Chương 2 - Hồ Ly Báo Ân
5
Ta vừa trở lại y quán thì Tiểu Quất Tử đã vội vàng chạy tới: “Không hay rồi Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, không hay rồi!”
Ta giật thót: “Sao thế?”
Tiểu Quất Tử nói: “Có người đến khám bệnh!”
Ta không nhịn được bật cười, cái này thì có gì phải cuống.
Ta theo Tiểu Quất Tử tới sảnh khám bệnh, chỉ thấy mấy nha hoàn gia nhân đang vây quanh một nam nhân trẻ tuổi nằm hôn mê bất tỉnh nằm đại trên ván, trong không khí thoang thoảng mùi máu.
Tiểu Quất Tử hô lên: “Tránh hết ra, tránh hết ra, Đại tiểu thư đến.
Mọi người xung quanh nhao nhao dạt ra, ta nhìn thấy mặt của bệnh nhân.
Mặt hắn tái nhợt, nhưng đường nét gương mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú đẹp đẽ, dáng vẻ đoan chính, là một mỹ nam.
Và quan trọng nhất là trên người hắn có long khí.
Đúng vậy, là long khí.
Thân là hồ yêu, ta chắc chắn không nhận nhầm.
Ta lại nhìn hắn, không chỉ bị thương mà còn trúng độc, hơi thở mong manh, mắt thấy sắp chết.
Tiểu Quất Tử lại gần nói: “Người này xông vào cửa, chưa nói năng gì đã ngất. Đại tiểu thư, hắn chết rồi à.”
Ta nói: “Chưa chết đâu, ngươi nhìn xem, chẳng phải vẫn còn thở đó sao.”
Tiểu Quất Tử hỏi: “Bị thương nặng như vậy còn có thể chữa khỏi được sao?”
Ta nói: “Đơn giản, Đại tiểu thư ta dây có thể chữa khỏi trong tức khắc. Các ngươi có việc thì đi làm đi!”
Sau khi đuổi tất cả nha hoàn gia nhân đi, ta một mình ngắm nhìn nam nhân nằm trên giường bệnh.
Càng nhìn càng thấy tuấn tú.
Nhưng lúc này ta không chú ý nhiều như vậy, bởi thời khắc này, trong mắt ta, hắn chỉ mang ý nghĩ là một công đức! Một công đức từ trên trời giáng xuống!
Ta vung tay, tiên khí lượn quanh, vết thương trên người nam nhân đã liền, độc tố cũng tiêu tan.
Ta vung tay cái nữa, hắn đã tỉnh lại.
Nam nhân thấy khuôn mặt tươi cười của ta thì giật mình kêu lên. Hắn muốn ngồi dậy nhưng vì còn yếu nên không thành.
Ta nói: “Khách quan trọng thương mới khỏi, đừng nên cử động.”
Hắn nhíu mày nhìn nhìn ta: “Nàng… Đây là Hồ Y Đường? Đại phu đâu?”
Ta nói: “Đúng rồi, ta là đại phu.”
Hắn sửng sốt: “Nhưng nàng không phải người Hồ mà?”
Ta cũng bất ngờ. Hẳn tưởng Hồ Y Đường do người Hồ mở sao? Hiểu lầm quá rồi!
Tiểu Quất Tử bảo cái tên này không hay, có vẻ cũng có lý.
Ta nói: “Ta họ Hồ.”
Hắn cũng lúng túng, không đáp lời.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, ta cất tiếng: “Khách quan cứ gọi ta là Hồ Tam nương tử. Không biết nên gọi khách quan thế nào?”
Hắn đáp: “Ta… Ta họ Tiêu, tên là Tiêu Khánh.”
Ta hỏi: “Không phải khách quan họ Lý sao?”
Lý là họ của vua.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lại không nói gì.
Người này không biết đùa gì hết.
Ta nói: “Đã vậy, Tiêu khách quan, tổng phí chữa bệnh giải độc của huynh hết năm lượng bạc, xin hỏi trả bạc hay ngân phiếu.”
Tiêu Khánh vòi vào trong ngực, lần sờ hồi lâu. Hắn móc ra một miếng ngọc bội, xấu hổ nói: “Ta gán miếng ngọc này cho nàng được không?”
Ta nói: “Huynh có muốn nhìn lại xem trên miếng ngọc của huynh khắc gì không?”
Hắn cúi đầu nhìn, trên miếng ngọc khắc một con rồng.
Hắn vội vàng cất miếng ngọc lại.
Bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.
Ta nói: “Dù sao thương thế của huynh mới khỏi, hay là cứ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian, sau này trả tiền cũng được.”
Hắn khẽ gật đầu.
Ta nói: “Huynh đói không? Muốn ăn gì không? Ta kêu người nấu cho huynh bát cháo nhé?”
Hắn lại gật đầu. Ta đứng dậy đi gọi Tiểu Quất Tử.
“Hồ Tam nương tử?” Hắn gọi ta lại.
“Sao thế?”
Hắn nói: “Làm phiền nàng rồi.”
6
Tiêu Khánh ở lại không được bao lâu thì trong thành Tuyên Châu xuất hiện rất nhiều quan binh, bọn họ lục soát từng nhà nhưng lại không chịu nói là đang tìm gì.
Trông có vẻ không có ý tốt.
Thế là ta sử dụng pháp thuật, đuổi bọn họ đi.
Không được mấy ngày, Hồ Y Đường nghênh đón một vị khách, nhưng không phải là đến khám bệnh.
Người đó là Yến Phi Vân.
Ta không có ấn tượng về nàng ta trong lần gặp đầu. Còn hôm nay gặp lại, nàng ta mặc váy hồng đào dệt vàng thêu hoa cùng với áo khoác lụa xanh lục hồ, rực rỡ lóa mắt, trang điểm thì lộng lẫy, cắm đầy châu ngọc trên đầu.
Ta biết Hứa Thiến Thiến học theo ai rồi.
Ta ra ngoài đón khách: “Yến tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Nàng ta nhìn ta đăm đăm, dò xét một hồi: “Quả nhiên là ngươi.”
Ta cũng không giận, im lặng chờ xem nàng ta nói gì.
