Chương 1 - Hồ Ly Báo Ân
1
Ta là một con hồ ly chín đuôi tu luyện ngàn năm trên núi Thanh Khâu.
Trăm năm trước, vì tránh thiên kiếp mà ta đã tốn vào một hộ dân trong thành Tuyên Châu. Gia chủ nhà này chính là tằng tổ phụ của Hứa Nhân Sơn, Hứa Thành.
Ta trọng thương sau độ thiên kiếp, nhờ Hứa Thành tốt bụng cứu giúp mới nhặt được cái mạng về.
Sau này, ta dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng tu được chín đuôi, nhưng không hiểu sao mãi vẫn không thể lột xác hóa tiên?
Ta đi hỏi Địa Mẫu nương nương, Địa Mẫu nương nương nói: “Tam nương tử, trần duyên của con chưa dứt, cần phải trả ơn cứu mạng của Hứa Thành năm đó mới có thể đắc đạo thành tiên.”
Địa Mẫu nương nương còn nói: “Tuy rằng Hứa Thành đã chết nhưng huyết mạch nhà họ Hứa vẫn còn. Cái ơn này đã được chuyển sang cho cháu trai của Hứa Thành là Hứa Nhân Sơn, hơn nữa còn phải báo ơn trong bảy năm.”
Thế là ta lập tức tới thành Tuyên Châu, trở lại chốn xưa, đi tìm nhà họ Hứa.
Nhưng ta không ngờ chưa tới trăm năm mà nhà họ Hứa đã nghèo không nhận ra nổi.
Nghèo quá thể! Căn nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo xơ nghèo xác, thậm chí trong nhà còn không có nổi một cái nồi hẳn hoi.
Khi đó, Hứa phụ đã chết, Hứa mẫu bệnh tật ốm yếu, nằm liệt trên giường, trong nhà ngoài Hứa Nhân Sơn thì còn một đôi bé trai bé gái gào khóc đói ăn.
Một nhà bốn người mà chỉ có mình Hứa Nhân Sơn lo toan.
Nhưng Hứa Nhân Sơn là một con mọt sách, không giỏi chuyện kinh doanh mua bán, không hiểu nhân tình thế thái, không biết kết giao móc nối, vai không thể gánh tay không thể mang, vô dụng cực kỳ, không kiếm nổi tiền nuôi sống gia đình.
Vì vậy, nhà họ Hứa chỉ đành bán gia sản mới có thể cố gắng sống qua ngày, nhưng cũng càng ngày càng lụi bại.
Ta thật sự không nhìn nổi nữa.
Thế là ta biến thành một nữ tử trẻ tuổi, mời bà mối tới.
Ta nói với bà mối kia: Tên của ta là Hồ Tam nương tử, chạy nạn từ Bắc Sơn tới, song thân phụ mẫu đều đã mất, lại không có thân thích, may mà có ít tiền phòng thân.
Ta lại kể: Ngày đó ta ra ngoài đạp thanh, tình cờ gặp lang quân của nhà họ Hứa, vừa gặp đã rung động, không phải chàng sẽ không gả nên mời bà bà làm mối nên duyên.
Bà mối kia cầm tiền của ta, vui vẻ ra mặt, thay ta đến nhà họ Hứa xin cưới. Hứa mẫu biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi, thấy tự dưng có con dâu từ trên trời rơi xuống thì tất nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý.
Thế là ta gả vào nhà họ Hứa như vậy.
Lúc mới gả vào nhà họ Hứa, Hứa Nhân Sơn rất tốt với ta. Ta bàn với hắn: Miệng ăn núi đá lở, thiếp thân có chút tiền tích góp riêng, tính mua một gian cửa hàng buôn bán. Hắn cũng đồng ý.
Thế là ta mua một cửa hàng ở chợ Đông, bán son phấn.
Ta tần tảo vất vả, trời chưa sáng đã ra ngoài kiếm nguồn hàng, ban ngày thì bán son phấn trong cửa hàng, khuya về còn phải chăm sóc mẹ chồng và em chồng, cơm nước giặt giũ cho cả một nhà. Nếu ta không phải hồ yêu mà là người phàm thì chắc đã mệt chết từ lâu rồi.
