phải hỏi người điều này, ngươi lấy tiền đâu mua được toàn nhà lớn thế này!”
Ta mỉm cười: “Liên quan gì tới bà?”
Hứa Khang thị sửng sốt. Bà ta không ngờ ta luôn cung kính nghe theo bà ta mà giờ lại chẳng nể nang bà ta gì hết.
Nhưng bà ta chẳng màng mặt mũi thể diện, gào rống lên như một con mụ đanh đá: “Cái thứ tiện nhân nhà ngươi! Đừng tưởng ta không biết! Lúc con ta bỏ ngươi chẳng cho ngươi cái gì! Có phải ngươi trộm tiền nhà ta không? Ta phải báo quan, để quan lão gia trừng trị cái thứ trộm cắp nhà ngươi!”
Tiểu Quất Tử không nhịn được nữa: “Bà đừng có ngậm máu phun người! Lúc trước họ Hứa nhà bà nghèo rớt mồng tơi, giàu có được như bây giờ là nhờ tiểu thư nhà ta làm lụng vất vả kiếm được! Nhưng nhà bà lại đuổi tiểu thư của ta, ngay cả bộ y phục để thay cũng không cho mang theo! Cái thứ ăn cháo đá bát như thế đáng lẽ phải bị trời đánh từ lâu rồi!”
Hứa Khang thị ba máu sáu cơn, chỉ vào Tiểu Quất Tử, luôn miệng: “Ngươi! Ngươi!”
Ta chỉ sợ bà ta sẽ tức chết luôn quá.
Ta ngăn Tiểu Quất Tử, bảo nàng ấy thôi. Ta nói với Hứa Khang thị: “Bà muốn báo quan thì báo luôn đi. Ta chỉ nhắc nhở bà một câu, nếu bà không có chứng cứ rõ ràng mà dám kinh động quan lão gia, tức là muốn vu oan cho dân lành, sẽ bị phạt đòn.”
Hứa Khang thị biến sắc, tất nhiên bà ta không có chứng cứ, vừa nghĩ tới sẽ bị đánh, trong lòng không khỏi run sợ. Nhưng hôm nay, đầu tiên bà ta bị bắt nôn ra năm trăm lượng bạc, sau đó còn mất hết thể diện, dù thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này.
Bà ta hung tợn nói: “Ngươi nói ta không có chứng cứ hả? Thế ngươi nói đi, ngươi một đứa mồ côi, lại còn bị chồng bỏ thì kiếm đâu ra nhiều tiền như thế!”
Trương sư gia đứng bên không nhìn nổi nữa, cất lời khuyên nhủ: “Hứa lão phu nhân, Hồ Tam nương tử thần y diệu thủ, chữa khỏi bệnh cho bà, bà việc gì phải dồn ép không tha như thế?”
Tiểu Quất Tử đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu thư nhà ta lấy tiền ở đâu ra thì liên quan gì đến bà! Ngoài đường đầy người có tiền, sao bà không đi hỏi người ta!”
Hứa Khang thị thấy ta không trả lời, tưởng là đã nắm thóp được ta, đắc ý nói: “Ngươi không trả lời được chứng tỏ tiền của ngươi lai lịch bất chính! Không phải trộm thì từ đâu ra!”
Ta thở dài, xem ra hôm nay không trả lời thì Hứa Khang thị quyết không buông tha.
Ta đảo mắt, lập tức nghĩ ra.
Ta điềm nhiên nói: “Hứa phu nhân, quả thật phụ mẫu của ta đều không còn, nhưng nhà họ Hồ ta chưa chết hết. Ta có một biểu thúc họ hàng xa, từng nhận đại ơn của cha mẹ ta, nhiều năm qua vẫn luôn đi tìm ta. Mấy ngày trước, bọn ta đã nhận nhau. Tiền này của ta là được biểu thúc trợ cấp.”
Hứa Khang thị nghẹn lời, lí do này của ta hợp tình hợp lý, sao bà ta có thể phản bác được chứ?
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, cưỡng từ đoạt lý: “Vớ vẩn! Ngươi gả vào nhà họ Hứa ba năm, sao ta chưa từng nghe ngươi kể có biểu thúc!”
Ta nói: “Ta chưa từng gặp biểu thúc, trước đó không biết nên chưa từng nhắc đến.”
Hứa Khang thị nói: “Hoang đường! Theo như ngươi, tự dưng có một người vô duyên vô cớ cho ngươi nhiều tiền như thế à?”
Ta nói: “Đúng vậy, biểu thúc có ơn tất báo, khác Hứa lão phu nhân.”
Trương sư gia cũng nói: “Hứa lão phu nhân, Hồ Tam nương tử đã giải thích rõ nguồn gốc chỗ tiền này với bà, bà đừng dây dưa gây sự nữa.”
