Chương 4 - Hồ Ly Báo Ân
13
Nhưng ta không ngờ hôm sau Hứa Nhân Sơn lại tìm tới y quán.
Ta sai Tiểu Quất Tử: “Không gặp. Đuổi đi!”
Tiểu Quất Tử ra mắng Hứa Nhân Sơn một trận rồi quay về bẩm với ta: “Tiểu thư, da mặt của tên này dày quá, nô tỳ mắng khô cả miệng mà hắn vẫn không chịu đi.”
Ta nói: “Hắn không đi thì cứ mặc hắn ở ngoài cổng trông cửa, chúng ta không cần quan tâm đến hắn.”
Ta tiếp tục khám bệnh, tận đến khi mặt trời lặn, y quán đóng cửa mà Hứa Nhân Sơn vẫn còn ở ngoài cổng y quán.
Ta nói: “Mặc kệ hắn!”
Quả thật đến nửa đêm, Hứa Nhân Sơn không đợi được nữa.
Nhưng ai ngờ sáng sớm hôm sau hắn lại tới.
Hắn đứng ngoài cổng gáo inh ỏi: “Tam Nương! Tam Nương! Nàng ra gặp ta một chút thôi! Tam Nương! Nàng không chịu ra gặp ta thì ta sẽ không đi!”
Cái tên này đúng là không biết xấu hổ!
Ta nổi giận đùng đùng lao ra, chỉ thấy Hứa Nhân Sơn như chó giữ cổng, nhìn qua thì thấy sáng láng tuấn tú, nhưng quan sát kỹ mặt mày hốc hác, tóc không chải kỹ, y phục cũng mấy ngày rồi chưa giặt.
Nhìn thấy ta, hắn mừng điên: “Tam Nương…”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn cái gì?”
Hắn tỏ ra đáng thương: “Tam Nương, ta biết sai rồi, xin nàng tha thứ cho ta.”
Ta nói: “Được, ta tha thứ cho ngươi.”
Hắn vui vẻ ra mặt, đi tới nắm tay ta nhưng ta lại né người đi.
Hắn sửng sốt: “Tam Nương…”
Ta nói: “Ta đã tha thứ cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào? Tới nơi nào mát mẻ ấy, đừng cản trở chuyện làm ăn của ta.”
Hắn đau khổ hỏi: “Tam Nương, nàng không về nhà với ta sao?”
Ta bật cười: “Ta và ngươi không thân không quen, tại sao phải về nhà cùng ngươi?”
Hắn nói: “Tam Nương, nàng đừng giận ta nữa mà. Nàng là thê tử của ta, đương nhiên phải về nhà cùng ta rồi.”
Ta nói: “Không lẽ Hứa công tử mất trí nhớ rồi? Ngươi đã bỏ ta, cưới Yến cô nương!”
Hắn ra vẻ thâm tình: “Tam Nương, nàng đang trách ta sao?”
Ta nói: “Cái này chẳng liên quan gì trách hay không. Trên giấy bỏ vợ đã ghi rõ ràng: Ta và ngươi nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan.”
Hắn nghĩ nghĩ, như đã vỡ lẽ.
“Ta hiểu ý nàng rồi, Tam Nương, ta sẽ tìm bà mối, cưới nàng về lần nữa!”
Ta tức tới độ bật cười luôn, đời ta chưa từng gặp loại người nào vô sỉ như này!
Ta cố kìm chế không chửi người: “Hứa Nhân Sơn, ngươi muốn cưới ta thì cũng phải hỏi ta có đồng ý gả không đã chứ?”
Hắn không hiểu, tự tin nói: “Ta biết, Tam Nương, nàng vẫn luôn yêu ta, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Ta ngơ người, hóa, hóa ra trong mắt hắn, ta là người chỉ biết có tình yêu?
Nhưng cũng không trách được, lúc trước ta chủ động gả vào nhà họ Hứa nghèo rớt mồng tơi, ba năm đi sớm về khuya hầu hạ cả nhà bọn họ, làm trâu làm ngựa không một lời oán than, chẳng phải oan ức lắm sao!
Nhưng ta vì báo ơn nên mới dễ dàng chấp nhận!
Nghĩ tới đây, ta đột nhiên nảy ra ý hay!
Ta nghiến răng nặn ra một nụ cười, ghé sát bên tai Hứa Nhân Sơn, thủ thỉ: “Hứa Lang, chàng thật lòng muốn cưới ta sao? Chàng không sợ ta là hồ yêu sao?”
Hắn biện bạch: “Tam Nương, ta bị Yến Phi Vân kia lừa gạt nên mới tin nàng là hồ yêu. Sao nàng có thể là hồ yêu được! Ta tin chắc nàng không phải hồ yêu!”
Ta cười càng tươi: “Hứa Lang, lời nói ra không thể nuốt lại. Ta hỏi chàng, nếu ta là hồ yêu thật, nàng vẫn yêu ta chứ?”
Hắn không suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên, đương nhiên ta vẫn yêu nàng.”
Ta thỏ thẻ: “Hứa Lang, nói miệng không có bằng chứng, chàng phải chứng minh cho ta thấy.”
Hứa Nhân Sơn vui mừng phấn khởi sán lại gần ta: “Tam Nương, nàng muốn ta làm gì cũng được! Nàng cứ nói đi!”
“Được, đã vậy chàng hãy…” Ta đột nhiên lật mặt, hóa ra mặt quỷ máu me đầm đìa, mặt xanh nanh vàng, “Để ta ăn tim của chàng!”
Chỉ thấy Hứa Nhân Sơn hét toáng lên, đái ra quần chạy mất hút.
14
Sau khi dọa Hứa Nhân Sơn chạy mất, cuối cùng ta cũng được yên tĩnh.
Thời gian cách ôn dịch mà Địa Mẫu nương nương nói càng ngày càng gần.