Sau ba năm tần tảo, ta đã đổi căn nhà xập xệ của nhà họ Hứa thành tòa nhà ba sân ngói lưu ly, mướn thêm mười nha hoàn nô bộc hầu hạ. Ta chữa khỏi bệnh cho mẹ chồng, chu cấp cho tiểu thúc đi học, tìm cho tiểu cô một nhà chồng tốt, vun vén cái nhà này đâu ra đấy.
Ta còn mở ba cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây: Một cửa hàng bán son phấn, một cửa hàng bán đồ thêu, một cửa hàng bán trâm vòng. Ta mua ruộng đất, góp vốn cho thương đội, không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Đối với Hứa Nhân Sơn, ta luôn dịu dàng săn sóc, ngoan ngoãn nghe theo. Y phục, giày vớ của hắn đều một tay ta làm. Cơm nước hàng ngày của hắn cũng tự ta chuẩn bị. Vì hắn thích đọc sách, ta còn tìm cho hắn những sách quý cổ tịch mà hắn mong ước từ lâu.
Để tay lên ngực tự hỏi, ta xứng đáng được khen ngợi là hiền lương thục đức, hết lòng vì gia đình, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Nhưng kết quả thế này đây, cuộc sống mới khấm khá lên, Hứa Nhân Sơn lại dẫn cô nương kia về.
2
Ta nói: “Phu quân đã quyết vậy thì ta chia đôi ngả đi, xin phu quân cho thiếp thân một tờ giấy bỏ vợ để kết thúc.”
Hứa Nhân Sơn kinh ngạc, cầm giấy bút đến nhưng rồi lại do dự không chịu viết. Chẳng hiểu tại sao hắn lại do dự!
Ta nói: “Hứa Lang, dù thiếp thân là người hay yêu thì cũng là thê tử được chàng cưới hỏi đàng hoàng. Nếu chàng không chịu viết giấy bỏ vợ thì thiếp thân sẽ không đi.
Cô nương kia cũng khuyên hắn: “Hứa tướng công, chàng viết một tờ giấy bỏ vợ cho nàng ta đi.”
Trước lời khuyên bảo, cuối cùng Hứa Nhân Sơn cũng viết giấy bỏ vợ.
Ta nhận lấy giấy bỏ vợ, cẩn thận cất vào trong ngực, nó còn quý giá hơn ngàn lượng hoàng kim.
Cuối cùng bà đây cũng báo ơn xong, có thể tự do rồi!
Đương nhiên, là một hồ yêu có trách nhiệm, ta không lập tức chuồn đi luôn mà quyết định làm người tốt đến cũng, bàn giao công việc xong rồi mới đi.
Ta nói: “Nhà cửa, ruộng đất, hàng quán luôn do ta quản lý, bây giờ Hứa Lang muốn tiếp nhận?”
Hứa Nhân Sơn nhíu mày, hiển nhiên là hắn không nghĩ đến việc này.
Nhưng cô nương kia đã cướp lời: “Mấy ngày nữa ta và Hứa Lang sẽ thành thân, sau này ta chính là đương gia chủ mẫu của nhà họ Hứa, việc quản lý buôn bán đương nhiên sẽ do ta lo liệu.”
Ta không thể không hỏi một câu: “Xin hỏi nên xưng hô với cô nương thế nào?”
Nàng ta cũng không giấu giếm, đáp: “Ta là môn hạ của Thiên sư Côn Lôn, Yến Phi Vân.”
Ta nói: “Vậy thì mời Yến cô nương và Hứa Lang đi theo ta.”
Ta dẫn bọn họ vào thư phòng của ta, lấy một cái hộp gỗ ra: “Trong đây là khế đất của toà nhà, sáu cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây.”
Ta lại lấy ra một hộp gỗ: “Trong đây là giấy tờ đất đai ta mua và tiền vốn góp cho thương đội trong năm qua.”
Ta lại lấy ra một cái hộp thứ ba: “Trong đây là giấy bán thân của nô bộc trong nhà.”
Cuối cùng ta lấy ra hai quyển sổ rất dày: “Đây là sổ sách của cửa hàng trong ba năm qua, đây là sổ sách ghi chi tiêu trong nhà. Tất cả thu chi đều được ghi lại, bây giờ cửa hàng còn có năm trăm lượng bạc, cuối tháng phải trả cho thương gia nhập hàng. Trong nhà cón có ba trăm lượng bạc, có thể đủ cho sinh hoạt hai tháng.”