Nàng ta nói: “Hồ Tam nương tử, ta và Hứa Lang đã thành thân, bây giờ ta là thê tử được nhà họ Hứa cưới hỏi đàng hoàng.”
Ta: “Vậy thì chúc mừng cô.”
Nàng ta như bị nghẹn.
Nàng ta tức giận nói: “Trong lòng Hứa Lang không hề có ngươi, không thì chàng ấy sẽ không bỏ ngươi. Ngươi còn tiếp tục níu kéo cũng chỉ tự rước nhục vào thân thôi.”
Đến phiên ta mắc nghẹn.
Ta nói: “Ta chỉ mở y quán thôi…”
Nàng ta nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì! Từ sau khi ngươi đi, mẹ chồng lại ngã bệnh, bệnh ngày càng nặng. Ngươi mở y quán này chẳng phải là đang chờ Hứa Lang tới tìm ngươi sao?”
Ta không biết thật.
Nhưng mà đó là điều tất yếu. Hứa mẫu bệnh nặng hết thuốc chữa. Lúc trước, ta dùng yêu lực của mình giúp bà cầm cự, bây giờ ta đi rồi đương nhiên bệnh của bà sẽ càng ngày càng nặng.
Ta lười giải thích, dù sao chuyện cũng không liên quan tới ta.
Yến Phi Vân thấy thái độ thờ ơ của ta thì càng tức giận: “Ngươi thân là hồ yêu, không lo tu luyện thành tiên mà cứ quấn quýt si mê người phàm! Ta nói cho người biết, nếu ngươi dám động vào Hứa Lang, ta sẽ thu phục ngươi, trừ hại cho dân!”
Ôi, ta nhớ lần trước nàng ta cũng nói muốn thu phục ta.
Nhưng sao ta không thấy nàng ta có bản lãnh này nhỉ?
Ta nói: “Vậy cô thu phục luôn đi.”
Có lẽ nàng ta không ngờ ta sẽ nói như vậy, sửng sốt cứng họng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta nói: “Ta không chạy, cũng không chống cự, bây giờ cô thu phục ta luôn đi, đừng chỉ nói không thế.”
Sắc mặt của nàng ta càng khó coi. Nàng ta hung tợn nói: “Ngươi!”
Ta lo lắng nói: “Cô rảnh rỗi thì đừng phí thời gian ở chỗ này của ta, mau về nghĩ cách chữa bệnh cho mẹ chồng đi. Nếu cô đã là đệ tử của Thiên sư, vậy chắc cũng biết mấy thuật tư bổ dưỡng sinh nhỉ.”
Nàng ta trừng mắt, sau đó ủ rũ rời đi.
Nói thật ta lo lắng thay nàng ta.
Trước đó, trong lúc dạo phố, ta tình cờ gặp được chưởng quỹ của cửa hàng son phấn, chưởng quỹ kêu ca tố khổ với ta, nói Yến Phi Vân không hiểu chuyện làm ăn mà cái gì cũng muốn nhúng tay vào, là cửa hàng rối tung cả lên, thua lỗ rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy sớm ngày sập tiệm đóng cửa.
Lúc ấy, ta đã an ủi chưởng quỹ: “Không sao, nếu đóng cửa thì ta lại mở bán, giao cho ông làm chưởng quỹ tiếp.”
7
Không được mấy ngày, ta lại có một vị khách không mời mà đến, là tiểu thúc lúc trước của ta, Hứa Tùng Nghĩa.
Nhắc tới Hứa Tùng Nghĩa này, quả thật rất kỳ lạ. Hắn lớn hơn Hứa Thiến Thiến hai tuổi, năm nay mới mười bảy, dáng người cao ráo, nhưng tích cách lại như trẻ con không lớn, trong chuyện đối nhân xử thế thì giống hệt Hứa Nhân Sơn, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, một lòng đọc sách thánh hiền, mặc kệ tất cả.
Hồi còn ở nhà họ Hứa, ta quan tâm săn sóc hắn đủ đường, từng li từng tí. Nhưng hắn luôn lải nhải cái gì mà “nam nữ không nên gần gũi”, ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không.
Bây giờ ta đã bị bỏ thế mà hắn lại không sợ nam nữ gần gũi.
Ta từ tốn ăn sáng, uống một bát nấm tuyết nấu đường phèn, sau đó mới đến phòng khách gặp hắn.
Ta nói: “Đây chẳng phải Hứa Tiểu công tử sao, lâu rồi không gặp, có chuyện gì thế?”
Mặt hắn đỏ bừng, ấp úng hồi lâu mới bật ra một câu: “Không ra thể thống gì!”
Ta không nhịn được cười: “Ta không hiểu lời này của cậu. Ai sai mà lại không ra thể thống gì?”
Hắn chỉ vào ta, trợn mắt nói: “Cô, cô thân là phụ nhân, bị nhà chồng đuổi thì nên đóng cửa sám hối, suy ngẫm lại bản thân. Nhưng cô lại dám xuất đầu lộ diện, còn dám mở y quán, làm trái lời thánh nhân, không ra thể thống gì!”
Ta nói: “Hứa công tử, cậu biết tại sao ca ca của cậu lại bỏ ta không? Ta phạm phải một trong thất xuất ư?”
Hắn không nói lời nào.
Ta nghĩ có lẽ vì “người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái”, Hứa Tùng Nghĩa mở miệng lại lải nhải lời của thánh nhân nên hắn không thể nói “Vì ta là hồ yêu nên bị bỏ”.
Mà nhắc tới thất xuất thì càng không có gì để nói, trong ba năm qua, ta đã làm một thê tử mẫu mực!
Ta nói: “Ca ca của cậu vô cớ bỏ vợ, cậu thân là đệ đệ không trách cứ hắn mà lại nhắm vào một nữ tử yếu đuối như ta, đây cũng là lời của thánh nhân?”
Hắn càng không nói được gì.
Ta nói: “Được rồi, cậu đừng ở chỗ của ta nói mấy lời của thánh nhân nữa. Cậu mau về nhà đi, đừng cản trở chuyện làm ăn của ta.”
Nhưng mãi mà vẫn không thấy hắn rời đi mà cứ đứng đực đó, do dự, muốn nói thôi.
