Chương 1 - Hàng Với Chả Xóm
“GIẢI CỨU” HÀNG XÓM HỖN LÀM
Tác giả: Nhất Ngô Nhất Thập
Hàng xóm "quái đản" ngang nhiên chiếm ban công nhà tôi, đổ ph//ân trồng rau, đã vậy còn nuôi gà.
Bốn giờ sáng, tiếng gà gáy suýt nữa làm tôi phát điên, tôi bèn sang nhà họ nói lý lẽ nhưng họ lại ngang ngược đáp trả:
“Không để gà ở nhà cậu thì để ở nhà tôi để con tôi mất ngủ à?”
“Cậu thấy mùi ph//ân thối thì đi mà mua biệt thự đi! Không có tiền còn lắm chuyện!”
“Cậu có dùng ban công nhà mình đâu, chẳng lẽ không để người khác mượn dùng được à?”
Á à, chúng mày không muốn nói lí với tao chứ gì?!
1
Ngày đầu tiên chuyển đến đây, một bà lão gần nhà đưa mắt nhìn xung quanh rồi cẩn thận nói với tôi: “Cậu trai trẻ, cậu mua căn này thật sao? Có phải bị môi giới lừa không? Cậu phải cẩn thận với phòng 202 đấy, tầng hai giờ gần như chẳng ai dám ở. Nhà tầng một, tầng hai thậm chí cho thuê còn không ai thèm thuê chứ đừng nói đến chuyện bán.”
Tôi đặt hành lý xuống, uống một ngụm nước, cười đáp: “Bà ơi, cháu mua đúng căn 203 đây. Không sao đâu, bà cứ yên tâm!
Nghe tôi nói mua căn 203 nằm ngay cạnh 202 – căn nhà của đôi vợ chồng kỳ quặc thì bà lão run lên một chút, tôi cũng chẳng để ý nhiều.
Tôi chuyển vào 203 nhưng không thấy mùi hôi thối như lời đồn, có lẽ vừa mưa xong, mùi đã bị cuốn trôi mất. Thu dọn phòng xong xuôi cũng đã gần 3 giờ sáng, tôi nằm xuống giường ngủ một giấc vì ngày mai còn phải đi làm.
Nhưng chưa kịp ngủ được bao lâu, tôi bỗng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gà gáy “ò ó o” ngay bên ngoài cửa sổ, suýt nữa thì tôi muốn trụy tim, ai đời lại nuôi gà trong chung cư vậy hả, đúng là khùng điên.
Tiếng gáy vọng lên từ ban công nhà tôi! Một cơn giận không thể kìm được bốc thẳng lên đỉnh đầu, tôi ghét nhất là vừa mới chợp mắt đã bị làm phiền, khi nhìn vào điện thoại, tôi thấy mới hơn 4 giờ sáng.
Ngày mai tôi còn phải tham dự một cuộc họp quan trọng! Nghĩ đến đây tôi bực bội đến mức bật dậy, mở cửa chạy ra ban công. Ngay dưới cửa sổ là một cái chuồng gà đang đặt ngay ngắn ở đó. Ban công nhà 202 và nhà tôi liền kề nhau, chỉ cách một khoảng ngắn. Họ chỉ cần bước qua là vào được ban công nhà tôi.
Rõ ràng là trò của nhà 202! Trong lòng tôi lúc này là cả nghìn con ngựa hoang đang lao qua. Vì sao lại đặt chuồng gà ở ban công nhà tôi chứ?
Ban ngày tôi không hề thấy chuồng gà nào ở đó cả.
Tôi lao xuống gõ mạnh cửa nhà 202. Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên, nhưng chưa kịp mở miệng, bà ta đã hét lên: “Cậu bị điên à? 4 giờ sáng còn đi gõ cửa nhà người ta! Cậu có để ai ngủ không? Muốn gì thì nói nhanh đi!”
Bà ta biết rõ 4 giờ sáng không nên làm phiền giấc ngủ của người khác nhưng bà ta vẫn đặt chuồng gà để làm ồn nhà ở của tôi! Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh, cố nén giận để nói chuyện với bà ta vì tôi muốn giải quyết trong hòa bình:
“Chuồng gà nhà bác sao lại đặt ở ban công nhà tôi? Gà nhà bác 4 giờ sáng gáy ầm ĩ như thế, người ta còn muốn ngủ không? Tốt nhất là bác mau mang chuồng gà về chỗ mình lẹ đi, cho người khác còn ngủ.”
Chưa kịp để tôi nổi nóng, bà ta đã nổi cơn trước, hai tay bà ta chống hông chẳng khác nào cô giáo chủ nhiệm thời cấp ba, bà ta bắt đầu dằn mặt tôi: “Cậu có bị bệnh không thế? Con tôi ngày mai còn phải đi học! Tiếng gà gáy ảnh hưởng đến việc học của con tôi. Nếu nó thi trượt tốt nghiệp thì cậu chịu trách nhiệm được không?”
Con bác thi tốt nghiệp liên quan cái đếch gì đến tôi?! Con bác phải học, chẳng lẽ người khác không cần đi làm? Đúng là tư duy kỳ quặc hết mức.
Tôi nén cơn phẫn nộ, tay siết chặt lại, lần nữa cảnh cáo: “Bác có định mang đi không?”
Bà ta ngẩng cao đầu, còn phun một bãi nước bọt rồi dõng dạc đáp: “Tôi không mang đấy, cậu làm được gì tôi nào? Đúng là đồ mất dạy láo toét!”
Nói xong bà ta còn mắng xối xả, biến tôi thành người hàng xóm “mất dạy láo toét” trong câu chuyện của mình. Nếu là người khác chắc đã tức đến ngã lăn ra mất rồi.