Ta liên lạc với mấy thương đội, gấp rút tích trữ dược liệu, thuê thêm rất nhiều gia nhân giúp ta chia dược liệu thành các bao nhỏ, một phần làm thành túi trà, một phần đóng theo gói thuốc, một phần xay mịn ra thành thuốc bột.
Tiêu Khánh cũng hỗ trợ, vác dược liệu chạy tới chạy lui trong sân. Hình như hắn chưa từng phải lao động chân tay nên rất hào hứng.
Ta nhìn hắn quên luôn chuyện phải đợi người đến tìm.
Ta nói: “Huynh ở chỗ ta lâu như vậy, người nhà huynh có lo lắng không, huynh có muốn viết cho họ một bức thư không?”
Hắn chợt nhớ ra: “Đúng ha! Thế mà ta lại quên mất, ta còn có thể viết thư mà!”
Ta đưa giấy bút cho hắn, hắn cầm bút viết mấy chữ nhưng rồi dừng lại.
Ta hỏi: “Sao thế? Có chữ không biết viết à?”
Hắn lắc đầu: “Đường xá xa xôi, ta có viết thư thì cũng không gửi được.”
Ta nói: “Không sao, ta gửi giúp huynh.”
Hắn lại lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
Ta nói: “Cũng không phải ta tự đi gửi, có bồ câu đưa thư mà.” Ta bí mật thi triển tiên thuật, biến ra một con bồ câu đưa thư.
Quả nhiên hắn vui vẻ lại, tiếp tục viết.
Người trong thành dễ bị lừa ghê!
Tiêu Khánh viết xong thư thì giao cho tam nói: “Vậy phiền Hồ Tam nương tử, xin hãy gửi bức thư này đến Đại Lý Tự ở kinh thành, gửi cho Tiêu Đống của Đại Lý Tự.”
Trong ánh mắt hoang mang của ta, hắn bổ sung thêm một câu: “Đó là tiểu cữu cữu của ta.”
Ta khẽ gật đầu.
Qua một nén nhang, phong thư xuất hiện trên mặt bàn của Tiêu Đống ở Đại Lý Tự. Cũng vì ta bị lạc đường nên đi quanh chùa Hộ Quốc mất một lúc.
Sau khi gửi thư xong, ta ở đó chờ chốc lát, tận mắt thấy Tiêu Đống đọc được thư, trên mặt lộ ra cảm xúc như trút được gánh nặng, từ kinh ngạc đến vui mừng, bấy giờ ta mới yên tâm rời đi.
15
Dịch bệnh bùng phát như đã liệu.
Chỉ trong mấy ngày, dân chúng trong thành đã nhiễm bệnh quá nửa, triệu chứng rầm rộ, đầu tiên bị sốt, sau đó miệng nôn trôn tháo, sau đó nằm liệt trên giường không dậy nổi, nếu không chữa trị sẽ ngày một suy kiệt, cuối cùng là chết.
Cũng may ta đã chuẩn bị trước. Ta lập tức bày bán các loại thuốc gói, ba văn tiền một gói, mỗi người được mua nhiều nhất ba gói, tất cả được bán hết trong chớp mắt.
Dịch bệnh được khống chế, Hồ Tam nương tử ta được dân chúng trong thành ca tụng từ Hồ thần y lên Hồ bồ tát.
Hôm ấy, ta vừa kê xong đơn thuốc cho một người trong y quán thì thấy một nữ tử quần áo rách rưới vọt vào, ôm chặt lấy chân ta không chịu buông.
Nàng ta khóc lóc nói: “Tẩu tử cứu muội, xin tẩu tử cứu muội!”
Không ngờ lại là Hứa Thiến Thiến.
Chẳng phải lúc trước trông nàng ta xinh xắn thanh tú lắm sao, mà lúc này lại xanh xao vàng vọt, bẩn thỉu dơ dáy, y phục cũng rách tả tơi, như là ăn mày.
Ta vẫn nhớ lần trước nhìn thấy nàng ta, nàng ta mặc như chim công, thấy ta thì lập tức quay đầu chạy, còn chẳng buồn chào hỏi.
Ta nói: “Hứa tiểu thư ăn nói cẩn thận, ta không phải tẩu tử của ngươi.”
Nàng ta khóc nước mắt nước mũi tùm lum: “Xin lỗi, Tam nương tử, muội sai rồi, muội sai thật rồi! Xin tỷ cứu muội, cứu muội với! Muội không sống nổi mất.”
Nàng ta trông rất đáng thương.
Ta nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Nàng ta khóc lóc kể lại, cuối cùng ta cũng hiểu là chuyện gì.
Hóa ra Yến Phi Vân trốn nhà bỏ đi đã mang toàn bộ tiền của nhà họ Hứa. Mấy cửa hàng buôn bán thua lỗ, không thu được tiền lời, dẫn đến cuộc sống sinh hoạt của nhà họ Hứa rớt xuống ngàn trượng.
Từ nghèo lên giàu thì dễ mà từ giàu về nghèo lại khó. Nhà họ Hứa đã quen thói xa hoa lãng phí, đâu thể chịu được cực khổ. Hứa Nhân Sơn bán cửa hàng và rộng đất, được một số tiền lớn, nhưng hắn không hiểu kinh doanh, chỉ biết tiêu xài, chẳng mấy mà miệng ăn núi đá lở.
Cuối cùng, nhà họ Hứa nhắm đến Hứa Thiến Thiến.
Lúc trước, ta đã tìm cho Hứa Thiến Thiến một mối hôn sự tốt, là thứ tử nhà Cố tiên sinh của thư viện Thanh Sơn, hẹn ước Hứa Thiến Thiến mười sáu tuổi sẽ gả đi.