Ta bắt đầu sốt ruột thay, vừa mới bảo Tiểu Quất Tử nướng hai cái bắp ngô, nếu không đi ăn sẽ nướng cháy mất.
Ta nói: “Cậu còn chuyện gì không? Có thì mau nói đi!”
Hắn ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu cô… Nếu cô tỉnh ngộ, chấp nhận, ta có thể khuyên ca ca của ta đón cô về làm thiếp.”
Ta không nhịn nổi nữa rồi.
Ta cười phá lên, suýt không khép được miệng.
Hứa Tùng Nghĩa trợn trắng mắt lùi về sau như bị dọa sợ.
Ta nói: “Xin lỗi, ngươi mới nói gì cơ? Ta nghe không rõ.”
Hắn lẩm bẩm: “Ta nói, nếu cô tỉnh ngộ…”
Ta không đợi hắn nói xong đã ngắt lời: “Ta tỉnh ngộ cái gì cơ? Lại còn về làm thiếp! Nhà họ Hứa các người tai to mặt lớn thật đó! Nếu sau này lại có người Đột Quyết xâm lược thì nên cho ngươi đi thủ thành! Da mặt của ngươi còn dày hơn cả áo giáp đấy! Kiếm đâm đao chặt cũng không thủng đâu! Còn làm thiếp ấy hả? Nói cho ngươi biết, ngươi có quỳ dưới đất xin ta về cũng không xứng! Làm thiếp cái gì? Có mà ta làm tổ tông của nhà ngươi luôn ấy!”
Hắn bị ta mắng xối xả, đen mặt chạy đi.
Ta vội vàng chạy ra sau bếp tìm Tiểu Quất Tử.
Quả nhiên ngô bị nướng cháy rồi.
Ta vừa gặm ngô vừa càm ràm với Tiểu Quất Tử: “Đúng là mất hứng, sáng sớm ra đã bực bội.”
Tiểu Quất Tử lo lắng: “Tiểu thư, người sẽ không về nhà họ Hứa thật ạ?”
Ta lắc đầu: “Không về! Bây giờ ta ăn sung mặc sướng, nằm mơ cũng không về hầu hạ bọn họ.”
Tiểu Quất Tử thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ta biết tại sao Hứa Tùng Nghĩa muốn ta về. Hôm nay nhìn cách ăn mặc của hắn, chất vải rất đẹp nhưng màu sắc quá lòe loẹt, hắn mặc lại bị chật, giày dưới chân thì được thêu tinh xảo cầu kỳ nhưng bây giờ đã vào mùa hè mà vẫn lót bông vải.
Không cần nghĩ cũng biết Yến Phi Vân không biết lo toan vun vén cho gia đình.
Có lẽ chúc trước ta đã hầu hạ cả nhà họ Hứa quá chu đáo nên bây giờ ta đi rồi, bọn họ nhất thời không thích ứng kịp.
Nghĩ tới đây, ta đột nhiên muốn cảm tạ Yến Phi Vân.
Nếu không có nàng ta thì ta còn phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hứa thêm bốn năm, tổn thọ chết!
8
Sau khi Hứa Tùng Nghĩa đi, ta được yên tĩnh mấy ngày.
Nhưng lại là người không nên đến không đến mà người nên đến cũng không đến. Y quán to đùng này của ta vắng khách mấy ngày liền.
Tiểu Quất Tử ra ngoài mua mứt quả, lúc về tức nghiến răng nghiến lợi. Nàng ấy kể với ta, nàng ấy nghe được mấy lời đồn trên đường, nói ta không giữ đạo làm vợ, gian díu với đàn ông bên ngoài nên mới bị đuổi khỏi nhà họ Hứa, càng đồn càng quá đáng, còn nói ta là hồ ly tinh cái gì cũng có thể làm.
Điều này… Cũng không hoàn toàn sai.
Ta xoa đầu Tiểu Quất Tử, an ủi nàng ấy: “Không sao, không sao, thể nào sau này đám người này cũng có chuyện ngờ đến tiểu thư nhà ngươi, đến lúc đó, chúng ta dạy dỗ bọn họ.”
Tiểu Quất Tử vui vẻ ra mặt: “Vâng ạ, tiểu thư, nô tì sẽ nhớ mặt bọn họ giúp tiểu thư.”
Vì y quán không có bệnh nhân nên ta cũng rảnh, chỉ đành tập trung hết vào Tiêu Khánh.
Nhờ công chăm sóc cẩn thận của ta, chẳng mấy mà Tiêu Khánh khỏe lại, nhưng tâm trạng của hắn hình như ngày một kém. Ta hỏi hắn sao vậy, hắn cũng không chịu nói.
Người đẹp mà cứ luôn nhíu mày, vậy sao được!
Ta tới chợ Đông, mua một con mèo mới dứt sữa về.
Tiêu Khánh ôm mèo con, cuối cùng cũng cười.
Quả nhiên không có ai có thể chống cự được sức quyến rũ của mèo con!
Ta nhân cơ hội hỏi hắn: “Tại sao trước đó huynh lại không vui?”
Hắn cười khổ nói: “Ta tưởng sẽ có người tới tìm ta nhưng mãi không có ai.”
Ta nhớ ta đã dùng phép đuổi đám quan binh kia đi, đột nhiên thấy hơi chột dạ.
Ta nói: “Huynh muốn ăn ngô nướng không? Ta nướng cho huynh nhé!”
Tiêu Khánh kinh ngạc: “Ngô còn có thể nướng được sao?”
Nhìn bộ dạng bất ngờ của hắn, ta bật cười.
Ta nói: “Hôm nay bản cô nương sẽ giúp huynh mở mang tầm mắt!”
Ta gọi Tiểu Quất Tử, nhóm than củi, thi triển kỹ thuật nướng ngô trác tuyệt của ta. Để phong phú thêm, Tiểu Quất Tử còn nướng thịt dê, chân gà, cá tuyết, cà tím, khoai lang, ớt, nấm…
Bọn ta quây quanh đống lửa, ăn uống thỏa thuê.
Ăn no rồi ta vỗ cái bụng nằm trên ghế, lười biếng nhìn lên trời. Ở bên, Tiêu Khánh đang đút thịt gà thừa cho mèo.
Ta nói: “Tiêu Khánh, nếu một ngày nào đó huynh giàu có thì đừng quên ta.”