Mặt Hứa Khang thị lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ hi vọng: “Ta không tin! Biểu thúc của ngươi đang ở đâu? Có người như vậy thật không, ngươi gọi hắn ra đây, chúng ta ba mặt một lời!”
Ta thầm nghĩ, bây giờ về Thanh Khâu, nhờ tỷ muội giả làm biểu thúc thì có gì khó?
Ta nói: “Được, bà ở đây chờ ta, ta đi gọi biểu thúc.”
“Không cần, Tam nương tử, ta ở đây rồi.”
10
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Khánh đi vào.
Hắn mặc trường bào lam nhạt, đai lưng đen quấn quanh eo, dù không có bất cứ đồ gì đi kèm nhưng tự bản thân lại mang khí thế nghiêm nghị cao cao, khí khái hừng hực, không giận mà uy.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta là biểu thúc của Hồ Tam nương tử, Tiêu Khánh. Vị lão phu nhân này có gì muốn hỏi thì cứ hỏi ta.”
Nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều im thít nhìn hắn, nhìn ngu luôn.
Ta là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, kéo Tiêu Khánh lại, thân thiết nói: “Biểu thúc, vị Hứa lão phu nhân này là mẹ chồng trước của cháu, con trai của bà ta đã đuổi cháu đi mà bà ta vẫn không chịu tha cho cháu, đúng là đáng ghét mà!”
Tiêu Khánh nhíu mày, nhìn sang Hứa Khang thị: “Hứa lão phu nhân, Tam nương tử nhà ta ngang bướng thì trưởng bối nhà ta sẽ tự dạy dỗ, mong bà biết tự trọng.”
Dưới cái nhìn đăm đăm của Tiêu Khánh, Hứa Khang thị cứng họ, không nói nên lời.
Bà ta lườm ta một cái rồi đen mặt rời đi.
Trương sư gia cũng cáo từ, còn an ủi ta: “Hồ Tam nương tử, cô yên tâm, nếu Hứa lão phu nhân còn đến gây sự, ta sẽ bảo quan lão gia đòi lại công bằng cho cô.”
Ta đáp: “Vậy cảm tạ Trương sư gia, ta sẽ cố gắng hết sức chữa trị con mắt cho lão phu nhân.”
Sau đó, Trương sư gia rời đi.
Ta vỗ vai Tiêu Khánh: “Được đấy! Huynh vừa ra đã trấn áp bọn họ!”
Tiêu Khánh ngượng ngùng cười cười. Hắn nghiêm túc nói với ta: “Nàng yên tâm, Hồ Tam nương tử, có ta ở đây sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt nàng.”
Ta cảm động vô cùng, hắn chỉ là một người phàm mà lại muốn bảo vệ hồ tiên là ta.
Ta nói: “Cảm ơn huynh, Tiêu đại ca.”
Hắn sửng sốt, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Hôm sau, Trương sư gia đưa mẹ già tới khám, tất nhiên Hồ thần y ta không thể để danh tiếng của mình bị hủy, chỉ cần thi triển tiên thuật đơn giản là đã lấy lại ánh sáng cho đôi mắt mù lòa.
Trương sư gia cảm kích khóc ròng, ôm chân ta không chịu buông, so sánh ta với Hoa Đà tái thế, Biển Thước phục sinh.
Ta nói: “Chữa bệnh cứu người, hành y tế thế, đây là nghĩa vụ của người làm thấy thuốc, Trương sư gia không cần đa lễ.”
Cuối cùng Trương sư gia cũng chịu thả ra, ông móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng, ép ta phải nhận.
“Nhiều quá, nhiều quá rồi.” Ta nói: “Bệnh của lão phu nhân chỉ tốn mười lượng bạc.”
Nhưng Trương sư gia không chịu nhận lại tiền. Ta và ông ấy đẩy qua đẩy lại hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới chịu thôi.
TỪ ngày đó, ông ấy khen ta không dứt miệng, thổi phồng ta hết nấc.
Lúc sắp đi, ông ấy còn liên tục cam đoan với ta, nhất định sẽ giới thiệu với mọi người, lan truyền tiếng thơm cho Hồ thần y.
Quả nhiên từ đó về sau, người đến y quán khám bệnh càng ngày càng đông, ta cũng trở nên bận rộn.
Tiểu Quất Tử rảnh là lại theo dõi nhà họ Hứa, ngày nào cũng lượn qua cổng nhà họ Hứa, quen thân được cả với bọn người hầu trong phủ, hóng được một chuyện vô cùng đặc sắc.
Nghe nói hôm ấy trở về, Hứa Khang thị giận không chỗ trút, lại đúng lúc thấy Yến Phi Vân ăn vật lòe loẹt dừng ngoài về thì lập tức phát hỏa.