Bây giờ, nhà họ Hứa chê nhà họ Cố nghèo, hủy hôn. Hứa Khang thị tìm hiểu xung quanh, cuối cùng chọn Trần lão gia có tiền trang Trần thị ở thành Nam. Bà ta nhận của Trần lão gia một khoản lớn, muốn gả Hứa Thiến Thiến cho Trần lão gia đã gần ngũ tuần làm thiếp.
Hứa Thiến Thiến bị ma xui quỷ khiến, thế mà cũng đồng ý.
Nhưng khi nàng ta bước vào nhà họ Trần rồi mới hối hận. Con người Trần lão gia kia quái đản, lại xấu xí vô cùng. Trần phu nhân thì hà khắc, động tí là lại đánh lại chửi, trong nhà còn có bốn năm di nương, ai cũng xinh đẹp như hoa, tâm tư thâm sâu. Nàng ta ở nhà họ Trần bị tra tấn khổ không thể tả, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vì mấy ngày này người nhà họ Trần bị nhiễm dịch bệnh nên mới buông lỏng phòng vệ, nàng ta mới liều chết trốn ra, cùng đường chỉ có thể đến xin ta thu nhận.
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi muốn ta thu nhận cũng được. Nhưng ta không thể nuôi ngươi, ngươi phải tự làm việc tự kiếm tiền nuôi mình.”
Nàng ta nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Ta gọi Tiểu Quất tử dẫn Hứa Thiến Thiến đi tắm rửa, ăn uống, đổi bộ y phục phù hợp.
Ta dặn Tiểu Quất Tử: “Từ mai, ngươi dẫn nàng ta đi làm. Làm cái gì cũng được. Nàng ta không biết thì ngươi dạy cho nàng ta, nàng ta làm chậm làm không được thì cũng không cần trách mắng quá, nhưng có một vấn đề, không được thể nàng ta lười biếng, nhất định phải tự thân vận động.”
Tiểu Quất Tử gật đầu.
Sau đó nàng ấy báo lại ta, nàng ấy cho Hứa Thiến Thiến làm công việc nặn viên thuốc. Mới đầu, Hứa Thiến Thiến nặn viên thuốc vừa nát vừa xấu, không được bao lâu làng ta đã không muốn làm. Nhưng sau khi bị Tiểu Quất Tử quát mắng một trận thì nàng ta đã ngoan ngoãn làm việc.
Lại qua mấy ngày, Tiểu Quất Tử ra ngoài mua đồ, hóng được không ít chuyện.
Nghe nói Trần lão gia kia phát hiện Hứa Thiến Thiến chạy mất thì tới nhà họ Hứa đòi người, tất nhiên nhà họ Hứa không giao ra được, thế là Trần lão gia muốn nhà họ Hứa trả lại tiền bàn Hứa Thiến Thiến, nhà họ Hứa không chịu, hai nhà cãi nhau, Hứa Khang thị khóc lóc om sòm giữa đường, hệt như một mụ đàn bà đanh đá.
Cuối cùng kéo nhau lên công đường.
Tiểu Quất Tử cười run cả người: “Cãi nhau om sòm, đúng là chó cắn chó!”
Sau khi Hứa Thiến Thiến biết việc thì làm việc nghiêm túc hơn nhiều. Tiểu Quất Tử cũng bắt đầu khen nàng ta chăm chỉ.
16
Dịch bệnh dần được khống chế, ta cũng rảnh rỗi.
Cũng không biết bao giờ chuyện đúc tượng xây miếu cho ta mới có thể công khai.
Ta rất sốt ruột.
Đối với địa tiên không được xếp ngang chúng tiên như ta, được đúc tượng lập miếu là một chuyện lớn, giống như người phàm có nhà của riêng mình, dù mưa gió cũng có chỗ về.
Ta tính nếu không có ai chủ động đề xuất thì ta sẽ bảo Tiểu Quất Tử thuê mấy người khơi ra chuyện này. Dù ta phải tự bỏ tiền ra cũng quyết xây được miếu.
Hôm đó, ta ra ngoài mua dược liệu, không ngờ trên đường lại gặp người quen cũ.
Đây chẳng phải Yến Phi Vân sao!
Hình như nàng ta cố ý đứng đây chờ ta, vừa thấy ta thì lập tức rút trường kiếm thu thủy tam thước ra, quát lớn:
“Hồ yêu, ngươi nhiễu loạn nhân gian, thiên đạo không dung, hôm nay ta thay trời hành đạo thu phục ngươi!” Vừa dứt lời, từ sau nàng ta xuất hiện thêm tám nam nữ trẻ tuổi, vây quanh ta.
Ồ, có vẻ làm căng rồi đây!
Ta nói: “Yến cô nương, trước đó cô lấy hết tiền bạc khế đất của nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa đã báo quan. Bây giờ quan phủ đang treo thưởng muốn bắt cô, cô biết chưa?”
Mặt của nàng ta lúc đỏ lúc trắng. Nang ra nghiến răng, quát: “Yêu nghiệt, đừng hòng mê hoặc nhân tâm!”
Ta nói: “Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở cô thôi mà! Nếu cô không đi, lát nữa người của quan phủ sẽ tới bắt cô đó.”
Nàng ta không nói thêm gì nữa, tạo ra kiếm quyết, lẩm nhẩm niệm. Tám đạo sĩ trẻ tuổi kia cũng bắt đầu niệm chú, nhanh chóng hình thành pháp trận.
Ta im lặng xem bọn họ thể hiện.
Chỉ thấy theo niệm chú của bọn họ, dưới mặt đất hiện lên luồng sáng váng, hợp thành một trận đồ bát quái, vây ta ở chính giữa.
Bọn họ thấy ta vẫn dửng dưng thì mặt ai nấy cũng tái xanh, tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, nghe nhức cả tai.
Ta bắt đầu thấy nhàm chán, nói: “Các người còn bao lâu nữa? Ta đang hầm chân giò ở nhà, trưa phải về ăn đây.”
Yến Phi Vân nghiến răng nghiến lợi trùng ta, thu kiếm trong tay lại.