Hắn cười: “Chắc chắn sẽ không quên. Nếu ta giàu thật, Hồ Tam nương tử muốn gì?”
Ta nghĩ nghĩ, đáp: “Đến lúc đó rồi nói.”
“Thế Hồ Tam nương tử cứ nghĩ đi.” Hăn nói, “Dù nàng muốn gì, ta cũng đồng ý.” Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta, mỉm cười dịu dàng. Hắn cười thật đẹp.
Ta thầm nuốt nước miếng.
Thật ra ta cũng không tham lam lắm, chỉ cần lập miếu trên núi Thái Sơn cho ta là được!
Mấy hôm sau, cuối cùng y quán cũng có bệnh nhân.
Nhưng người này là người ta không muốn nhìn thấy nhất: Mẹ chồng trước kia của ta, Hứa Khang thị.
Con người Hứa Khang thị này, không hẳn là kiểu mẹ chồng ác độc chỉ biết ngược đãi chửi bới con dâu như trong kịch. Để dùng một câu miêu tả bà ta thì đó chính là: “Miệng nam mô bụng bồ dao găm.”
Sau khi gả vào nhà họ Hứa, ta luôn chăm sóc chu đáo, bưng bô đổ cứt, ta còn dùng cả yêu lực chữa bệnh kéo dài mạng cho bà ta. Nhưng bà ta thì sao, ngoài mặt khách sáo, quan tâm thân thiết nhưng không coi ta là người một nhà.
Trong mắt bà ta, ta chỉ là phận trâu ngựa hầu hạ nhà bọn họ.
Con người bà ta keo kiệt tính toán chi li đến mức độ nào ấy hả? Chỉ cần ta ăn thêm cơm gắp miếng thức ăn là bà ta lại chỉ cây dâu mắng cây hòe nửa ngày, sợ ta ăn nhiều, khiến con trai yêu quý của bà ta bị đói.
Sau này nhà cửa dư dả, mỗi đợt ta lại mua đồ mới cho mọi người trong nhà, con của bà ta, mỗi người mười bộ mà bà ta còn chê ít. Trong khí đó ta lại chỉ có thể mặc y phục cũ bà ta không mặc nữa, nếu ta mua đồ mới cho mình, bà ta sẽ lại lôi cha chồng đã mất của ta ra khóc lóc.
Chính vì bà ta mà dù ta mở cửa hàng son phấn nhưng lại không dùng một chút son phấn nào khi ở nhà, và càng không được trang điểm, đeo vàng đeo bạc. Một yêu hồ mị hoặc chúnh sinh ta đây mà lại phải đau khổ sống như một thôn phụ quê mùa.
Nói tóm lại, ta không muốn gặp bà ta một chút nào.
Nhưng mà bệnh nhân đã tới cửa, ta thân là đại phu, không lý nào lại không gặp.
Ta gọi Tiểu Quất Tử, lề mề chậm chạp đến.
Vừa trông thấy Hứa Khang thị, ta lập tức vui vẻ.
Bệnh của bà ta còn nặng hơn ta tưởng. Bà ta được hai tiểu nha hoàn đỡ, ngồi nghiêng ngả trên giường bệnh, miệng méo mắt lệch, nước dãi chảy ròng, không nói thành lời, chỉ có thể ư ư a a.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu bà ta không bệnh thành ra thế này thì sao lại để Yến Phi Vân ăn mặc lòe loẹt như chim công bay khắp nơi.
Coi bộ ta phải chữa cho bà ta mới được.
Ta nói: “Bệnh của Hứa lão phu nhân là bệnh cũ nhiều năm, dù có là Hoa Đà tái thế, thần tiên hạ phàm cũng khó cứu. Nhưng vừa hay ta đang có một viên thần đan, chỉ cần ăn vào là có thể tiêu bệnh trừ tật.”
Hai mắt Hứa Khang thị sáng rực lên, miệng rên ư a.
Ta mỉm cười: “Đây là thần đan, điều chế phức tạp đã đành, hơn nữa còn cần dược liệu quý giá khó tìm. Bởi vậy giá không hề rẻ, một viên giá năm trăm lượng bạc.”
Ta vừa dứt lời, Hứa Khang thị đã biến sắc, bà ta lại ư a, tru lên không ngớt.
Ta nói: “Bà nói gì cơ? Ta không nghe được! Thuốc đang ở đây, tiền nào của nấy, bà thích mua thì mua, không mua thì đổi danh y khác!”
Hứa Khang thị lại ư a, khoa chân múa tay hồi lâu. Tiểu nha hoàn bên cạnh nói thay bà ta: “Phu nhân hỏi ăn thần đan này có thể trị hết bệnh không?”
Ta nói: “Đương nhiên hết. Y thuật của ta thế nào, phu nhân hiểu rõ mà.” Hứa Khang thị lại khoa chân múa tay, tiểu nha hoàn nói: “Phu nhân bảo, thuốc này quá đắt, phu nhân muốn uống trước, nếu có tác dụng thì sẽ trả tiền.”
Ta cười: “Phu nhân không tin ta thì mời đi tìm thấy thuốc khác. Đâu ra cái kiểu uống thuốc trước rồi mới trả tiền?”
Tiểu nha hoàn kia xấu hổ đỏ bừng mặt, nói thêm: “Phu nhân bảo, trả tiền trước cũng được. Nhưng cô phải viết giấy, nếu thuốc không có tác dụng thì cô phải bồi thường tiền.”
Ta nói: “Được, ta đồng ý, nếu thuốc của ta không có tác dụng, ta sẽ bồi thường một ngàn lượng!” Ta gọi Tiểu Quất Tử: “Đến quan phủ, mời sư gia tới.”
Tiểu Quất Tử đi rất mau, chẳng mấy đã mời được một vị sư gia họ Trương tới. Ta kể lại tình hình với Trương sư gia, cũng nhét một cục bạc vụn vào tay ông, ông vui vẻ viết giấy xác nhận cho bọn ta.
Ta và Hứa Khang thị cùng ký tên đồng ý.
Ta vừa trở lại y quán thì Tiểu Quất Tử đã vội vàng chạy tới: “Không hay rồi Đại tiểu thư, Đại tiểu thư, không hay rồi!”