Hứa Khang thị chửi Yến Phi Vân. Yến Phi Vân là đồ đệ của Thiên sư Côn Lôn thì sao hiền nổi, không nhịn được vài câu đã lao vào cãi nhau.
Hai người cãi nhau rất to, suýt nữa thì đồng tay động chân.
Hứa Nhân Sơn khuyên giải không được thế là mặc kệ mẫu thân và thê tử, ra ngoài uống rượu.
Hứa Khang thị và Yến Phi Vân làm ầm làm ĩ một trận, cuối cùng Yến Phi Vân thua, bỏ nhà trốn đi trong nước mắt.
Ta cười gần chết.
Tiểu Quất Tử nói: “Tiểu thư, cái hay còn ở phía sau.
Tiểu Quất Tử kể, lúc Yến Phi Vân kia bỏ đi không “đường hoàng” như ta. Nàng ta lấy hết sổ sách tiền bạc, giấy tờ đất đai, châu báu trang sức đi mất.
Sau khi Hứa Khang thị phát hiện thì tức điên, chạy tới quan phủ cáo trạng.
Nhưng quan phủ không tìm được Yến Phi Vân. Nhà họ Hứa ra giá treo thưởng cũng không có tung tích.
Đúng là báo ứng mà.
Ta nghe thì cũng lấy làm vui vẻ: “Chắc giờ nhà họ Hứa túng thiếu lắm. Bây giờ, ta đến mấy cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây nhất định có thể mặc cả được giá tốt!”
Ta đã hứa với chưởng quỹ là sẽ giao lại cửa hàng cho ông, ta vẫn chưa quên!
12
Ta tìm người trung gian, ra giá rẻ mặc cả, thu mua lại mấy cửa hàng.
Tất nhiên bây giờ ta không thiếu tiền tiêu, nhưng nghĩ tới cửa hàng vất vả đi sớm về tối gầy dựng trong ba năm qua bị người của nhà họ Hứa chà đạp, ta thật sự không cam lòng.
Sau khi mua lại cửa hàng, ta tìm lại nhóm chưởng quỹ, người làm thuê bị Yến Phi Vân đuổi đi trước đó. Bọn họ thấy ra thì rất xúc động, thậm chí có một vị chưởng quỹ già còn khóc ngay tại chỗ.
Ta cũng rất vui. Để ăn mừng, ta đặt một bàn tiệc tại Túy Tiên Cư, mời mấy vị chưởng quỹ chè chén một bữa.
Ăn được một nửa, đang lúc vui vẻ, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, hình như có khách quỵt tiền, đang cãi nhau với tiểu nhị.
Một giọng nói trong đó rất quen tai, là Hứa Nhân Sơn.
Sao ta có thể bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện này chứ!
Ta ló đầu ra từ lầu hai, nhìn xuống thấy hai tiểu nhị đang lôi Hứa Nhân Sơn ra ngoài.
Đường chưởng quỹ của Túy Tiên Cư cũng đi ra, ông ấy vẫn còn khá khách sáo với Hứa Nhân Sơn, chỉ nghe thấy ông ấy nói: “Hứa công tử, tiệm bọn tôi làm ăn nhỏ, không thể ghi nợ, mong công tử thứ lỗi. Nào công tử có tiền thì công tử lại tới!”
Hứa Nhân Sơn đã say, đi đứng không vững, liêu xiêu lảo đảo, nhờ có hai tiểu nhị đỡ mới không ngã chổng vó trên đất.
Hắn say rượu mắng: “Xạo chó! Cái gì mà không thể ghi nợ! Lúc trước ta uống rượu ở quán các người chẳng phải vẫn ghi nợ được sao!”
Đường chưởng quỹ cũng không giận, cười giả lả nói: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ mà Hứa công tử.”
Hứa Nhân Sơn không hiểu hỏi: “Ông… Ông có ý gì?”
Đường chưởng quỹ đáp: “Lúc trước nhà họ Hứa có Hồ Tam nương quản lý từ trong ra ngoài, còn có cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây, tất nhiên có thể ghi nơi. Nhưng bây giờ ngươi có cái gì?”
Hứa Nhân Sơn thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Ông! Các người nâng cao đạp thấp! Ăn cháo đá bát! Không biết nhục! Ta, ta nói cho các người biết, đợi ông đây lên hương sẽ cho các người đẹp mặt!”
Đường chưởng quỹ liếc mắt ra hiệu, hai tiểu nhị lập tức kéo Hứa Nhân Sơn vứt hắn ra ngoài cửa.
“Bịch” một tiếng, Hứa Nhân Sơn ngã nhào trên đất, tru tréo kêu đau.