Ta nói: “Tất cả giấy tờ đều ở đây, hai vị có gì muốn hỏi không?”
Hứa Nhân Sơn trầm mặc không nói, nhưng cô nương kia lại khinh khỉnh: “Hồ Tam nương tử, ngươi thân là hồ yêu, không tập trung tu luyện thành tiên sao lại say mê vàng bạc trần tục. Tự dưng làm chuyện vô bổ để người ta cười nhạo làm gì?”
Ta say mê thật, nhưng không phải vì nhà họ Hứa.
Ta nói: “Yến cô nương đừng coi thường thương nhân. Chưa bàn tới chuyện mua thấp bán cao, mà chỉ riêng vấn đề nguồn hàng, chọn chưởng quỹ, người làm thuê cũng cần một đống kiến thức rồi. Ví dụ như chưởng quỹ của cửa hàng son phấn ở chợ Đông, ta hứa chia cho ông ta ba phần tiền lời, không thì sao ông ta sẽ tận tâm tận lực như vậy…”
Nhưng Yến Phi Vân đã nghe hết nổi, ngắt lời: “Thôi thôi, ta sẽ tự quản lý mấy chuyện làm ăn buôn bán này, không cần ngươi nhiều lời.”
Ta nói: “Vậy không làm phiền Phi Vân cô nương. Hứa Lang, chúng ta từ biệt từ đây.”
Dứt lời ta hóa thành một luồng sáng đỏ rồi bay lên trời.
3
Ta trở lại núi Thanh Khâu, các tỷ muội thấy ta thì vô cùng kinh ngạc.
“Tam Nương, sao mới đó ngươi đã về rồi? Chẳng phải Địa Mẫu nương nương nói ngươi phải ở nhà họ Hứa kia bảy năm sao?”
“Đúng thế, nay mới được ba năm, chẳng lẽ ngươi trốn về?”
Ta cười ha ha: “Ta bị đuổi!”
Ta kể lại chuyện đã xảy ra với chúng tỷ muội, mọi người mừng cho ta, đồng thời cũng bất bình.
“Cái tên Hứa Nhân Sơn này đúng là không có lương tâm!”
“Đúng thế, đúng thế, loài người luôn miệng nói một ngày phu thê, bách niên giai lão, ngươi chịu khổ ba năm liền vi hắn, thế mà hắn lại đuổi ngươi đi như vậy, ngay cả bộ y phục cũng không cho ngươi mang theo!”
“Mẹ chồng và em chồng của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, cũng không nói giúp cho ngươi lấy một câu!”
Ta xua tay: “Không quan trọng, ta muốn thành tiên, cần những thứ này làm gì!”
Ta mang giấy bỏ vợ đi gặp Địa Mẫu nương nương.
Địa Mẫu nương nương nói với ta: “Tam nương tử, chúc mừng con đại công cáo thành.”
Bà còn chưa dứt lời, ta đã cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng, xiềng xích của thiên đạo trói buộc ta bao năm qua đã biến mất. Cùng lúc đó, một luồng sáng ấm áp từ đan điền ra, bao bọc lấy người ta.
Khí vận của trời đất hòa vào ta.
Ta đã thành tiên.
Hồ yêu bọn ta khác loài người, tuy tu thành tiên nhưng không thể phi thẳng lên Cửu Thiên, xếp vào chúng tiên mà chỉ có thể làm tán tiên tự do.
Nhưng ta cảm thấy như vậy càng hay, tự do tự tại.
Với một ý nghĩ, ta đã ngao du trên Cửu Thiên.
Mà cũng với một ý nghĩ, ta đã trở lại trước mặt Địa Mẫu nương nương, ta kính cẩn khom người trước Địa Mẫu nương nương: “Tam nương tạ ơn Địa Mẫu nương nương chỉ điểm.”
Địa Mẫu nương nương xua tay bảo ta đứng dậy: “Tam nương tử, ba tháng sau sẽ xảy ra một trận ôn dịch khủng khiếp ở thành Tuyên Châu kia, đến lúc đó, dân chúng lầm than, thây phơi khắp đồng. Nếu con có thể cứu rỗi vạn dân trong cơn nguy khốn này thì sẽ thu thập được rất nhiều công đức, đúc tượng lập miếu, nhận hương hỏa vạn năm, con có muốn làm không?”
