Chương 8 - Hành Trình Một Mình Giữa Đất Khách
Sau khi tôi bỏ đi, bố mẹ dùng tiền chạy cho cô ta vào một trường tư để ôn thi lại.
Nhưng cô ta đâu có lòng dạ nào mà học hành.
Bạn bè ở quê nghe tin cô ta “có nhà ở thành phố, lại có bố mẹ giàu có” thì thi nhau tâng bốc.
Kiều Tâm Như lén trốn khỏi trường, quay về quê. Để ra oai, cô ta đã tụ tập bạn bè chơi thuốc, rồi trong cơn phê, gây sự làm một người bị thương nặng — bị công an bắt.
Mẹ, không biết chuyện, thấy Kiều Tâm Như mất tích liền chạy đến trường làm ầm ĩ.
Đúng lúc đó, cảnh sát gọi đến thông báo.
Bà vội vàng bay về quê, đến đồn công an và nhìn thấy con gái yêu bị giam sau song sắt.
Trớ trêu thay — viên cảnh sát xử lý vụ việc ấy chính là người năm xưa từng điều tra cái chết của cậu tôi.
Và cũng từ miệng ông ấy, mẹ mới biết sự thật mà bà đã cố tình phớt lờ suốt bao năm.
Mùa hè năm tôi 10 tuổi, bố mẹ bận rộn nên gửi tôi về quê sống với cậu. Cậu là kẻ nghiện cờ bạc. Mỗi lần thua là lại nổi trận lôi đình.
Trước kia, người phải hứng chịu cơn giận đó là Kiều Tâm Như. Từ ngày tôi về, tôi trở thành bao cát thay thế.
Lưng tôi đầy vết roi do bị cậu đánh bằng cây mây.
Rồi một ngày, cậu thua một món tiền lớn.
Sau khi đánh tôi đến thở không ra hơi vẫn chưa hả giận, ông ta chuẩn bị ra tay với Kiều Tâm Như.
Cô ta đảo mắt, rồi nhẫn tâm chỉ vào tôi nói:
“Ba có thể đem nó đi gán nợ. Nói với bác là nó mất tích, sẽ chẳng ai biết đâu.”
Cậu tôi thấy hay, liền kéo tôi đi. Trên đường, tôi vùng thoát và chạy trốn vào núi. Cậu đuổi theo, hoảng loạn mà trượt chân ngã xuống vực chết tại chỗ.
Cảnh sát sau đó tìm thấy tôi và đưa bố mẹ đến đón.
Tôi chạy đến ôm chầm lấy mẹ, tưởng rằng ác mộng đã kết thúc.
Tôi đã nghĩ mình có thể khóc nức nở trong vòng tay mẹ, kể hết mọi tủi thân và sợ hãi, nói với mẹ rằng: “Con không muốn rời xa bố mẹ nữa đâu.”
Thế nhưng, thứ tôi nhận được — lại là một cái tát nảy lửa.
Tan học, tôi đành ngậm ngùi gọi cho mẹ.
Cuộc gọi vừa kết nối, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào:
“Hà Hà… là con đấy à?”
“Là mẹ sai rồi… suốt bao nhiêu năm qua mẹ đều sai cả rồi…”
“Con đã chịu nhiều tổn thương như thế, sao không nói với mẹ sớm hơn?”
Tôi bật cười lạnh lùng.
“Con phải nói với mẹ thế nào đây?”
“Khi con yếu đuối nhất, người không ôm con an ủi, mà lại giáng cho con một cái tát.”
“Sau này, con từng cố gắng nhắc lại chuyện cũ, muốn kể hết với mẹ. Nhưng mẹ thì sao? Mẹ đã mặc định con là kẻ hại chết cậu. Chỉ cần nhắc đến cậu, mẹ liền trừng mắt, nặng lời. Còn nếu con nói thêm câu nào… cũng chỉ nhận lại cái tát mà thôi.”
“Con chỉ mong nhận được tình yêu thương từ bố mẹ. Vì điều đó, bao nhiêu ấm ức con đều chịu đựng.”
“Trong mắt mẹ, chỉ có Kiều Tâm Như. Con vừa nhắc đến cậu là mẹ lập tức cho rằng con đang cố tình làm tổn thương em ấy.”
“Nhưng khi đó, con mới chỉ mười tuổi thôi… Mười tuổi, mẹ à. Con cũng biết sợ chứ.”
Mẹ òa khóc:
“Hà Hà, mẹ xin lỗi… là mẹ sai… là mẹ có lỗi với con…”
Khóc được một lúc, bà đột nhiên quay sang bố gào lên:
“Tô Sơn! Ông làm bố kiểu gì vậy hả? Con gái chịu khổ đến vậy mà ông chẳng hay biết gì!”
“Tất cả là do ông đấy… hu hu…”
Bố nghẹn lời:
“Anh…”
Ông lắp bắp nhưng cuối cùng cũng chẳng thể nói nên câu.
Một tháng sau, tiết trời bắt đầu chuyển lạnh.
Hôm đó, ở cổng trường, tôi bất ngờ nhìn thấy mẹ.
Bà khoác chiếc áo dày, đứng ngẩn ngơ trước cổng, ánh mắt mỏi mòn nhìn vào bên trong.
Lớp trang điểm tỉ mỉ thường ngày không còn nữa, thay vào đó là vẻ tiều tụy, gù lưng, già đi cả chục tuổi.
Họ đã bán căn nhà cũ, dọn đến thuê trọ gần trường đại học của tôi.
Mẹ đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng, cố nhét vào tay tôi:
“Hà Hà, bố mẹ có lỗi với con. Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm bao năm qua Con… con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tôi lặng lẽ nhét lại vào túi áo bà, giọng bình thản:
“Tha thứ thì sao, không tha thứ thì sao? Chuyện đã qua… cũng không thể quay lại nữa.”
“Một chiếc bình đã vỡ, có cố gắn lại thế nào… cũng chẳng thể trở về như ban đầu.”
Tình trạng tinh thần của mẹ ngày càng bất ổn.
Bà thường xuyên cãi nhau với bố, mỗi lần đều gay gắt.
Bà trách bố đã không bảo vệ tôi, để tôi phải chịu nhiều tổn thương đến vậy.
Nhưng… liệu bố thật sự vô tội sao?
Tôi thỉnh thoảng vẫn dành chút thời gian ghé qua thăm họ — như một thói quen, như một nghĩa vụ.
Dù sao thì… họ cũng là bố mẹ tôi.
Mà suốt những năm trước khi tôi lên mười, họ đã từng… thật lòng yêu thương tôi.
Chỉ là, trái tim đã từng lạnh đi đến tận cùng… thì làm sao có thể ấm áp trở lại được nữa?