Ta sung sướng cười ra tiếng.
Chỉ là tiếng cười này đã bị Hứa Nhân Sơn nghe thấy.
Hắn bò lại vào trong, gào khóc về phía ta: “Tam Nương! Ta biết là nàng mà, Tam Nương! Ta biết nàng không nỡ rời xa ta! Nàng mau, mau cho bọn tiểu nhân nâng cao đạp thấp này một trận!”
Ta nhíu mày: Xui xẻo quá, thế mà lại bị hắn phát hiện.
Lúc này, tất cả mọi người trong quán đều nhìn chằm chằm ta, xem ta sẽ trả lời thế nào.
Ta nói: “Hứa công tử, ngày đó công tử đuổi ta đi đâu nói như vậy.”
Hứa Nhân Sơn khóc nước mắt nước mũi tùm lum: “Ta không muốn bỏ nàng thật đâu, Tam Nương! Đều tại tiện nhân họ Yến kia lừa ta, đều tại tiện nhân kia buông lời chia rẽ! Ta, ta không tin nàng là yêu quái! Tam Nương, ta rất nhớ nàng! Ta chỉ yêu mình nàng thôi!”
Ta nổi hết da gà trước mấy lời buồn nôn của hắn.
Đúng lúc này, mẫy vị chưởng quỹ cũng đi ra. Bọn họ nhìn Hứa Nhân Sơn khóc lóc thảm thiết thì nói thay ta.
“Hứa thiếu gia, đừng vứt hết thể diện đi như vậy chứ!”
“Đúng đấy, lúc ngươi bỏ Hồ Tam nương tử, mấy người bọn ta đã khuyên ngươi hết nước hết cái, nhưng ngươi đã nói gì? Ngươi nói Hồ Tam nương tử không biết chưng diện, không hiểu phong tình, cả ngày quản thúc ngươi, không cho ngươi tự do, không bằng một phần vạn của Yến cô nương. Thế sao bây giờ ngươi lại đổi ý rồi?”
“Hứa thiếu gia à, có câu chuyện này rất hay: Ngựa tốt không ăn cỏ cũ. Nếu ngươi vẫn là nam nhân thì cuốn xéo về nhà, tự gây dựng cơ nghiệp đi, đừng rúc váy nữ nhân nữa, lão Trương ta đây xấu hổ thay ngươi!”
“Đúng đấy! Hứa thiếu gia à, ngươi đừng cuốn lấy Hồ Tam nương tử nữa, đừng để người ta khinh!”
Hứa Nhân Sơn bị mấy lão chưởng quỹ nói cho không kịp vuốt mặt, đứng dậy đen mặt rời đi.
Hứa Khang thị sai tiểu nha hoàn về nhà lấy ngân phiếu năm trăm lượng. Lúc bà ta đưa ngân phiếu cho ta, ánh mắt hung ác như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta, như thể ta cướp mất con trai quý báu của bà ta vậy.
Ta tươi cười cất ngân phiếu vào ngực.
Sau đó, ta giả vờ lấy từ trong ngực ra một lọ ngọc, dùng tiên thuật ngưng kết ra một viên thuốc. Ta giao lọ ngọc cho nha hoàn của Hứa Khang thị: “Cẩn thận đấy, thần đan này chỉ có một viên.”
Nha hoàn cẩn thận đút viên thuốc cho Hứa Khang thị uống.
Mọi người có mặt ở đây đều nín thở chờ đợi, chỉ thấy Hứa Khang thị không còn méo miệng, không còn chảy dãi, mắt cũng hết lệch.
Bà ta đứng dậy, bà ta khỏi rồi.
Thậm chí Trương sư gia còn kích động hơn Hứa Khang thị: “Thần kỳ! Hồ Tam nương tử, viên thần đan này của cô quá thần kỳ!”
Ta khiêm tốn cười cười: “Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi, không chỉ đan dược mà y thuật của ta cũng rất tốt.”
Trương sư gia nói: “Mẹ già nhà ta năm năm nay sáu mươi, năm năm trước phụ thân chết bệnh, mẫu thân khóc cả ngày lẫn đêm, khóc hỏng hai mắt luôn. Hồ thần y, chỉ cần cô có thể chữa khỏi mắt cho mẫu thân của ta, ta táng gia bại sản cũng cam lòng!”
Ta đáp: “Nói thì dễ, ngày mai dẫn lão phu nhân đến y quán, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”
Trương sư gia cảm động vô cùng.
Hứa Khang thị bị gạt qua một bên đã bực tức từ lâu. Bà ta bèn móc mỉa: “Tam nương tử, ngươi tài giỏi thật đấy.”