Ta giật thót: “Sao thế?”
Tiểu Quất Tử nói: “Có người đến khám bệnh!”
Ta không nhịn được bật cười, cái này thì có gì phải cuống.
Ta theo Tiểu Quất Tử tới sảnh khám bệnh, chỉ thấy mấy nha hoàn gia nhân đang vây quanh một nam nhân trẻ tuổi nằm hôn mê bất tỉnh nằm đại trên ván, trong không khí thoang thoảng mùi máu.
Tiểu Quất Tử hô lên: “Tránh hết ra, tránh hết ra, Đại tiểu thư đến.
Mọi người xung quanh nhao nhao dạt ra, ta nhìn thấy mặt của bệnh nhân.
Mặt hắn tái nhợt, nhưng đường nét gương mặt góc cạnh, mày kiếm mắt sáng, tuấn tú đẹp đẽ, dáng vẻ đoan chính, là một mỹ nam.
Và quan trọng nhất là trên người hắn có long khí.
Đúng vậy, là long khí.
Thân là hồ yêu, ta chắc chắn không nhận nhầm.
Ta lại nhìn hắn, không chỉ bị thương mà còn trúng độc, hơi thở mong manh, mắt thấy sắp chết.
Tiểu Quất Tử lại gần nói: “Người này xông vào cửa, chưa nói năng gì đã ngất. Đại tiểu thư, hắn chết rồi à.”
Ta nói: “Chưa chết đâu, ngươi nhìn xem, chẳng phải vẫn còn thở đó sao.”
Tiểu Quất Tử hỏi: “Bị thương nặng như vậy còn có thể chữa khỏi được sao?”
Ta nói: “Đơn giản, Đại tiểu thư ta dây có thể chữa khỏi trong tức khắc. Các ngươi có việc thì đi làm đi!”
Sau khi đuổi tất cả nha hoàn gia nhân đi, ta một mình ngắm nhìn nam nhân nằm trên giường bệnh.
Càng nhìn càng thấy tuấn tú.
Nhưng lúc này ta không chú ý nhiều như vậy, bởi thời khắc này, trong mắt ta, hắn chỉ mang ý nghĩ là một công đức! Một công đức từ trên trời giáng xuống!
Ta vung tay, tiên khí lượn quanh, vết thương trên người nam nhân đã liền, độc tố cũng tiêu tan.
Ta vung tay cái nữa, hắn đã tỉnh lại.
Nam nhân thấy khuôn mặt tươi cười của ta thì giật mình kêu lên. Hắn muốn ngồi dậy nhưng vì còn yếu nên không thành.
Ta nói: “Khách quan trọng thương mới khỏi, đừng nên cử động.”
Hắn nhíu mày nhìn nhìn ta: “Nàng… Đây là Hồ Y Đường? Đại phu đâu?”
Ta nói: “Đúng rồi, ta là đại phu.”
Hắn sửng sốt: “Nhưng nàng không phải người Hồ mà?”
Ta cũng bất ngờ. Hẳn tưởng Hồ Y Đường do người Hồ mở sao? Hiểu lầm quá rồi!
Tiểu Quất Tử bảo cái tên này không hay, có vẻ cũng có lý.
Ta nói: “Ta họ Hồ.”
Hắn cũng lúng túng, không đáp lời.
Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, ta cất tiếng: “Khách quan cứ gọi ta là Hồ Tam nương tử. Không biết nên gọi khách quan thế nào?”
Hắn đáp: “Ta… Ta họ Tiêu, tên là Tiêu Khánh.”
Ta hỏi: “Không phải khách quan họ Lý sao?”
Lý là họ của vua.
Sắc mặt hắn trầm xuống, lại không nói gì.
Người này không biết đùa gì hết.
Ta nói: “Đã vậy, Tiêu khách quan, tổng phí chữa bệnh giải độc của huynh hết năm lượng bạc, xin hỏi trả bạc hay ngân phiếu.”
Tiêu Khánh vòi vào trong ngực, lần sờ hồi lâu. Hắn móc ra một miếng ngọc bội, xấu hổ nói: “Ta gán miếng ngọc này cho nàng được không?”
Ta nói: “Huynh có muốn nhìn lại xem trên miếng ngọc của huynh khắc gì không?”
Hắn cúi đầu nhìn, trên miếng ngọc khắc một con rồng.
Hắn vội vàng cất miếng ngọc lại.
Bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.
Ta nói: “Dù sao thương thế của huynh mới khỏi, hay là cứ ở đây tĩnh dưỡng một thời gian, sau này trả tiền cũng được.”
Hắn khẽ gật đầu.
Ta nói: “Huynh đói không? Muốn ăn gì không? Ta kêu người nấu cho huynh bát cháo nhé?”
Hắn lại gật đầu. Ta đứng dậy đi gọi Tiểu Quất Tử.
“Hồ Tam nương tử?” Hắn gọi ta lại.
“Sao thế?”
Hắn nói: “Làm phiền nàng rồi.”
6
Tiêu Khánh ở lại không được bao lâu thì trong thành Tuyên Châu xuất hiện rất nhiều quan binh, bọn họ lục soát từng nhà nhưng lại không chịu nói là đang tìm gì.
Trông có vẻ không có ý tốt.
Thế là ta sử dụng pháp thuật, đuổi bọn họ đi.
Không được mấy ngày, Hồ Y Đường nghênh đón một vị khách, nhưng không phải là đến khám bệnh.
Người đó là Yến Phi Vân.
Ta không có ấn tượng về nàng ta trong lần gặp đầu. Còn hôm nay gặp lại, nàng ta mặc váy hồng đào dệt vàng thêu hoa cùng với áo khoác lụa xanh lục hồ, rực rỡ lóa mắt, trang điểm thì lộng lẫy, cắm đầy châu ngọc trên đầu.
Ta biết Hứa Thiến Thiến học theo ai rồi.
Ta ra ngoài đón khách: “Yến tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Nàng ta nhìn ta đăm đăm, dò xét một hồi: “Quả nhiên là ngươi.”
Ta cũng không giận, im lặng chờ xem nàng ta nói gì.
Nàng ta nói: “Hồ Tam nương tử, ta và Hứa Lang đã thành thân, bây giờ ta là thê tử được nhà họ Hứa cưới hỏi đàng hoàng.”
