
Bố mẹ đã lạnh nhạt với tôi suốt mười năm trời.
Cho đến khi họ nhìn thấy tôi — người vừa đạt 710 điểm thi đại học — từ bỏ việc điền nguyện vọng và đồng ý ở lại ôn thi lại cùng em gái, họ mới lần đầu tiên nở nụ cười với tôi.
Như một phần thưởng, họ đưa tôi đi du lịch nước ngoài.
Nhưng sáng hôm sau, bố mẹ đã biến mất không một dấu vết, để tôi lại một mình nơi đất khách quê người.
Tôi gọi cho họ liên tục, nhưng tất cả cuộc gọi đều bị từ chối. Cuối cùng, trong tai tôi chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lùng của chế độ chặn số.
Trong lúc hoang mang và tuyệt vọng, tôi lướt thấy bài đăng mới nhất trên vòng bạn bè của em gái.
Đó là một bức ảnh: em gái đang nắm tay bố mẹ đi dạo phố, ba người trông rất vui vẻ.
Dòng trạng thái viết:
“Chân ái đối với một số người chỉ là giấc mơ xa vời. Còn với tôi, đó là sự đồng hành mà chỉ cần một cuộc gọi, họ sẽ vượt ngàn dặm để quay về bên tôi.”
Nhìn cảnh gia đình họ vui vẻ bên nhau, tôi lặng lẽ nhấn một cái “thích” thật to.
“Chúc ba người các người mãi mãi hạnh phúc bên nhau nhé!”
Trên màn hình máy tính, những con số bắt đầu đếm ngược.
“10”
“9”
“8”
“…”
Khi đếm ngược về đến “0”, cổng điền nguyện vọng đại học chính thức đóng lại.
Bình luận