Tất nhiên ta muốn. Đối với thần tiên, công đức hương hỏa được so sánh như tiền bạc với người phàm, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Ta lại khom người trước Địa Mẫu nương nương: “Tạ nương nương chỉ điểm.”
4
Thế là ta cáo biệt chúng tỷ muội trong tộc, trở lại thành Tuyên Châu.
Thành Tuyên Châu cách Thanh Khâu ngàn dặm xa xôi, nhưng với ta, việc di chuyển chỉ trong một ý nghĩ. Lúc này mới qua ba ngày sau khi ta bị Hứa Nhân Sơn bỏ.
Ta hóa thành Hồ Tam nương tử, mua một toà nhà ba sân, tính mở y quán.
Có chỗ thì cũng phải có người. Ta tới tìm người môi giới quen trước đó, mua mấy nam nữ trẻ tuổi mặt mày thanh tú làm gia nhân nha hoàn. Ta mướn thêm hai đầu bếp, một người đánh xe, một chưởng quỹ và bốn hộ vệ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta cho đặt một tấm bảng hiệu chữ vàng, treo trên cổng lớn của tòa nhà: “Hồ Y Đường.”
Nha hoàn Tiểu Quất Tử mới tới ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lắc đầu với ta: “Phu nhân, tên này không hay lắm thì phải!”
Ta gõ lên đầu nàng ấy: “Đừng gọi ta là phu nhân, phải gọi là Đại tiểu thư!”
Tiểu Quất Tử lè lưỡi, nói: “Vâng, Đại tiểu thư!”
Ôi, sao nghe lạ lạ thế nhỉ?
Y quán vừa khai trương nên không có ai đến khám bệnh.
Ta cũng vui vẻ vì được rảnh rỗi, ngày nào cũng ngủ nướng, dạo phố, mua sắm dược liệu hàng tồn. Lúc trước khi còn ở nhà họ Hứa, trời chưa sáng ta đã phải rời giường, lao tâm khổ tứ, chi một đồng cũng phải đắn đo suy nghĩ. Còn bây giờ, ta muốn ngủ tới bao giờ thì ngủ, muốn mua gì thì mua, sảng khoái vui vẻ vô cùng.
Cảm giác không phải sầu vì tiền đúng là rất sung sướng.
Tiền của ta từ đâu ra ấy hả? Ta đã thành tiên, chẳng lẽ không kiếm được tiền?
Ta tìm tới một mỏ vàng chưa khai thác, dùng tiên pháp đào tất cả chỗ vàng chôn dưới đất lên, bao nhiêu thì ta cũng không rõ, nhưng xài mấy đời cũng không hết.
Trước kia, ta thân là hồ yêu, tuy có pháp thuật nhưng cũng không dám sử dụng, sợ phạm vào thiên đạo dẫn tới thiên kiếp.
Bây giờ ta đã thành tiên, không bị thiên đạo trói bộc, muốn sử dụng pháp thuật thế nào cũng được!
Thành tiên vui vẻ thật!
Một hôm, ta đang chọn trâm ở Phượng Vũ Các tại chợ Đông thì gặp người quen cũ.
Là tiểu cô trước kia của ta, muội muội của Hứa Nhân Sơn, Hứa Thiến Thiến.
Hứa Thiến Thiến vừa độ mười lăm, là một cô nương thanh tú đáng yêu, nhưng tính cách có hơi nhút nhát. Ta chăm sóc nàng ta ba năm, nàng tanói được với ta không qua hai mươi câu, Trong ấn tượng của ta, đó giờ nàng ta luôn khép mình, nhưng ai có thể ngờ lúc này nàng ta lại ăn vận rực rỡ, cắm đầy trâm vàng trâm bạc trên đầu, hệt như một con chim công.
Đúng là nữ lớn đổi thay.
Ta không nhịn được cất tiếng chào nàng ta.
Nhưng nàng ta vừa thấy ta thì như gặp phải quỷ, quay đầu chạy luôn.
Ôi, lúc trước ta còn tự tay thêu mấy cái túi cái khăn cho nàng ta, đúng là lương tâm bị chó ăn mất rồi!
Ta là một con hồ ly chín đuôi tu luyện ngàn năm trên núi Thanh Khâu.