Ta chẳng buồn đáp lại bà ta, đưa mắt liếc Tiểu Quất Tử.
Tiểu Quất Tử hiểu ý, lạnh lùng nói: “Hứa lão phu nhân đã hết bệnh sao còn chưa đi? Chẳng lẽ tiếc năm trăm lượng bạc kia, muốn đòi lại?”
Hứa Khang thị biến sắc. Ba năm qua, bà ta quen được nịnh hót dỗ dành, nào từng chịu thái độ khinh người như này.
Bà ta tức hổn hển nói: “Ta đang nói chuyện với Tam nương tử, chưa tới lượt tiểu nha hoàn ngươi chõ mũi vào!”
Tiểu Quất Tử không nhân nhượng: “Đại tiểu như nhà ta không thèm để ý tới bà nên mới không đáp lời bà đấy! Đây là y quán, nơi chữa bệnh cứu người, nếu bà thức thời thì mau đi đi, đừng có ở đây làm người ta ghét thêm!”
Hứa Khang thị càng tức: “Tam nương tử, ngươi mặc kệ nha hoàn của mình vỗ lễ với ta thế hả?”
Tiểu Quất Tử phì cười: “Bà đừng lải nhải Tam nương tử, Tam nương tử nữa, bà nghĩ Đại tiểu thư nhà ta là ai? Tục danh của Đại tiểu thư há để bà gọi chơi!”
Hứa Khang thị tức nghiến răng nghiến lợi: “Giỏi! Giỏi lắm! Miệng lưỡi lanh lợi lắm! Để ta xem xem ngươi còn có thể pháp lối tới khi nào!” Bà ta nói rồi nhìn quanh, ánh mắt âm hiểm, “Tam nương tử, ta phải hỏi người điều này, ngươi lấy tiền đâu mua được toàn nhà lớn thế này!”
Ta mỉm cười: “Liên quan gì tới bà?”
Hứa Khang thị sửng sốt. Bà ta không ngờ ta luôn cung kính nghe theo bà ta mà giờ lại chẳng nể nang bà ta gì hết.
Nhưng bà ta chẳng màng mặt mũi thể diện, gào rống lên như một con mụ đanh đá: “Cái thứ tiện nhân nhà ngươi! Đừng tưởng ta không biết! Lúc con ta bỏ ngươi chẳng cho ngươi cái gì! Có phải ngươi trộm tiền nhà ta không? Ta phải báo quan, để quan lão gia trừng trị cái thứ trộm cắp nhà ngươi!”
Tiểu Quất Tử không nhịn được nữa: “Bà đừng có ngậm máu phun người! Lúc trước họ Hứa nhà bà nghèo rớt mồng tơi, giàu có được như bây giờ là nhờ tiểu thư nhà ta làm lụng vất vả kiếm được! Nhưng nhà bà lại đuổi tiểu thư của ta, ngay cả bộ y phục để thay cũng không cho mang theo! Cái thứ ăn cháo đá bát như thế đáng lẽ phải bị trời đánh từ lâu rồi!”
Hứa Khang thị ba máu sáu cơn, chỉ vào Tiểu Quất Tử, luôn miệng: “Ngươi! Ngươi!”
Ta chỉ sợ bà ta sẽ tức chết luôn quá.
Ta ngăn Tiểu Quất Tử, bảo nàng ấy thôi. Ta nói với Hứa Khang thị: “Bà muốn báo quan thì báo luôn đi. Ta chỉ nhắc nhở bà một câu, nếu bà không có chứng cứ rõ ràng mà dám kinh động quan lão gia, tức là muốn vu oan cho dân lành, sẽ bị phạt đòn.”
Hứa Khang thị biến sắc, tất nhiên bà ta không có chứng cứ, vừa nghĩ tới sẽ bị đánh, trong lòng không khỏi run sợ. Nhưng hôm nay, đầu tiên bà ta bị bắt nôn ra năm trăm lượng bạc, sau đó còn mất hết thể diện, dù thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này.
Bà ta hung tợn nói: “Ngươi nói ta không có chứng cứ hả? Thế ngươi nói đi, ngươi một đứa mồ côi, lại còn bị chồng bỏ thì kiếm đâu ra nhiều tiền như thế!”
Trương sư gia đứng bên không nhìn nổi nữa, cất lời khuyên nhủ: “Hứa lão phu nhân, Hồ Tam nương tử thần y diệu thủ, chữa khỏi bệnh cho bà, bà việc gì phải dồn ép không tha như thế?”
Tiểu Quất Tử đổ thêm dầu vào lửa: “Tiểu thư nhà ta lấy tiền ở đâu ra thì liên quan gì đến bà! Ngoài đường đầy người có tiền, sao bà không đi hỏi người ta!”