Ngay khi ta tưởng nàng ta định từ bỏ về nhà ăn cơm thì một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ chỗ nào đó.
Ông lão nói với Yến Phi Vân: “Phi Vân, hồ yêu này đạo hạnh cao thâm, e rằng đã tu được chín đuôi, con không phải đối thủ của ả, lui ra trước đi.”
Yến Phi Vân khom người hành lễ: “Vâng, thưa sư phụ.”
Ồ, hóa ra đó là Thiên sư Côn Lôn.
Không rõ Thiên sư Côn Lôn kia làm gì, trần hình bát quái vây quanh ta thế mà lại xoay tròn, màu vàng nhạt trước đó cũng trở nên lóa mắt. Có mấy luồng ánh sáng vọt từ trong ra, cắt rách góc áo của ta.
Trận pháp này hội tụ sức mạnh của trời đất. Nếu mấy tháng trước khi ta còn chưa thành tiên, e rằng đã bị trận pháp này áp chế hàng phục luôn rồi.
Coi bộ Thiên sư Côn Lôn này cũng có chút bản lãnh.
Ta nói: “Lão thần tiên, ta chưa từng gặp ông, không oán không thù, tại sao ông lại làm vậy với ta?”
Nhưng lão già khinh miệt liếc ta, nói: “Yêu ma ngoại đạo, người người đều có thể diệt trừ!”
Ta vỡ lẽ, ông ta và Yến Phi Vân không hổ là sư đồ, người nào người nấy đều không màng lý lẽ.
Mặc dù trận pháp này không làm ta bị thương nhưng ta hiểu âm dương tương khắc trong đó, để phá trận này cũng rất phiền phức.
Thế là ta ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Trông lão già kia đã có tuổi, sẽ nhanh mệt thôi, đợi lão ta mệt rồi chắc là sẽ thả ta ra ngoài.
Nhưng không được bao lâu, ta đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Lão già đáng ghét kia, mau thả tiểu thư nhà ta ra!”
Là Tiểu Quất Tử.
Tiểu Quất Tử chống nạnh, chửi ầm lên: “Đạo sĩ thối tha! Ông già thối ta! Già mà không nên nết! Thối muốn chết! Ta nói cho ông biết, tiểu thư nhà ta là Hồ thần ý tiếng lành đồn xa, mạng của một nửa thành Tuyên Châu này đều do tiểu thư nhà ta cứu! Ông mau thả tiểu thư nhà ta ra!”
Hứa Thiến Thiến cũng chạy ra, ôm chân Yến Phi Vân, cầu xin: “Yến tẩu tử, tẩu tử mau bảo lão tiên nhân thả Hồ tỷ tỷ ra đi, Hồ tỷ tỷ là người tốt! Tỷ ấy đã cứu mạng muội!”
Tiếng ồn ào đã kéo không ít hàng xóm láng giềng lại, mọi người đều biết ta, cùng nhao nhao chửi bới.
“Ông già này từ đâu đến? Mau thả Hồ thần y ra!”
“Sao Hồ thần y có thể là yêu quái! Hồ thần y đã chữa khỏi cho bao người!”
“Cái mạng này của ta được Hồ thần y cứu, ông không thả thần y ra thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Đúng thế! Hồ thần y đã cứu cả nhà ta!”
Lão già nghe những lời này thì đen mặt, nhưng vẫn sĩ diện quyết không dừng tay. Lão ta quát: “Các ngươi đều bị yêu tinh này che mắt rồi! Đợi ta ép ả hiện nguyên hình!”
Lão ta chỉ tay phải lên, một đạo thiên lôi từ trên trời bổ xuống ta.
Muốn hủy thân diệt hồn ta đây mà.
Nhưng ta đã đắc đạo thành tiên, được thiên đạo hộ thân, thiên lôi không thể làm ta bị thương. Vừa hay ta mượn đạo thiên lôi này phá trận pháp của lão.
Ta chậm rãi bay lên, sau lưng hiện ra một bóng người tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Ta quát: “Lão già, lão có thấy phiền không! Ta vốn không muốn so đo với lão, tại sao lão cứ phải dồn ép không tha, đẩy người ta vào chỗ chết!”
Ta vung tay lên, bóng vàng sau lưng cũng vươn một bàn tay lớn ra, ấn lão già kia quỳ xuống.
Ta nói: “Lão không biết đúng sai, lấy mạnh hiếp yếu, dạy ra đệ tử cũng chỉ biết cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, lão biết sai chưa?”
Lão già bị ta ép không thể động đậy, nói không ra lời. Nhưng mấy đạo sĩ đệ tử bên cạnh đã lũ lượt quỳ xuống dập đầu, hô to: “Biết sai rồi, Biết sai rồi! Xin tiên nhân bỏ qua cho sư phụ!”
Còn Yến Phi Vân kia đã chạy mất dạng từ bao giờ.
Ta cũng không muốn làm quá dọa người, thế là thả lỏng tay, từ từ hạ xuống mặt đất.
Ngoại trừ những đạo sĩ kia, hàng xóm láng giềng cũng lũ lượt quỳ xuống, hô hào: “Hồ Tam nương tử là thánh! Hồ Tam nương tử là tiên!”
Ta mở cờ trong bụng, chuyện lập miếu cho ta thành chắc rồi!
Chỉ tiếc ta vui mừng chưa được bao lâu thì nghe được tiếng vó ngựa như sấm rền.
Một đội kỵ binh lao tới, vây quanh ta.
Không phải chứ…
Dù muốn hàng phục ta cũng đâu cần điều động tới quân đội?
Nhưng ta không ngờ hôm sau Hứa Nhân Sơn lại tìm tới y quán.
Ta sai Tiểu Quất Tử: “Không gặp. Đuổi đi!”