Trăm năm trước, vì tránh thiên kiếp mà ta đã tốn vào một hộ dân trong thành Tuyên Châu. Gia chủ nhà này chính là tằng tổ phụ của Hứa Nhân Sơn, Hứa Thành.
Ta trọng thương sau độ thiên kiếp, nhờ Hứa Thành tốt bụng cứu giúp mới nhặt được cái mạng về.
Sau này, ta dốc lòng tu luyện, cuối cùng cũng tu được chín đuôi, nhưng không hiểu sao mãi vẫn không thể lột xác hóa tiên?
Ta đi hỏi Địa Mẫu nương nương, Địa Mẫu nương nương nói: “Tam nương tử, trần duyên của con chưa dứt, cần phải trả ơn cứu mạng của Hứa Thành năm đó mới có thể đắc đạo thành tiên.”
Địa Mẫu nương nương còn nói: “Tuy rằng Hứa Thành đã chết nhưng huyết mạch nhà họ Hứa vẫn còn. Cái ơn này đã được chuyển sang cho cháu trai của Hứa Thành là Hứa Nhân Sơn, hơn nữa còn phải báo ơn trong bảy năm.”
Thế là ta lập tức tới thành Tuyên Châu, trở lại chốn xưa, đi tìm nhà họ Hứa.
Nhưng ta không ngờ chưa tới trăm năm mà nhà họ Hứa đã nghèo không nhận ra nổi.
Nghèo quá thể! Căn nhà chỉ có bốn bức tường, nghèo xơ nghèo xác, thậm chí trong nhà còn không có nổi một cái nồi hẳn hoi.
Khi đó, Hứa phụ đã chết, Hứa mẫu bệnh tật ốm yếu, nằm liệt trên giường, trong nhà ngoài Hứa Nhân Sơn thì còn một đôi bé trai bé gái gào khóc đói ăn.
Một nhà bốn người mà chỉ có mình Hứa Nhân Sơn lo toan.
Nhưng Hứa Nhân Sơn là một con mọt sách, không giỏi chuyện kinh doanh mua bán, không hiểu nhân tình thế thái, không biết kết giao móc nối, vai không thể gánh tay không thể mang, vô dụng cực kỳ, không kiếm nổi tiền nuôi sống gia đình.
Vì vậy, nhà họ Hứa chỉ đành bán gia sản mới có thể cố gắng sống qua ngày, nhưng cũng càng ngày càng lụi bại.
Ta thật sự không nhìn nổi nữa.
Thế là ta biến thành một nữ tử trẻ tuổi, mời bà mối tới.
Ta nói với bà mối kia: Tên của ta là Hồ Tam nương tử, chạy nạn từ Bắc Sơn tới, song thân phụ mẫu đều đã mất, lại không có thân thích, may mà có ít tiền phòng thân.
Ta lại kể: Ngày đó ta ra ngoài đạp thanh, tình cờ gặp lang quân của nhà họ Hứa, vừa gặp đã rung động, không phải chàng sẽ không gả nên mời bà bà làm mối nên duyên.
Bà mối kia cầm tiền của ta, vui vẻ ra mặt, thay ta đến nhà họ Hứa xin cưới. Hứa mẫu biết nhà mình nghèo rớt mồng tơi, thấy tự dưng có con dâu từ trên trời rơi xuống thì tất nhiên vui mừng khôn xiết, vội vàng đồng ý.
Thế là ta gả vào nhà họ Hứa như vậy.
Lúc mới gả vào nhà họ Hứa, Hứa Nhân Sơn rất tốt với ta. Ta bàn với hắn: Miệng ăn núi đá lở, thiếp thân có chút tiền tích góp riêng, tính mua một gian cửa hàng buôn bán. Hắn cũng đồng ý.
Thế là ta mua một cửa hàng ở chợ Đông, bán son phấn.
Ta tần tảo vất vả, trời chưa sáng đã ra ngoài kiếm nguồn hàng, ban ngày thì bán son phấn trong cửa hàng, khuya về còn phải chăm sóc mẹ chồng và em chồng, cơm nước giặt giũ cho cả một nhà. Nếu ta không phải hồ yêu mà là người phàm thì chắc đã mệt chết từ lâu rồi.
