Chương 2 - Hàng Với Chả Xóm

Đúng lúc đó một người đàn ông đi ra với vẻ mặt bặm trợn, áo thun cộc tay, để lộ hình xăm trên ngực, bước tới với đôi dép lê kêu lẹp xẹp. Nhìn qua, hắn cao chưa tới 1m58, trông như một con bọ hung, đã vậy còn lớn tiếng quát tháo:

“Gà nhà ai mà chẳng gáy? Gà mà không gáy thì gọi là gà trống hả mày? Mày ghét tiếng gà gáy thì đi mà mua biệt thự đi! Đồ nghèo rớt mồng tơi, ở không nổi biệt thự còn lắm mồm!”

Tôi nén giận hết lần này đến lần khác: “Vậy là anh không định dọn chuồng gà đi đúng không?”

Hắn châm một điếu thuốc, nhả khói đầy khó chịu, nhưng cũng ra vẻ biết nói lý lẽ: “Không để gà ở ban công nhà cậu thì chẳng lẽ để ở nhà tôi cho con tôi mất ngủ à? Nhà cậu có trẻ con đâu mà lo. Với lại ban công cậu có dùng đâu, chẳng lẽ không cho người khác dùng? Chúng tôi không dọn đấy, cậu làm gì được nào?”

Là nói lí lẽ dữ chưa?

Tôi thường thấy mấy câu chuyện về hàng xóm hỗn làm trên mạng, giờ thì chính thức gặp được ngoài đời rồi! Hắn tưởng có mấy hình xăm thì làm trùm xã hội đen được sao?

Cơn giận trong tôi bùng nổ. Đối với loại người này, tôi không muốn phí lời thêm một giây nào. Nói lý lẽ với bọn họ chẳng khác nào nói chuyện với gió, nước đổ đầu vịt.

Tôi quay về, đóng cửa lại, bước ra ban công nhà mình, không nói nhiều, tôi bê thẳng chuồng gà ném ngược về ban công nhà họ.

Chuồng gà bằng sắt bị tôi đập cho tan tành, mấy con gà lảo đảo chạy ra, kêu “quạc quạc” đau đớn, người phụ nữ thấy tôi quăng chuồng gà về ban công nhà họ thì lao ra định cào cấu tôi. Tôi đấm vô tay bà ta dể chặn lại khiến bà đau quá phải rụt về.

Tên đàn ông xăm trổ định cầm búa đập vỡ kính nhà tôi, tôi vỗ tay, nhếch mép cười: “Tiện đây tôi cũng muốn thay kính mới, anh cứ đập đi. Tôi mới tra giá trên mạng, khoảng hơn 8 ngàn tệ. Đập xong thì trả tiền tôi thay kính nhé!”

Với chiều cao 1m85 của tao, đánh nhau thì còn lâu mày mới có cửa, hỡi thằng ngu!

Nghe đến chuyện phải bồi thường, hắn chùn tay buông búa xuống, rồi hậm hực đấm tay vô tường, sau đó hắn buông một câu: “Thằng nhãi, mày nhớ đấy, tao không để mày yên đâu!”

Không để yên à? Được đấy, tao rất muốn xem mày sẽ định làm gì tiếp! Tao mỏi mắt mong chờ.

Ngày trước khi thấy giá căn hộ này thấp hơn hẳn so với những căn khác trong khu, tôi đã thấy kỳ lạ, tôi hỏi thẳng môi giới: “Căn này là nhà ma à? Sao giá lại thấp như vậy?”

Anh môi giới thật thà đáp: “Không phải nhà ma, nhưng có hàng xóm ‘hung thần’. Người trong tòa này ai cũng sợ nên hoặc bán nhà, hoặc chuyển đi nơi khác.”

Tôi liền nói: “Tôi mua căn này!”

Anh môi giới không tin nổi, xác nhận đi xác nhận lại như thể nghe nhầm.

Chủ nhà trước cũng từng gọi điện khiếu nại, báo cảnh sát, làm đủ thứ,... nhưng không giải quyết được mới đành phải bán nhà dọn đi.

Hung thần? Đến hôm nay tôi mới thấy, tưởng hung dữ thế nào, hóa ra chỉ là con bọ hung thích hù dọa, từ nhỏ tôi đã chẳng biết sợ ai, gặp kẻ ác thì tôi chỉ thích dùng bạo chế bạo.

Giờ đã hơn 5 giờ sáng, dù rất mệt nhưng tôi không tài nào ngủ lại được, rửa mặt xong, tôi đến công ty từ sớm.

Tan làm, tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt cùng tiếng “quạc quạc quạc” vang lên khiến tôi như muốn nổ tung. Máu như dồn hết lên não, huyết áp lập tức chạm mốc một trăm tám mươi.

2

Ban công nhà tôi không chỉ có chuồng gà mà còn thêm cả chuồng vịt, mùi phân gà thối kinh khủng, tiếng "quạc quạc quạc" của lũ vịt lại khiến đầu tôi ong lên. Tôi ghét nhất cái âm thanh đó, thật sự không thể chịu nổi.

Được thôi, muốn chơi à? Tôi sẵn lòng chơi tới bến.

Tôi rút một điếu thuốc, suy nghĩ một lúc, rồi gọi điện cho thằng bạn: "Ê Cường, mày còn bao nhiêu con chó thì mang hết đến đây cho tao."

Nghe tôi kể rõ ngọn ngành, nó cười hả hê: "Yên tâm đi, chuyện này để tao lo. Đám chó nhà tao cũng lâu rồi chưa được cải thiện bữa ăn."

Thằng bạn tôi mở một trại chó, hay nhận nuôi mấy con chó hoang, tòa nhà này vốn dĩ có lắp camera giám sát nhưng cứ lắp vào là bị tên xăm trổ phá hỏng.

Điều này lại quá tiện cho tôi.