Tiểu Quất Tử ra mắng Hứa Nhân Sơn một trận rồi quay về bẩm với ta: “Tiểu thư, da mặt của tên này dày quá, nô tỳ mắng khô cả miệng mà hắn vẫn không chịu đi.”
Ta nói: “Hắn không đi thì cứ mặc hắn ở ngoài cổng trông cửa, chúng ta không cần quan tâm đến hắn.”
Ta tiếp tục khám bệnh, tận đến khi mặt trời lặn, y quán đóng cửa mà Hứa Nhân Sơn vẫn còn ở ngoài cổng y quán.
Ta nói: “Mặc kệ hắn!”
Quả thật đến nửa đêm, Hứa Nhân Sơn không đợi được nữa.
Nhưng ai ngờ sáng sớm hôm sau hắn lại tới.
Hắn đứng ngoài cổng gáo inh ỏi: “Tam Nương! Tam Nương! Nàng ra gặp ta một chút thôi! Tam Nương! Nàng không chịu ra gặp ta thì ta sẽ không đi!”
Cái tên này đúng là không biết xấu hổ!
Ta nổi giận đùng đùng lao ra, chỉ thấy Hứa Nhân Sơn như chó giữ cổng, nhìn qua thì thấy sáng láng tuấn tú, nhưng quan sát kỹ mặt mày hốc hác, tóc không chải kỹ, y phục cũng mấy ngày rồi chưa giặt.
Nhìn thấy ta, hắn mừng điên: “Tam Nương…”
Ta lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi muốn cái gì?”
Hắn tỏ ra đáng thương: “Tam Nương, ta biết sai rồi, xin nàng tha thứ cho ta.”
Ta nói: “Được, ta tha thứ cho ngươi.”
Hắn vui vẻ ra mặt, đi tới nắm tay ta nhưng ta lại né người đi.
Hắn sửng sốt: “Tam Nương…”
Ta nói: “Ta đã tha thứ cho ngươi rồi, ngươi còn muốn thế nào? Tới nơi nào mát mẻ ấy, đừng cản trở chuyện làm ăn của ta.”
Hắn đau khổ hỏi: “Tam Nương, nàng không về nhà với ta sao?”
Ta bật cười: “Ta và ngươi không thân không quen, tại sao phải về nhà cùng ngươi?”
Hắn nói: “Tam Nương, nàng đừng giận ta nữa mà. Nàng là thê tử của ta, đương nhiên phải về nhà cùng ta rồi.”
Ta nói: “Không lẽ Hứa công tử mất trí nhớ rồi? Ngươi đã bỏ ta, cưới Yến cô nương!”
Hắn ra vẻ thâm tình: “Tam Nương, nàng đang trách ta sao?”
Ta nói: “Cái này chẳng liên quan gì trách hay không. Trên giấy bỏ vợ đã ghi rõ ràng: Ta và ngươi nhất đao lưỡng đoạn, không còn liên quan.”
Hắn nghĩ nghĩ, như đã vỡ lẽ.
“Ta hiểu ý nàng rồi, Tam Nương, ta sẽ tìm bà mối, cưới nàng về lần nữa!”
Ta tức tới độ bật cười luôn, đời ta chưa từng gặp loại người nào vô sỉ như này!
Ta cố kìm chế không chửi người: “Hứa Nhân Sơn, ngươi muốn cưới ta thì cũng phải hỏi ta có đồng ý gả không đã chứ?”
Hắn không hiểu, tự tin nói: “Ta biết, Tam Nương, nàng vẫn luôn yêu ta, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Ta ngơ người, hóa, hóa ra trong mắt hắn, ta là người chỉ biết có tình yêu?
Nhưng cũng không trách được, lúc trước ta chủ động gả vào nhà họ Hứa nghèo rớt mồng tơi, ba năm đi sớm về khuya hầu hạ cả nhà bọn họ, làm trâu làm ngựa không một lời oán than, chẳng phải oan ức lắm sao!
Nhưng ta vì báo ơn nên mới dễ dàng chấp nhận!
Nghĩ tới đây, ta đột nhiên nảy ra ý hay!
Ta nghiến răng nặn ra một nụ cười, ghé sát bên tai Hứa Nhân Sơn, thủ thỉ: “Hứa Lang, chàng thật lòng muốn cưới ta sao? Chàng không sợ ta là hồ yêu sao?”
Hắn biện bạch: “Tam Nương, ta bị Yến Phi Vân kia lừa gạt nên mới tin nàng là hồ yêu. Sao nàng có thể là hồ yêu được! Ta tin chắc nàng không phải hồ yêu!”
Ta cười càng tươi: “Hứa Lang, lời nói ra không thể nuốt lại. Ta hỏi chàng, nếu ta là hồ yêu thật, nàng vẫn yêu ta chứ?”
Hắn không suy nghĩ đã nói: “Đương nhiên, đương nhiên ta vẫn yêu nàng.”
Ta thỏ thẻ: “Hứa Lang, nói miệng không có bằng chứng, chàng phải chứng minh cho ta thấy.”
Hứa Nhân Sơn vui mừng phấn khởi sán lại gần ta: “Tam Nương, nàng muốn ta làm gì cũng được! Nàng cứ nói đi!”
“Được, đã vậy chàng hãy…” Ta đột nhiên lật mặt, hóa ra mặt quỷ máu me đầm đìa, mặt xanh nanh vàng, “Để ta ăn tim của chàng!”
Chỉ thấy Hứa Nhân Sơn hét toáng lên, đái ra quần chạy mất hút.
14
Sau khi dọa Hứa Nhân Sơn chạy mất, cuối cùng ta cũng được yên tĩnh.
Thời gian cách ôn dịch mà Địa Mẫu nương nương nói càng ngày càng gần.
Ta liên lạc với mấy thương đội, gấp rút tích trữ dược liệu, thuê thêm rất nhiều gia nhân giúp ta chia dược liệu thành các bao nhỏ, một phần làm thành túi trà, một phần đóng theo gói thuốc, một phần xay mịn ra thành thuốc bột.