Sau ba năm tần tảo, ta đã đổi căn nhà xập xệ của nhà họ Hứa thành tòa nhà ba sân ngói lưu ly, mướn thêm mười nha hoàn nô bộc hầu hạ. Ta chữa khỏi bệnh cho mẹ chồng, chu cấp cho tiểu thúc đi học, tìm cho tiểu cô một nhà chồng tốt, vun vén cái nhà này đâu ra đấy.
Ta còn mở ba cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây: Một cửa hàng bán son phấn, một cửa hàng bán đồ thêu, một cửa hàng bán trâm vòng. Ta mua ruộng đất, góp vốn cho thương đội, không bỏ qua bất cứ cơ hội kiếm tiền nào.
Đối với Hứa Nhân Sơn, ta luôn dịu dàng săn sóc, ngoan ngoãn nghe theo. Y phục, giày vớ của hắn đều một tay ta làm. Cơm nước hàng ngày của hắn cũng tự ta chuẩn bị. Vì hắn thích đọc sách, ta còn tìm cho hắn những sách quý cổ tịch mà hắn mong ước từ lâu.
Để tay lên ngực tự hỏi, ta xứng đáng được khen ngợi là hiền lương thục đức, hết lòng vì gia đình, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.
Nhưng kết quả thế này đây, cuộc sống mới khấm khá lên, Hứa Nhân Sơn lại dẫn cô nương kia về.
2
Ta nói: “Phu quân đã quyết vậy thì ta chia đôi ngả đi, xin phu quân cho thiếp thân một tờ giấy bỏ vợ để kết thúc.”
Hứa Nhân Sơn kinh ngạc, cầm giấy bút đến nhưng rồi lại do dự không chịu viết. Chẳng hiểu tại sao hắn lại do dự!
Ta nói: “Hứa Lang, dù thiếp thân là người hay yêu thì cũng là thê tử được chàng cưới hỏi đàng hoàng. Nếu chàng không chịu viết giấy bỏ vợ thì thiếp thân sẽ không đi.
Cô nương kia cũng khuyên hắn: “Hứa tướng công, chàng viết một tờ giấy bỏ vợ cho nàng ta đi.”
Trước lời khuyên bảo, cuối cùng Hứa Nhân Sơn cũng viết giấy bỏ vợ.
Ta nhận lấy giấy bỏ vợ, cẩn thận cất vào trong ngực, nó còn quý giá hơn ngàn lượng hoàng kim.
Cuối cùng bà đây cũng báo ơn xong, có thể tự do rồi!
Đương nhiên, là một hồ yêu có trách nhiệm, ta không lập tức chuồn đi luôn mà quyết định làm người tốt đến cũng, bàn giao công việc xong rồi mới đi.
Ta nói: “Nhà cửa, ruộng đất, hàng quán luôn do ta quản lý, bây giờ Hứa Lang muốn tiếp nhận?”
Hứa Nhân Sơn nhíu mày, hiển nhiên là hắn không nghĩ đến việc này.
Nhưng cô nương kia đã cướp lời: “Mấy ngày nữa ta và Hứa Lang sẽ thành thân, sau này ta chính là đương gia chủ mẫu của nhà họ Hứa, việc quản lý buôn bán đương nhiên sẽ do ta lo liệu.”
Ta không thể không hỏi một câu: “Xin hỏi nên xưng hô với cô nương thế nào?”
Nàng ta cũng không giấu giếm, đáp: “Ta là môn hạ của Thiên sư Côn Lôn, Yến Phi Vân.”
Ta nói: “Vậy thì mời Yến cô nương và Hứa Lang đi theo ta.”
Ta dẫn bọn họ vào thư phòng của ta, lấy một cái hộp gỗ ra: “Trong đây là khế đất của toà nhà, sáu cửa hàng ở chợ Đông và chợ Tây.”
Ta lại lấy ra một hộp gỗ: “Trong đây là giấy tờ đất đai ta mua và tiền vốn góp cho thương đội trong năm qua.”
Ta lại lấy ra một cái hộp thứ ba: “Trong đây là giấy bán thân của nô bộc trong nhà.”
Cuối cùng ta lấy ra hai quyển sổ rất dày: “Đây là sổ sách của cửa hàng trong ba năm qua, đây là sổ sách ghi chi tiêu trong nhà. Tất cả thu chi đều được ghi lại, bây giờ cửa hàng còn có năm trăm lượng bạc, cuối tháng phải trả cho thương gia nhập hàng. Trong nhà cón có ba trăm lượng bạc, có thể đủ cho sinh hoạt hai tháng.”