Hứa Khang thị thấy ta không trả lời, tưởng là đã nắm thóp được ta, đắc ý nói: “Ngươi không trả lời được chứng tỏ tiền của ngươi lai lịch bất chính! Không phải trộm thì từ đâu ra!”
Ta thở dài, xem ra hôm nay không trả lời thì Hứa Khang thị quyết không buông tha.
Ta đảo mắt, lập tức nghĩ ra.
Ta điềm nhiên nói: “Hứa phu nhân, quả thật phụ mẫu của ta đều không còn, nhưng nhà họ Hồ ta chưa chết hết. Ta có một biểu thúc họ hàng xa, từng nhận đại ơn của cha mẹ ta, nhiều năm qua vẫn luôn đi tìm ta. Mấy ngày trước, bọn ta đã nhận nhau. Tiền này của ta là được biểu thúc trợ cấp.”
Hứa Khang thị nghẹn lời, lí do này của ta hợp tình hợp lý, sao bà ta có thể phản bác được chứ?
Nhưng bà ta vẫn không cam lòng, cưỡng từ đoạt lý: “Vớ vẩn! Ngươi gả vào nhà họ Hứa ba năm, sao ta chưa từng nghe ngươi kể có biểu thúc!”
Ta nói: “Ta chưa từng gặp biểu thúc, trước đó không biết nên chưa từng nhắc đến.”
Hứa Khang thị nói: “Hoang đường! Theo như ngươi, tự dưng có một người vô duyên vô cớ cho ngươi nhiều tiền như thế à?”
Ta nói: “Đúng vậy, biểu thúc có ơn tất báo, khác Hứa lão phu nhân.”
Trương sư gia cũng nói: “Hứa lão phu nhân, Hồ Tam nương tử đã giải thích rõ nguồn gốc chỗ tiền này với bà, bà đừng dây dưa gây sự nữa.”
Mặt Hứa Khang thị lúc đỏ lúc trắng, nhưng vẫn không chịu từ bỏ hi vọng: “Ta không tin! Biểu thúc của ngươi đang ở đâu? Có người như vậy thật không, ngươi gọi hắn ra đây, chúng ta ba mặt một lời!”
Ta thầm nghĩ, bây giờ về Thanh Khâu, nhờ tỷ muội giả làm biểu thúc thì có gì khó?
Ta nói: “Được, bà ở đây chờ ta, ta đi gọi biểu thúc.”
“Không cần, Tam nương tử, ta ở đây rồi.”
10
Ta kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Khánh đi vào.
Hắn mặc trường bào lam nhạt, đai lưng đen quấn quanh eo, dù không có bất cứ đồ gì đi kèm nhưng tự bản thân lại mang khí thế nghiêm nghị cao cao, khí khái hừng hực, không giận mà uy.
Hắn bình tĩnh nói: “Ta là biểu thúc của Hồ Tam nương tử, Tiêu Khánh. Vị lão phu nhân này có gì muốn hỏi thì cứ hỏi ta.”
Nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều im thít nhìn hắn, nhìn ngu luôn.
Ta là người lấy lại bình tĩnh đầu tiên, kéo Tiêu Khánh lại, thân thiết nói: “Biểu thúc, vị Hứa lão phu nhân này là mẹ chồng trước của cháu, con trai của bà ta đã đuổi cháu đi mà bà ta vẫn không chịu tha cho cháu, đúng là đáng ghét mà!”
Tiêu Khánh nhíu mày, nhìn sang Hứa Khang thị: “Hứa lão phu nhân, Tam nương tử nhà ta ngang bướng thì trưởng bối nhà ta sẽ tự dạy dỗ, mong bà biết tự trọng.”
Dưới cái nhìn đăm đăm của Tiêu Khánh, Hứa Khang thị cứng họ, không nói nên lời.
Bà ta lườm ta một cái rồi đen mặt rời đi.
Trương sư gia cũng cáo từ, còn an ủi ta: “Hồ Tam nương tử, cô yên tâm, nếu Hứa lão phu nhân còn đến gây sự, ta sẽ bảo quan lão gia đòi lại công bằng cho cô.”
Ta đáp: “Vậy cảm tạ Trương sư gia, ta sẽ cố gắng hết sức chữa trị con mắt cho lão phu nhân.”
Sau đó, Trương sư gia rời đi.
Ta vỗ vai Tiêu Khánh: “Được đấy! Huynh vừa ra đã trấn áp bọn họ!”
Tiêu Khánh ngượng ngùng cười cười. Hắn nghiêm túc nói với ta: “Nàng yên tâm, Hồ Tam nương tử, có ta ở đây sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt nàng.”
Ta cảm động vô cùng, hắn chỉ là một người phàm mà lại muốn bảo vệ hồ tiên là ta.