Tiêu Khánh cũng hỗ trợ, vác dược liệu chạy tới chạy lui trong sân. Hình như hắn chưa từng phải lao động chân tay nên rất hào hứng.
Ta nhìn hắn quên luôn chuyện phải đợi người đến tìm.
Ta nói: “Huynh ở chỗ ta lâu như vậy, người nhà huynh có lo lắng không, huynh có muốn viết cho họ một bức thư không?”
Hắn chợt nhớ ra: “Đúng ha! Thế mà ta lại quên mất, ta còn có thể viết thư mà!”
Ta đưa giấy bút cho hắn, hắn cầm bút viết mấy chữ nhưng rồi dừng lại.
Ta hỏi: “Sao thế? Có chữ không biết viết à?”
Hắn lắc đầu: “Đường xá xa xôi, ta có viết thư thì cũng không gửi được.”
Ta nói: “Không sao, ta gửi giúp huynh.”
Hắn lại lắc đầu: “Quá nguy hiểm.”
Ta nói: “Cũng không phải ta tự đi gửi, có bồ câu đưa thư mà.” Ta bí mật thi triển tiên thuật, biến ra một con bồ câu đưa thư.
Quả nhiên hắn vui vẻ lại, tiếp tục viết.
Người trong thành dễ bị lừa ghê!
Tiêu Khánh viết xong thư thì giao cho tam nói: “Vậy phiền Hồ Tam nương tử, xin hãy gửi bức thư này đến Đại Lý Tự ở kinh thành, gửi cho Tiêu Đống của Đại Lý Tự.”
Trong ánh mắt hoang mang của ta, hắn bổ sung thêm một câu: “Đó là tiểu cữu cữu của ta.”
Ta khẽ gật đầu.
Qua một nén nhang, phong thư xuất hiện trên mặt bàn của Tiêu Đống ở Đại Lý Tự. Cũng vì ta bị lạc đường nên đi quanh chùa Hộ Quốc mất một lúc.
Sau khi gửi thư xong, ta ở đó chờ chốc lát, tận mắt thấy Tiêu Đống đọc được thư, trên mặt lộ ra cảm xúc như trút được gánh nặng, từ kinh ngạc đến vui mừng, bấy giờ ta mới yên tâm rời đi.
15
Dịch bệnh bùng phát như đã liệu.
Chỉ trong mấy ngày, dân chúng trong thành đã nhiễm bệnh quá nửa, triệu chứng rầm rộ, đầu tiên bị sốt, sau đó miệng nôn trôn tháo, sau đó nằm liệt trên giường không dậy nổi, nếu không chữa trị sẽ ngày một suy kiệt, cuối cùng là chết.
Cũng may ta đã chuẩn bị trước. Ta lập tức bày bán các loại thuốc gói, ba văn tiền một gói, mỗi người được mua nhiều nhất ba gói, tất cả được bán hết trong chớp mắt.
Dịch bệnh được khống chế, Hồ Tam nương tử ta được dân chúng trong thành ca tụng từ Hồ thần y lên Hồ bồ tát.
Hôm ấy, ta vừa kê xong đơn thuốc cho một người trong y quán thì thấy một nữ tử quần áo rách rưới vọt vào, ôm chặt lấy chân ta không chịu buông.
Nàng ta khóc lóc nói: “Tẩu tử cứu muội, xin tẩu tử cứu muội!”
Không ngờ lại là Hứa Thiến Thiến.
Chẳng phải lúc trước trông nàng ta xinh xắn thanh tú lắm sao, mà lúc này lại xanh xao vàng vọt, bẩn thỉu dơ dáy, y phục cũng rách tả tơi, như là ăn mày.
Ta vẫn nhớ lần trước nhìn thấy nàng ta, nàng ta mặc như chim công, thấy ta thì lập tức quay đầu chạy, còn chẳng buồn chào hỏi.
Ta nói: “Hứa tiểu thư ăn nói cẩn thận, ta không phải tẩu tử của ngươi.”
Nàng ta khóc nước mắt nước mũi tùm lum: “Xin lỗi, Tam nương tử, muội sai rồi, muội sai thật rồi! Xin tỷ cứu muội, cứu muội với! Muội không sống nổi mất.”
Nàng ta trông rất đáng thương.
Ta nhíu mày hỏi: “Sao ngươi lại ra nông nỗi này?”
Nàng ta khóc lóc kể lại, cuối cùng ta cũng hiểu là chuyện gì.
Hóa ra Yến Phi Vân trốn nhà bỏ đi đã mang toàn bộ tiền của nhà họ Hứa. Mấy cửa hàng buôn bán thua lỗ, không thu được tiền lời, dẫn đến cuộc sống sinh hoạt của nhà họ Hứa rớt xuống ngàn trượng.
Từ nghèo lên giàu thì dễ mà từ giàu về nghèo lại khó. Nhà họ Hứa đã quen thói xa hoa lãng phí, đâu thể chịu được cực khổ. Hứa Nhân Sơn bán cửa hàng và rộng đất, được một số tiền lớn, nhưng hắn không hiểu kinh doanh, chỉ biết tiêu xài, chẳng mấy mà miệng ăn núi đá lở.
Cuối cùng, nhà họ Hứa nhắm đến Hứa Thiến Thiến.
Lúc trước, ta đã tìm cho Hứa Thiến Thiến một mối hôn sự tốt, là thứ tử nhà Cố tiên sinh của thư viện Thanh Sơn, hẹn ước Hứa Thiến Thiến mười sáu tuổi sẽ gả đi.
Bây giờ, nhà họ Hứa chê nhà họ Cố nghèo, hủy hôn. Hứa Khang thị tìm hiểu xung quanh, cuối cùng chọn Trần lão gia có tiền trang Trần thị ở thành Nam. Bà ta nhận của Trần lão gia một khoản lớn, muốn gả Hứa Thiến Thiến cho Trần lão gia đã gần ngũ tuần làm thiếp.