Ta: “Vậy thì chúc mừng cô.”
Nàng ta như bị nghẹn.
Nàng ta tức giận nói: “Trong lòng Hứa Lang không hề có ngươi, không thì chàng ấy sẽ không bỏ ngươi. Ngươi còn tiếp tục níu kéo cũng chỉ tự rước nhục vào thân thôi.”
Đến phiên ta mắc nghẹn.
Ta nói: “Ta chỉ mở y quán thôi…”
Nàng ta nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì! Từ sau khi ngươi đi, mẹ chồng lại ngã bệnh, bệnh ngày càng nặng. Ngươi mở y quán này chẳng phải là đang chờ Hứa Lang tới tìm ngươi sao?”
Ta không biết thật.
Nhưng mà đó là điều tất yếu. Hứa mẫu bệnh nặng hết thuốc chữa. Lúc trước, ta dùng yêu lực của mình giúp bà cầm cự, bây giờ ta đi rồi đương nhiên bệnh của bà sẽ càng ngày càng nặng.
Ta lười giải thích, dù sao chuyện cũng không liên quan tới ta.
Yến Phi Vân thấy thái độ thờ ơ của ta thì càng tức giận: “Ngươi thân là hồ yêu, không lo tu luyện thành tiên mà cứ quấn quýt si mê người phàm! Ta nói cho người biết, nếu ngươi dám động vào Hứa Lang, ta sẽ thu phục ngươi, trừ hại cho dân!”
Ôi, ta nhớ lần trước nàng ta cũng nói muốn thu phục ta.
Nhưng sao ta không thấy nàng ta có bản lãnh này nhỉ?
Ta nói: “Vậy cô thu phục luôn đi.”
Có lẽ nàng ta không ngờ ta sẽ nói như vậy, sửng sốt cứng họng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta nói: “Ta không chạy, cũng không chống cự, bây giờ cô thu phục ta luôn đi, đừng chỉ nói không thế.”
Sắc mặt của nàng ta càng khó coi. Nàng ta hung tợn nói: “Ngươi!”
Ta lo lắng nói: “Cô rảnh rỗi thì đừng phí thời gian ở chỗ này của ta, mau về nghĩ cách chữa bệnh cho mẹ chồng đi. Nếu cô đã là đệ tử của Thiên sư, vậy chắc cũng biết mấy thuật tư bổ dưỡng sinh nhỉ.”
Nàng ta trừng mắt, sau đó ủ rũ rời đi.
Nói thật ta lo lắng thay nàng ta.
Trước đó, trong lúc dạo phố, ta tình cờ gặp được chưởng quỹ của cửa hàng son phấn, chưởng quỹ kêu ca tố khổ với ta, nói Yến Phi Vân không hiểu chuyện làm ăn mà cái gì cũng muốn nhúng tay vào, là cửa hàng rối tung cả lên, thua lỗ rất nhiều. Nếu còn tiếp tục như vậy sớm ngày sập tiệm đóng cửa.
Lúc ấy, ta đã an ủi chưởng quỹ: “Không sao, nếu đóng cửa thì ta lại mở bán, giao cho ông làm chưởng quỹ tiếp.”
7
Không được mấy ngày, ta lại có một vị khách không mời mà đến, là tiểu thúc lúc trước của ta, Hứa Tùng Nghĩa.
Nhắc tới Hứa Tùng Nghĩa này, quả thật rất kỳ lạ. Hắn lớn hơn Hứa Thiến Thiến hai tuổi, năm nay mới mười bảy, dáng người cao ráo, nhưng tích cách lại như trẻ con không lớn, trong chuyện đối nhân xử thế thì giống hệt Hứa Nhân Sơn, không quan tâm tới bất cứ chuyện gì, một lòng đọc sách thánh hiền, mặc kệ tất cả.
Hồi còn ở nhà họ Hứa, ta quan tâm săn sóc hắn đủ đường, từng li từng tí. Nhưng hắn luôn lải nhải cái gì mà “nam nữ không nên gần gũi”, ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không.
Bây giờ ta đã bị bỏ thế mà hắn lại không sợ nam nữ gần gũi.
Ta từ tốn ăn sáng, uống một bát nấm tuyết nấu đường phèn, sau đó mới đến phòng khách gặp hắn.
Ta nói: “Đây chẳng phải Hứa Tiểu công tử sao, lâu rồi không gặp, có chuyện gì thế?”
Mặt hắn đỏ bừng, ấp úng hồi lâu mới bật ra một câu: “Không ra thể thống gì!”
Ta không nhịn được cười: “Ta không hiểu lời này của cậu. Ai sai mà lại không ra thể thống gì?”
Hắn chỉ vào ta, trợn mắt nói: “Cô, cô thân là phụ nhân, bị nhà chồng đuổi thì nên đóng cửa sám hối, suy ngẫm lại bản thân. Nhưng cô lại dám xuất đầu lộ diện, còn dám mở y quán, làm trái lời thánh nhân, không ra thể thống gì!”
Ta nói: “Hứa công tử, cậu biết tại sao ca ca của cậu lại bỏ ta không? Ta phạm phải một trong thất xuất ư?”
Hắn không nói lời nào.
Ta nghĩ có lẽ vì “người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái”, Hứa Tùng Nghĩa mở miệng lại lải nhải lời của thánh nhân nên hắn không thể nói “Vì ta là hồ yêu nên bị bỏ”.
Mà nhắc tới thất xuất thì càng không có gì để nói, trong ba năm qua, ta đã làm một thê tử mẫu mực!
Ta nói: “Ca ca của cậu vô cớ bỏ vợ, cậu thân là đệ đệ không trách cứ hắn mà lại nhắm vào một nữ tử yếu đuối như ta, đây cũng là lời của thánh nhân?”
Hắn càng không nói được gì.
Ta nói: “Được rồi, cậu đừng ở chỗ của ta nói mấy lời của thánh nhân nữa. Cậu mau về nhà đi, đừng cản trở chuyện làm ăn của ta.”
Nhưng mãi mà vẫn không thấy hắn rời đi mà cứ đứng đực đó, do dự, muốn nói thôi.