Ta nói: “Cảm ơn huynh, Tiêu đại ca.”
Hắn sửng sốt, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Hôm sau, Trương sư gia đưa mẹ già tới khám, tất nhiên Hồ thần y ta không thể để danh tiếng của mình bị hủy, chỉ cần thi triển tiên thuật đơn giản là đã lấy lại ánh sáng cho đôi mắt mù lòa.
Trương sư gia cảm kích khóc ròng, ôm chân ta không chịu buông, so sánh ta với Hoa Đà tái thế, Biển Thước phục sinh.
Ta nói: “Chữa bệnh cứu người, hành y tế thế, đây là nghĩa vụ của người làm thấy thuốc, Trương sư gia không cần đa lễ.”
Cuối cùng Trương sư gia cũng chịu thả ra, ông móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu hai trăm lượng, ép ta phải nhận.
“Nhiều quá, nhiều quá rồi.” Ta nói: “Bệnh của lão phu nhân chỉ tốn mười lượng bạc.”
Nhưng Trương sư gia không chịu nhận lại tiền. Ta và ông ấy đẩy qua đẩy lại hồi lâu, cuối cùng ông ấy mới chịu thôi.
TỪ ngày đó, ông ấy khen ta không dứt miệng, thổi phồng ta hết nấc.
Lúc sắp đi, ông ấy còn liên tục cam đoan với ta, nhất định sẽ giới thiệu với mọi người, lan truyền tiếng thơm cho Hồ thần y.
Quả nhiên từ đó về sau, người đến y quán khám bệnh càng ngày càng đông, ta cũng trở nên bận rộn.
Tiểu Quất Tử rảnh là lại theo dõi nhà họ Hứa, ngày nào cũng lượn qua cổng nhà họ Hứa, quen thân được cả với bọn người hầu trong phủ, hóng được một chuyện vô cùng đặc sắc.
Nghe nói hôm ấy trở về, Hứa Khang thị giận không chỗ trút, lại đúng lúc thấy Yến Phi Vân ăn vật lòe loẹt dừng ngoài về thì lập tức phát hỏa.
Hứa Khang thị chửi Yến Phi Vân. Yến Phi Vân là đồ đệ của Thiên sư Côn Lôn thì sao hiền nổi, không nhịn được vài câu đã lao vào cãi nhau.
Hai người cãi nhau rất to, suýt nữa thì đồng tay động chân.
Hứa Nhân Sơn khuyên giải không được thế là mặc kệ mẫu thân và thê tử, ra ngoài uống rượu.
Hứa Khang thị và Yến Phi Vân làm ầm làm ĩ một trận, cuối cùng Yến Phi Vân thua, bỏ nhà trốn đi trong nước mắt.
Ta cười gần chết.
Tiểu Quất Tử nói: “Tiểu thư, cái hay còn ở phía sau.
Tiểu Quất Tử kể, lúc Yến Phi Vân kia bỏ đi không “đường hoàng” như ta. Nàng ta lấy hết sổ sách tiền bạc, giấy tờ đất đai, châu báu trang sức đi mất.
Sau khi Hứa Khang thị phát hiện thì tức điên, chạy tới quan phủ cáo trạng.
Nhưng quan phủ không tìm được Yến Phi Vân. Nhà họ Hứa ra giá treo thưởng cũng không có tung tích.
Đúng là báo ứng mà.
Ta nghe thì cũng lấy làm vui vẻ: “Chắc giờ nhà họ Hứa túng thiếu lắm. Bây giờ, ta đến mấy cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây nhất định có thể mặc cả được giá tốt!”
Ta đã hứa với chưởng quỹ là sẽ giao lại cửa hàng cho ông, ta vẫn chưa quên!
12
Ta tìm người trung gian, ra giá rẻ mặc cả, thu mua lại mấy cửa hàng.
Tất nhiên bây giờ ta không thiếu tiền tiêu, nhưng nghĩ tới cửa hàng vất vả đi sớm về tối gầy dựng trong ba năm qua bị người của nhà họ Hứa chà đạp, ta thật sự không cam lòng.
Sau khi mua lại cửa hàng, ta tìm lại nhóm chưởng quỹ, người làm thuê bị Yến Phi Vân đuổi đi trước đó. Bọn họ thấy ra thì rất xúc động, thậm chí có một vị chưởng quỹ già còn khóc ngay tại chỗ.
Ta cũng rất vui. Để ăn mừng, ta đặt một bàn tiệc tại Túy Tiên Cư, mời mấy vị chưởng quỹ chè chén một bữa.
Ăn được một nửa, đang lúc vui vẻ, ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ầm ĩ, hình như có khách quỵt tiền, đang cãi nhau với tiểu nhị.