Ta nói: “Tất cả giấy tờ đều ở đây, hai vị có gì muốn hỏi không?”
Hứa Nhân Sơn trầm mặc không nói, nhưng cô nương kia lại khinh khỉnh: “Hồ Tam nương tử, ngươi thân là hồ yêu, không tập trung tu luyện thành tiên sao lại say mê vàng bạc trần tục. Tự dưng làm chuyện vô bổ để người ta cười nhạo làm gì?”
Ta say mê thật, nhưng không phải vì nhà họ Hứa.
Ta nói: “Yến cô nương đừng coi thường thương nhân. Chưa bàn tới chuyện mua thấp bán cao, mà chỉ riêng vấn đề nguồn hàng, chọn chưởng quỹ, người làm thuê cũng cần một đống kiến thức rồi. Ví dụ như chưởng quỹ của cửa hàng son phấn ở chợ Đông, ta hứa chia cho ông ta ba phần tiền lời, không thì sao ông ta sẽ tận tâm tận lực như vậy…”
Nhưng Yến Phi Vân đã nghe hết nổi, ngắt lời: “Thôi thôi, ta sẽ tự quản lý mấy chuyện làm ăn buôn bán này, không cần ngươi nhiều lời.”
Ta nói: “Vậy không làm phiền Phi Vân cô nương. Hứa Lang, chúng ta từ biệt từ đây.”
Dứt lời ta hóa thành một luồng sáng đỏ rồi bay lên trời.
3
Ta trở lại núi Thanh Khâu, các tỷ muội thấy ta thì vô cùng kinh ngạc.
“Tam Nương, sao mới đó ngươi đã về rồi? Chẳng phải Địa Mẫu nương nương nói ngươi phải ở nhà họ Hứa kia bảy năm sao?”
“Đúng thế, nay mới được ba năm, chẳng lẽ ngươi trốn về?”
Ta cười ha ha: “Ta bị đuổi!”
Ta kể lại chuyện đã xảy ra với chúng tỷ muội, mọi người mừng cho ta, đồng thời cũng bất bình.
“Cái tên Hứa Nhân Sơn này đúng là không có lương tâm!”
“Đúng thế, đúng thế, loài người luôn miệng nói một ngày phu thê, bách niên giai lão, ngươi chịu khổ ba năm liền vi hắn, thế mà hắn lại đuổi ngươi đi như vậy, ngay cả bộ y phục cũng không cho ngươi mang theo!”
“Mẹ chồng và em chồng của ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì, cũng không nói giúp cho ngươi lấy một câu!”
Ta xua tay: “Không quan trọng, ta muốn thành tiên, cần những thứ này làm gì!”
Ta mang giấy bỏ vợ đi gặp Địa Mẫu nương nương.
Địa Mẫu nương nương nói với ta: “Tam nương tử, chúc mừng con đại công cáo thành.”
Bà còn chưa dứt lời, ta đã cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng, xiềng xích của thiên đạo trói buộc ta bao năm qua đã biến mất. Cùng lúc đó, một luồng sáng ấm áp từ đan điền ra, bao bọc lấy người ta.
Khí vận của trời đất hòa vào ta.
Ta đã thành tiên.
Hồ yêu bọn ta khác loài người, tuy tu thành tiên nhưng không thể phi thẳng lên Cửu Thiên, xếp vào chúng tiên mà chỉ có thể làm tán tiên tự do.
Nhưng ta cảm thấy như vậy càng hay, tự do tự tại.
Với một ý nghĩ, ta đã ngao du trên Cửu Thiên.
Mà cũng với một ý nghĩ, ta đã trở lại trước mặt Địa Mẫu nương nương, ta kính cẩn khom người trước Địa Mẫu nương nương: “Tam nương tạ ơn Địa Mẫu nương nương chỉ điểm.”
Địa Mẫu nương nương xua tay bảo ta đứng dậy: “Tam nương tử, ba tháng sau sẽ xảy ra một trận ôn dịch khủng khiếp ở thành Tuyên Châu kia, đến lúc đó, dân chúng lầm than, thây phơi khắp đồng. Nếu con có thể cứu rỗi vạn dân trong cơn nguy khốn này thì sẽ thu thập được rất nhiều công đức, đúc tượng lập miếu, nhận hương hỏa vạn năm, con có muốn làm không?”