Ta bắt đầu sốt ruột thay, vừa mới bảo Tiểu Quất Tử nướng hai cái bắp ngô, nếu không đi ăn sẽ nướng cháy mất.
Ta nói: “Cậu còn chuyện gì không? Có thì mau nói đi!”
Hắn ấp úng hồi lâu mới lên tiếng: “Nếu cô… Nếu cô tỉnh ngộ, chấp nhận, ta có thể khuyên ca ca của ta đón cô về làm thiếp.”
Ta không nhịn nổi nữa rồi.
Ta cười phá lên, suýt không khép được miệng.
Hứa Tùng Nghĩa trợn trắng mắt lùi về sau như bị dọa sợ.
Ta nói: “Xin lỗi, ngươi mới nói gì cơ? Ta nghe không rõ.”
Hắn lẩm bẩm: “Ta nói, nếu cô tỉnh ngộ…”
Ta không đợi hắn nói xong đã ngắt lời: “Ta tỉnh ngộ cái gì cơ? Lại còn về làm thiếp! Nhà họ Hứa các người tai to mặt lớn thật đó! Nếu sau này lại có người Đột Quyết xâm lược thì nên cho ngươi đi thủ thành! Da mặt của ngươi còn dày hơn cả áo giáp đấy! Kiếm đâm đao chặt cũng không thủng đâu! Còn làm thiếp ấy hả? Nói cho ngươi biết, ngươi có quỳ dưới đất xin ta về cũng không xứng! Làm thiếp cái gì? Có mà ta làm tổ tông của nhà ngươi luôn ấy!”
Hắn bị ta mắng xối xả, đen mặt chạy đi.
Ta vội vàng chạy ra sau bếp tìm Tiểu Quất Tử.
Quả nhiên ngô bị nướng cháy rồi.
Ta vừa gặm ngô vừa càm ràm với Tiểu Quất Tử: “Đúng là mất hứng, sáng sớm ra đã bực bội.”
Tiểu Quất Tử lo lắng: “Tiểu thư, người sẽ không về nhà họ Hứa thật ạ?”
Ta lắc đầu: “Không về! Bây giờ ta ăn sung mặc sướng, nằm mơ cũng không về hầu hạ bọn họ.”
Tiểu Quất Tử thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra ta biết tại sao Hứa Tùng Nghĩa muốn ta về. Hôm nay nhìn cách ăn mặc của hắn, chất vải rất đẹp nhưng màu sắc quá lòe loẹt, hắn mặc lại bị chật, giày dưới chân thì được thêu tinh xảo cầu kỳ nhưng bây giờ đã vào mùa hè mà vẫn lót bông vải.
Không cần nghĩ cũng biết Yến Phi Vân không biết lo toan vun vén cho gia đình.
Có lẽ chúc trước ta đã hầu hạ cả nhà họ Hứa quá chu đáo nên bây giờ ta đi rồi, bọn họ nhất thời không thích ứng kịp.
Nghĩ tới đây, ta đột nhiên muốn cảm tạ Yến Phi Vân.
Nếu không có nàng ta thì ta còn phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Hứa thêm bốn năm, tổn thọ chết!
8
Sau khi Hứa Tùng Nghĩa đi, ta được yên tĩnh mấy ngày.
Nhưng lại là người không nên đến không đến mà người nên đến cũng không đến. Y quán to đùng này của ta vắng khách mấy ngày liền.
Tiểu Quất Tử ra ngoài mua mứt quả, lúc về tức nghiến răng nghiến lợi. Nàng ấy kể với ta, nàng ấy nghe được mấy lời đồn trên đường, nói ta không giữ đạo làm vợ, gian díu với đàn ông bên ngoài nên mới bị đuổi khỏi nhà họ Hứa, càng đồn càng quá đáng, còn nói ta là hồ ly tinh cái gì cũng có thể làm.
Điều này… Cũng không hoàn toàn sai.
Ta xoa đầu Tiểu Quất Tử, an ủi nàng ấy: “Không sao, không sao, thể nào sau này đám người này cũng có chuyện ngờ đến tiểu thư nhà ngươi, đến lúc đó, chúng ta dạy dỗ bọn họ.”
Tiểu Quất Tử vui vẻ ra mặt: “Vâng ạ, tiểu thư, nô tì sẽ nhớ mặt bọn họ giúp tiểu thư.”
Vì y quán không có bệnh nhân nên ta cũng rảnh, chỉ đành tập trung hết vào Tiêu Khánh.
Nhờ công chăm sóc cẩn thận của ta, chẳng mấy mà Tiêu Khánh khỏe lại, nhưng tâm trạng của hắn hình như ngày một kém. Ta hỏi hắn sao vậy, hắn cũng không chịu nói.
Người đẹp mà cứ luôn nhíu mày, vậy sao được!
Ta tới chợ Đông, mua một con mèo mới dứt sữa về.
Tiêu Khánh ôm mèo con, cuối cùng cũng cười.
Quả nhiên không có ai có thể chống cự được sức quyến rũ của mèo con!
Ta nhân cơ hội hỏi hắn: “Tại sao trước đó huynh lại không vui?”
Hắn cười khổ nói: “Ta tưởng sẽ có người tới tìm ta nhưng mãi không có ai.”
Ta nhớ ta đã dùng phép đuổi đám quan binh kia đi, đột nhiên thấy hơi chột dạ.
Ta nói: “Huynh muốn ăn ngô nướng không? Ta nướng cho huynh nhé!”
Tiêu Khánh kinh ngạc: “Ngô còn có thể nướng được sao?”
Nhìn bộ dạng bất ngờ của hắn, ta bật cười.
Ta nói: “Hôm nay bản cô nương sẽ giúp huynh mở mang tầm mắt!”
Ta gọi Tiểu Quất Tử, nhóm than củi, thi triển kỹ thuật nướng ngô trác tuyệt của ta. Để phong phú thêm, Tiểu Quất Tử còn nướng thịt dê, chân gà, cá tuyết, cà tím, khoai lang, ớt, nấm…
Bọn ta quây quanh đống lửa, ăn uống thỏa thuê.
Ăn no rồi ta vỗ cái bụng nằm trên ghế, lười biếng nhìn lên trời. Ở bên, Tiêu Khánh đang đút thịt gà thừa cho mèo.