Một giọng nói trong đó rất quen tai, là Hứa Nhân Sơn.
Sao ta có thể bỏ lỡ cơ hội hóng chuyện này chứ!
Ta ló đầu ra từ lầu hai, nhìn xuống thấy hai tiểu nhị đang lôi Hứa Nhân Sơn ra ngoài.
Đường chưởng quỹ của Túy Tiên Cư cũng đi ra, ông ấy vẫn còn khá khách sáo với Hứa Nhân Sơn, chỉ nghe thấy ông ấy nói: “Hứa công tử, tiệm bọn tôi làm ăn nhỏ, không thể ghi nợ, mong công tử thứ lỗi. Nào công tử có tiền thì công tử lại tới!”
Hứa Nhân Sơn đã say, đi đứng không vững, liêu xiêu lảo đảo, nhờ có hai tiểu nhị đỡ mới không ngã chổng vó trên đất.
Hắn say rượu mắng: “Xạo chó! Cái gì mà không thể ghi nợ! Lúc trước ta uống rượu ở quán các người chẳng phải vẫn ghi nợ được sao!”
Đường chưởng quỹ cũng không giận, cười giả lả nói: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ mà Hứa công tử.”
Hứa Nhân Sơn không hiểu hỏi: “Ông… Ông có ý gì?”
Đường chưởng quỹ đáp: “Lúc trước nhà họ Hứa có Hồ Tam nương quản lý từ trong ra ngoài, còn có cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây, tất nhiên có thể ghi nơi. Nhưng bây giờ ngươi có cái gì?”
Hứa Nhân Sơn thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Ông! Các người nâng cao đạp thấp! Ăn cháo đá bát! Không biết nhục! Ta, ta nói cho các người biết, đợi ông đây lên hương sẽ cho các người đẹp mặt!”
Đường chưởng quỹ liếc mắt ra hiệu, hai tiểu nhị lập tức kéo Hứa Nhân Sơn vứt hắn ra ngoài cửa.
“Bịch” một tiếng, Hứa Nhân Sơn ngã nhào trên đất, tru tréo kêu đau.
Ta sung sướng cười ra tiếng.
Chỉ là tiếng cười này đã bị Hứa Nhân Sơn nghe thấy.
Hắn bò lại vào trong, gào khóc về phía ta: “Tam Nương! Ta biết là nàng mà, Tam Nương! Ta biết nàng không nỡ rời xa ta! Nàng mau, mau cho bọn tiểu nhân nâng cao đạp thấp này một trận!”
Ta nhíu mày: Xui xẻo quá, thế mà lại bị hắn phát hiện.
Lúc này, tất cả mọi người trong quán đều nhìn chằm chằm ta, xem ta sẽ trả lời thế nào.
Ta nói: “Hứa công tử, ngày đó công tử đuổi ta đi đâu nói như vậy.”
Hứa Nhân Sơn khóc nước mắt nước mũi tùm lum: “Ta không muốn bỏ nàng thật đâu, Tam Nương! Đều tại tiện nhân họ Yến kia lừa ta, đều tại tiện nhân kia buông lời chia rẽ! Ta, ta không tin nàng là yêu quái! Tam Nương, ta rất nhớ nàng! Ta chỉ yêu mình nàng thôi!”
Ta nổi hết da gà trước mấy lời buồn nôn của hắn.
Đúng lúc này, mẫy vị chưởng quỹ cũng đi ra. Bọn họ nhìn Hứa Nhân Sơn khóc lóc thảm thiết thì nói thay ta.
“Hứa thiếu gia, đừng vứt hết thể diện đi như vậy chứ!”
“Đúng đấy, lúc ngươi bỏ Hồ Tam nương tử, mấy người bọn ta đã khuyên ngươi hết nước hết cái, nhưng ngươi đã nói gì? Ngươi nói Hồ Tam nương tử không biết chưng diện, không hiểu phong tình, cả ngày quản thúc ngươi, không cho ngươi tự do, không bằng một phần vạn của Yến cô nương. Thế sao bây giờ ngươi lại đổi ý rồi?”
“Hứa thiếu gia à, có câu chuyện này rất hay: Ngựa tốt không ăn cỏ cũ. Nếu ngươi vẫn là nam nhân thì cuốn xéo về nhà, tự gây dựng cơ nghiệp đi, đừng rúc váy nữ nhân nữa, lão Trương ta đây xấu hổ thay ngươi!”
“Đúng đấy! Hứa thiếu gia à, ngươi đừng cuốn lấy Hồ Tam nương tử nữa, đừng để người ta khinh!”
Hứa Nhân Sơn bị mấy lão chưởng quỹ nói cho không kịp vuốt mặt, đứng dậy đen mặt rời đi.