Hứa Thiến Thiến bị ma xui quỷ khiến, thế mà cũng đồng ý.
Nhưng khi nàng ta bước vào nhà họ Trần rồi mới hối hận. Con người Trần lão gia kia quái đản, lại xấu xí vô cùng. Trần phu nhân thì hà khắc, động tí là lại đánh lại chửi, trong nhà còn có bốn năm di nương, ai cũng xinh đẹp như hoa, tâm tư thâm sâu. Nàng ta ở nhà họ Trần bị tra tấn khổ không thể tả, muốn sống không được, muốn chết không xong.
Vì mấy ngày này người nhà họ Trần bị nhiễm dịch bệnh nên mới buông lỏng phòng vệ, nàng ta mới liều chết trốn ra, cùng đường chỉ có thể đến xin ta thu nhận.
Ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngươi muốn ta thu nhận cũng được. Nhưng ta không thể nuôi ngươi, ngươi phải tự làm việc tự kiếm tiền nuôi mình.”
Nàng ta nén nước mắt, khẽ gật đầu.
Ta gọi Tiểu Quất tử dẫn Hứa Thiến Thiến đi tắm rửa, ăn uống, đổi bộ y phục phù hợp.
Ta dặn Tiểu Quất Tử: “Từ mai, ngươi dẫn nàng ta đi làm. Làm cái gì cũng được. Nàng ta không biết thì ngươi dạy cho nàng ta, nàng ta làm chậm làm không được thì cũng không cần trách mắng quá, nhưng có một vấn đề, không được thể nàng ta lười biếng, nhất định phải tự thân vận động.”
Tiểu Quất Tử gật đầu.
Sau đó nàng ấy báo lại ta, nàng ấy cho Hứa Thiến Thiến làm công việc nặn viên thuốc. Mới đầu, Hứa Thiến Thiến nặn viên thuốc vừa nát vừa xấu, không được bao lâu làng ta đã không muốn làm. Nhưng sau khi bị Tiểu Quất Tử quát mắng một trận thì nàng ta đã ngoan ngoãn làm việc.
Lại qua mấy ngày, Tiểu Quất Tử ra ngoài mua đồ, hóng được không ít chuyện.
Nghe nói Trần lão gia kia phát hiện Hứa Thiến Thiến chạy mất thì tới nhà họ Hứa đòi người, tất nhiên nhà họ Hứa không giao ra được, thế là Trần lão gia muốn nhà họ Hứa trả lại tiền bàn Hứa Thiến Thiến, nhà họ Hứa không chịu, hai nhà cãi nhau, Hứa Khang thị khóc lóc om sòm giữa đường, hệt như một mụ đàn bà đanh đá.
Cuối cùng kéo nhau lên công đường.
Tiểu Quất Tử cười run cả người: “Cãi nhau om sòm, đúng là chó cắn chó!”
Sau khi Hứa Thiến Thiến biết việc thì làm việc nghiêm túc hơn nhiều. Tiểu Quất Tử cũng bắt đầu khen nàng ta chăm chỉ.
16
Dịch bệnh dần được khống chế, ta cũng rảnh rỗi.
Cũng không biết bao giờ chuyện đúc tượng xây miếu cho ta mới có thể công khai.
Ta rất sốt ruột.
Đối với địa tiên không được xếp ngang chúng tiên như ta, được đúc tượng lập miếu là một chuyện lớn, giống như người phàm có nhà của riêng mình, dù mưa gió cũng có chỗ về.
Ta tính nếu không có ai chủ động đề xuất thì ta sẽ bảo Tiểu Quất Tử thuê mấy người khơi ra chuyện này. Dù ta phải tự bỏ tiền ra cũng quyết xây được miếu.
Hôm đó, ta ra ngoài mua dược liệu, không ngờ trên đường lại gặp người quen cũ.
Đây chẳng phải Yến Phi Vân sao!
Hình như nàng ta cố ý đứng đây chờ ta, vừa thấy ta thì lập tức rút trường kiếm thu thủy tam thước ra, quát lớn:
“Hồ yêu, ngươi nhiễu loạn nhân gian, thiên đạo không dung, hôm nay ta thay trời hành đạo thu phục ngươi!” Vừa dứt lời, từ sau nàng ta xuất hiện thêm tám nam nữ trẻ tuổi, vây quanh ta.
Ồ, có vẻ làm căng rồi đây!
Ta nói: “Yến cô nương, trước đó cô lấy hết tiền bạc khế đất của nhà họ Hứa, người nhà họ Hứa đã báo quan. Bây giờ quan phủ đang treo thưởng muốn bắt cô, cô biết chưa?”
Mặt của nàng ta lúc đỏ lúc trắng. Nang ra nghiến răng, quát: “Yêu nghiệt, đừng hòng mê hoặc nhân tâm!”
Ta nói: “Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở cô thôi mà! Nếu cô không đi, lát nữa người của quan phủ sẽ tới bắt cô đó.”
Nàng ta không nói thêm gì nữa, tạo ra kiếm quyết, lẩm nhẩm niệm. Tám đạo sĩ trẻ tuổi kia cũng bắt đầu niệm chú, nhanh chóng hình thành pháp trận.
Ta im lặng xem bọn họ thể hiện.
Chỉ thấy theo niệm chú của bọn họ, dưới mặt đất hiện lên luồng sáng váng, hợp thành một trận đồ bát quái, vây ta ở chính giữa.
Bọn họ thấy ta vẫn dửng dưng thì mặt ai nấy cũng tái xanh, tiếng niệm chú càng lúc càng lớn, nghe nhức cả tai.