Ta nói: “Tiêu Khánh, nếu một ngày nào đó huynh giàu có thì đừng quên ta.”
Hắn cười: “Chắc chắn sẽ không quên. Nếu ta giàu thật, Hồ Tam nương tử muốn gì?”
Ta nghĩ nghĩ, đáp: “Đến lúc đó rồi nói.”
“Thế Hồ Tam nương tử cứ nghĩ đi.” Hăn nói, “Dù nàng muốn gì, ta cũng đồng ý.” Ta quay đầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn ta, mỉm cười dịu dàng. Hắn cười thật đẹp.
Ta thầm nuốt nước miếng.
Thật ra ta cũng không tham lam lắm, chỉ cần lập miếu trên núi Thái Sơn cho ta là được!
Mấy hôm sau, cuối cùng y quán cũng có bệnh nhân.
Nhưng người này là người ta không muốn nhìn thấy nhất: Mẹ chồng trước kia của ta, Hứa Khang thị.
Con người Hứa Khang thị này, không hẳn là kiểu mẹ chồng ác độc chỉ biết ngược đãi chửi bới con dâu như trong kịch. Để dùng một câu miêu tả bà ta thì đó chính là: “Miệng nam mô bụng bồ dao găm.”
Sau khi gả vào nhà họ Hứa, ta luôn chăm sóc chu đáo, bưng bô đổ cứt, ta còn dùng cả yêu lực chữa bệnh kéo dài mạng cho bà ta. Nhưng bà ta thì sao, ngoài mặt khách sáo, quan tâm thân thiết nhưng không coi ta là người một nhà.
Trong mắt bà ta, ta chỉ là phận trâu ngựa hầu hạ nhà bọn họ.
Con người bà ta keo kiệt tính toán chi li đến mức độ nào ấy hả? Chỉ cần ta ăn thêm cơm gắp miếng thức ăn là bà ta lại chỉ cây dâu mắng cây hòe nửa ngày, sợ ta ăn nhiều, khiến con trai yêu quý của bà ta bị đói.
Sau này nhà cửa dư dả, mỗi đợt ta lại mua đồ mới cho mọi người trong nhà, con của bà ta, mỗi người mười bộ mà bà ta còn chê ít. Trong khí đó ta lại chỉ có thể mặc y phục cũ bà ta không mặc nữa, nếu ta mua đồ mới cho mình, bà ta sẽ lại lôi cha chồng đã mất của ta ra khóc lóc.
Chính vì bà ta mà dù ta mở cửa hàng son phấn nhưng lại không dùng một chút son phấn nào khi ở nhà, và càng không được trang điểm, đeo vàng đeo bạc. Một yêu hồ mị hoặc chúnh sinh ta đây mà lại phải đau khổ sống như một thôn phụ quê mùa.
Nói tóm lại, ta không muốn gặp bà ta một chút nào.
Nhưng mà bệnh nhân đã tới cửa, ta thân là đại phu, không lý nào lại không gặp.
Ta gọi Tiểu Quất Tử, lề mề chậm chạp đến.
Vừa trông thấy Hứa Khang thị, ta lập tức vui vẻ.
Bệnh của bà ta còn nặng hơn ta tưởng. Bà ta được hai tiểu nha hoàn đỡ, ngồi nghiêng ngả trên giường bệnh, miệng méo mắt lệch, nước dãi chảy ròng, không nói thành lời, chỉ có thể ư ư a a.
Nghĩ lại cũng đúng, nếu bà ta không bệnh thành ra thế này thì sao lại để Yến Phi Vân ăn mặc lòe loẹt như chim công bay khắp nơi.
Coi bộ ta phải chữa cho bà ta mới được.
Ta nói: “Bệnh của Hứa lão phu nhân là bệnh cũ nhiều năm, dù có là Hoa Đà tái thế, thần tiên hạ phàm cũng khó cứu. Nhưng vừa hay ta đang có một viên thần đan, chỉ cần ăn vào là có thể tiêu bệnh trừ tật.”
Hai mắt Hứa Khang thị sáng rực lên, miệng rên ư a.
Ta mỉm cười: “Đây là thần đan, điều chế phức tạp đã đành, hơn nữa còn cần dược liệu quý giá khó tìm. Bởi vậy giá không hề rẻ, một viên giá năm trăm lượng bạc.”
Ta vừa dứt lời, Hứa Khang thị đã biến sắc, bà ta lại ư a, tru lên không ngớt.
Ta nói: “Bà nói gì cơ? Ta không nghe được! Thuốc đang ở đây, tiền nào của nấy, bà thích mua thì mua, không mua thì đổi danh y khác!”
Hứa Khang thị lại ư a, khoa chân múa tay hồi lâu. Tiểu nha hoàn bên cạnh nói thay bà ta: “Phu nhân hỏi ăn thần đan này có thể trị hết bệnh không?”
Ta nói: “Đương nhiên hết. Y thuật của ta thế nào, phu nhân hiểu rõ mà.” Hứa Khang thị lại khoa chân múa tay, tiểu nha hoàn nói: “Phu nhân bảo, thuốc này quá đắt, phu nhân muốn uống trước, nếu có tác dụng thì sẽ trả tiền.”
Ta cười: “Phu nhân không tin ta thì mời đi tìm thấy thuốc khác. Đâu ra cái kiểu uống thuốc trước rồi mới trả tiền?”
Tiểu nha hoàn kia xấu hổ đỏ bừng mặt, nói thêm: “Phu nhân bảo, trả tiền trước cũng được. Nhưng cô phải viết giấy, nếu thuốc không có tác dụng thì cô phải bồi thường tiền.”
Ta nói: “Được, ta đồng ý, nếu thuốc của ta không có tác dụng, ta sẽ bồi thường một ngàn lượng!” Ta gọi Tiểu Quất Tử: “Đến quan phủ, mời sư gia tới.”
Tiểu Quất Tử đi rất mau, chẳng mấy đã mời được một vị sư gia họ Trương tới. Ta kể lại tình hình với Trương sư gia, cũng nhét một cục bạc vụn vào tay ông, ông vui vẻ viết giấy xác nhận cho bọn ta.
Ta và Hứa Khang thị cùng ký tên đồng ý.