Tất nhiên ta muốn. Đối với thần tiên, công đức hương hỏa được so sánh như tiền bạc với người phàm, đương nhiên càng nhiều càng tốt.
Ta lại khom người trước Địa Mẫu nương nương: “Tạ nương nương chỉ điểm.”
4
Thế là ta cáo biệt chúng tỷ muội trong tộc, trở lại thành Tuyên Châu.
Thành Tuyên Châu cách Thanh Khâu ngàn dặm xa xôi, nhưng với ta, việc di chuyển chỉ trong một ý nghĩ. Lúc này mới qua ba ngày sau khi ta bị Hứa Nhân Sơn bỏ.
Ta hóa thành Hồ Tam nương tử, mua một toà nhà ba sân, tính mở y quán.
Có chỗ thì cũng phải có người. Ta tới tìm người môi giới quen trước đó, mua mấy nam nữ trẻ tuổi mặt mày thanh tú làm gia nhân nha hoàn. Ta mướn thêm hai đầu bếp, một người đánh xe, một chưởng quỹ và bốn hộ vệ.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, ta cho đặt một tấm bảng hiệu chữ vàng, treo trên cổng lớn của tòa nhà: “Hồ Y Đường.”
Nha hoàn Tiểu Quất Tử mới tới ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, lắc đầu với ta: “Phu nhân, tên này không hay lắm thì phải!”
Ta gõ lên đầu nàng ấy: “Đừng gọi ta là phu nhân, phải gọi là Đại tiểu thư!”
Tiểu Quất Tử lè lưỡi, nói: “Vâng, Đại tiểu thư!”
Ôi, sao nghe lạ lạ thế nhỉ?
Y quán vừa khai trương nên không có ai đến khám bệnh.
Ta cũng vui vẻ vì được rảnh rỗi, ngày nào cũng ngủ nướng, dạo phố, mua sắm dược liệu hàng tồn. Lúc trước khi còn ở nhà họ Hứa, trời chưa sáng ta đã phải rời giường, lao tâm khổ tứ, chi một đồng cũng phải đắn đo suy nghĩ. Còn bây giờ, ta muốn ngủ tới bao giờ thì ngủ, muốn mua gì thì mua, sảng khoái vui vẻ vô cùng.
Cảm giác không phải sầu vì tiền đúng là rất sung sướng.
Tiền của ta từ đâu ra ấy hả? Ta đã thành tiên, chẳng lẽ không kiếm được tiền?
Ta tìm tới một mỏ vàng chưa khai thác, dùng tiên pháp đào tất cả chỗ vàng chôn dưới đất lên, bao nhiêu thì ta cũng không rõ, nhưng xài mấy đời cũng không hết.
Trước kia, ta thân là hồ yêu, tuy có pháp thuật nhưng cũng không dám sử dụng, sợ phạm vào thiên đạo dẫn tới thiên kiếp.
Bây giờ ta đã thành tiên, không bị thiên đạo trói bộc, muốn sử dụng pháp thuật thế nào cũng được!
Thành tiên vui vẻ thật!
Một hôm, ta đang chọn trâm ở Phượng Vũ Các tại chợ Đông thì gặp người quen cũ.
Là tiểu cô trước kia của ta, muội muội của Hứa Nhân Sơn, Hứa Thiến Thiến.
Hứa Thiến Thiến vừa độ mười lăm, là một cô nương thanh tú đáng yêu, nhưng tính cách có hơi nhút nhát. Ta chăm sóc nàng ta ba năm, nàng tanói được với ta không qua hai mươi câu, Trong ấn tượng của ta, đó giờ nàng ta luôn khép mình, nhưng ai có thể ngờ lúc này nàng ta lại ăn vận rực rỡ, cắm đầy trâm vàng trâm bạc trên đầu, hệt như một con chim công.
Đúng là nữ lớn đổi thay.
Ta không nhịn được cất tiếng chào nàng ta.
Nhưng nàng ta vừa thấy ta thì như gặp phải quỷ, quay đầu chạy luôn.
Ôi, lúc trước ta còn tự tay thêu mấy cái túi cái khăn cho nàng ta, đúng là lương tâm bị chó ăn mất rồi!