Ta bắt đầu thấy nhàm chán, nói: “Các người còn bao lâu nữa? Ta đang hầm chân giò ở nhà, trưa phải về ăn đây.”
Yến Phi Vân nghiến răng nghiến lợi trùng ta, thu kiếm trong tay lại.
Ngay khi ta tưởng nàng ta định từ bỏ về nhà ăn cơm thì một ông lão râu tóc bạc phơ đi ra từ chỗ nào đó.
Ông lão nói với Yến Phi Vân: “Phi Vân, hồ yêu này đạo hạnh cao thâm, e rằng đã tu được chín đuôi, con không phải đối thủ của ả, lui ra trước đi.”
Yến Phi Vân khom người hành lễ: “Vâng, thưa sư phụ.”
Ồ, hóa ra đó là Thiên sư Côn Lôn.
Không rõ Thiên sư Côn Lôn kia làm gì, trần hình bát quái vây quanh ta thế mà lại xoay tròn, màu vàng nhạt trước đó cũng trở nên lóa mắt. Có mấy luồng ánh sáng vọt từ trong ra, cắt rách góc áo của ta.
Trận pháp này hội tụ sức mạnh của trời đất. Nếu mấy tháng trước khi ta còn chưa thành tiên, e rằng đã bị trận pháp này áp chế hàng phục luôn rồi.
Coi bộ Thiên sư Côn Lôn này cũng có chút bản lãnh.
Ta nói: “Lão thần tiên, ta chưa từng gặp ông, không oán không thù, tại sao ông lại làm vậy với ta?”
Nhưng lão già khinh miệt liếc ta, nói: “Yêu ma ngoại đạo, người người đều có thể diệt trừ!”
Ta vỡ lẽ, ông ta và Yến Phi Vân không hổ là sư đồ, người nào người nấy đều không màng lý lẽ.
Mặc dù trận pháp này không làm ta bị thương nhưng ta hiểu âm dương tương khắc trong đó, để phá trận này cũng rất phiền phức.
Thế là ta ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Trông lão già kia đã có tuổi, sẽ nhanh mệt thôi, đợi lão ta mệt rồi chắc là sẽ thả ta ra ngoài.
Nhưng không được bao lâu, ta đã nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Lão già đáng ghét kia, mau thả tiểu thư nhà ta ra!”
Là Tiểu Quất Tử.
Tiểu Quất Tử chống nạnh, chửi ầm lên: “Đạo sĩ thối tha! Ông già thối ta! Già mà không nên nết! Thối muốn chết! Ta nói cho ông biết, tiểu thư nhà ta là Hồ thần ý tiếng lành đồn xa, mạng của một nửa thành Tuyên Châu này đều do tiểu thư nhà ta cứu! Ông mau thả tiểu thư nhà ta ra!”
Hứa Thiến Thiến cũng chạy ra, ôm chân Yến Phi Vân, cầu xin: “Yến tẩu tử, tẩu tử mau bảo lão tiên nhân thả Hồ tỷ tỷ ra đi, Hồ tỷ tỷ là người tốt! Tỷ ấy đã cứu mạng muội!”
Tiếng ồn ào đã kéo không ít hàng xóm láng giềng lại, mọi người đều biết ta, cùng nhao nhao chửi bới.
“Ông già này từ đâu đến? Mau thả Hồ thần y ra!”
“Sao Hồ thần y có thể là yêu quái! Hồ thần y đã chữa khỏi cho bao người!”
“Cái mạng này của ta được Hồ thần y cứu, ông không thả thần y ra thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Đúng thế! Hồ thần y đã cứu cả nhà ta!”
Lão già nghe những lời này thì đen mặt, nhưng vẫn sĩ diện quyết không dừng tay. Lão ta quát: “Các ngươi đều bị yêu tinh này che mắt rồi! Đợi ta ép ả hiện nguyên hình!”
Lão ta chỉ tay phải lên, một đạo thiên lôi từ trên trời bổ xuống ta.
Muốn hủy thân diệt hồn ta đây mà.
Nhưng ta đã đắc đạo thành tiên, được thiên đạo hộ thân, thiên lôi không thể làm ta bị thương. Vừa hay ta mượn đạo thiên lôi này phá trận pháp của lão.
Ta chậm rãi bay lên, sau lưng hiện ra một bóng người tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Ta quát: “Lão già, lão có thấy phiền không! Ta vốn không muốn so đo với lão, tại sao lão cứ phải dồn ép không tha, đẩy người ta vào chỗ chết!”
Ta vung tay lên, bóng vàng sau lưng cũng vươn một bàn tay lớn ra, ấn lão già kia quỳ xuống.
Ta nói: “Lão không biết đúng sai, lấy mạnh hiếp yếu, dạy ra đệ tử cũng chỉ biết cáo mượn oai hùm, ỷ thế hiếp người, lão biết sai chưa?”
Lão già bị ta ép không thể động đậy, nói không ra lời. Nhưng mấy đạo sĩ đệ tử bên cạnh đã lũ lượt quỳ xuống dập đầu, hô to: “Biết sai rồi, Biết sai rồi! Xin tiên nhân bỏ qua cho sư phụ!”
Còn Yến Phi Vân kia đã chạy mất dạng từ bao giờ.
Ta cũng không muốn làm quá dọa người, thế là thả lỏng tay, từ từ hạ xuống mặt đất.
Ngoại trừ những đạo sĩ kia, hàng xóm láng giềng cũng lũ lượt quỳ xuống, hô hào: “Hồ Tam nương tử là thánh! Hồ Tam nương tử là tiên!”
Ta mở cờ trong bụng, chuyện lập miếu cho ta thành chắc rồi!
Chỉ tiếc ta vui mừng chưa được bao lâu thì nghe được tiếng vó ngựa như sấm rền.
Một đội kỵ binh lao tới, vây quanh ta.
Không phải chứ…
Dù muốn hàng phục ta cũng đâu cần điều động tới quân đội?