Chương 4 - Hai Kịch Bản Một Mạng Sống
10
Ngoài trời, ánh sáng mờ mờ bắt đầu xuất hiện, không gian bao phủ một sắc xanh mờ ảo.
Hương biển mặn mòi quấn lấy từng hơi thở, dẫn lối cho đôi chân mỏi mệt của tôi, cuối cùng dừng lại nơi cây cầu đá dài sát bờ biển. Sóng vỗ nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng như lời thì thầm của biển khơi lúc sớm mai. Những đợt sóng nhỏ chỉ lăn tăn, chạm vào bờ rồi tan biến, không chút sức lực.
Trái tim tôi cũng vậy – từng đợt yên tĩnh ngắn ngủi rồi lại xao động chẳng thể kiểm soát. Tôi biết rõ, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ được trở về nhà. Nghĩ đến đó, lòng tôi vừa nhẹ nhõm vừa chua xót.
Trước khi đến thế giới này, tôi đã từng có gia đình, có một người yêu luôn dịu dàng bảo bọc tôi. Mọi thứ đều thật bình yên, cho đến ngày tai nạn giao thông ấy bất ngờ cướp đi tất cả. Trong bóng tối mịt mù của tuyệt vọng, hệ thống xuất hiện như một tia sáng kỳ lạ, vừa đáng sợ vừa đầy mê hoặc.
【Cô giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ chết ở thế giới nhỏ này, tôi sẽ cho cô một mạng sống, để cô có thể hồi sinh ở thế giới cũ, thế nào?】
Đối với tôi, đây là một thỏa thuận có lợi.
Tôi lập tức đồng ý ngay.
Mặc dù chết có chút khó khăn, nhưng tôi sắp sửa dùng trí thông minh của mình để kéo câu chuyện trở lại đúng hướng.
Cơn đau trên cơ thể tôi sau một đêm nghỉ ngơi càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Với đôi chân mỏi mệt, tôi khó khăn lắm mới nhấc được, như một con gấu vụng về, tôi cố gắng leo qua lan can cầu, vừa định lao mình vào biển động cuồn cuộn thì một bàn tay lớn bất ngờ kéo tôi lại.
Giọng Thẩm Lâm đầy sợ hãi, nghẹn ngào, đôi mắt hoảng loạn, hơi thở gấp gáp. Anh ta ôm chặt lấy tôi
“Chu Chu, em làm gì vậy?”
Tôi tức giận đến mức không thể kìm nén.
“Em sống đủ rồi, anh không thấy sao?”
Thẩm Lâm càng siết chặt vòng tay, run rẩy, như thể nếu buông ra, tôi sẽ tan biến ngay trước mắt anh ta.
“Em đừng rời xa anh, anh biết sai rồi, anh hứa sẽ không bao giờ bỏ em một mình, sẽ không bao giờ tin bất kỳ lời nào của Xuân Yến nữa!”
Anh ta nói trong nước mắt, từng câu từng chữ thấm đẫm sự hối hận:
“Anh tưởng… tưởng em thật sự muốn ăn món anh làm, nhưng giữa chừng lại nhớ em đã đói suốt đêm qua, nên muốn mua gì đó cho em ăn trước.”
“Không ngờ… Nếu anh không quay lại, có lẽ… có lẽ…”
Giọng anh ta nghẹn lại, không dám nói tiếp.
Tôi tự mình bổ sung những lời còn lại trong đầu.
Nếu anh ta không quay lại, lúc này tôi đã mở mắt ở thế giới thực, ăn bữa cơm mẹ tôi nấu rồi.
Tôi đẩy anh ra, lòng chán ghét cùng cực. Lần này nhiệm vụ chưa hoàn thành, tôi vẫn cần phải tìm cách để chết. Nhưng trước khi tôi kịp bước thêm một bước, một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Chu Chu… Anh ta là ai?”
Cả người tôi cứng đờ. Một cảm giác đau đớn không tưởng quặn thắt trong tim. Tôi từ từ quay lại. Trước mắt tôi, là một người đàn ông khác – ánh mắt đầy sự hoang mang, đau khổ và thất vọng không gì che giấu.
11
Hệ thống từng nói rằng, chỉ cần tôi chết sớm, danh tính của tôi trong hai câu chuyện nhỏ sẽ không bị phát hiện. Nhưng nó không nói cho tôi biết, nếu không chết kịp thời mà rơi vào tình huống rối ren, tôi phải làm gì. Điều này khiến tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong chính câu chuyện của mình.
Tôi khó khăn quay lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xa lạ trước mắt, ánh sáng ban ngày soi rõ từng đường nét sắc lạnh và đôi mắt đỏ ngầu của anh ta, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra. Không kiềm chế được, tôi vô thức thốt lên:
“Anh là ai?”
Xuân Tĩnh Năm như thể không chịu nổi cú sốc liên tiếp, lảo đảo lùi lại một bước. Vẻ mặt không che giấu được sự tổn thương. Đôi mắt đỏ mờ mịt ánh lên nỗi đau cùng sự thiếu ngủ kéo dài.
“Chu Chu, em không nhớ anh sao? Anh là Tĩnh Năm đây!”
À, tôi nhớ ra rồi.
Đây chính là Xuân Tĩnh Năm
Tối qua khi gặp anh ấy, mặt trời đã lặn từ lâu, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối không có ánh sáng, tôi không nhớ rõ được diện mạo của anh.
Hôm nay gặp lại dưới ánh sáng ban ngày, tôi không nhận ra ngay lập tức.
Mắt Xuân Tĩnh Năm đỏ hoe, anh ấy hít một hơi thật sâu, dũng cảm nắm lấy tay tôi.
“Tôi tưởng mình hoa mắt ở bệnh viện, không ngờ chạy ra tìm mấy vòng, thật sự là em.”
“Chu Chu, tôi sai rồi, kẻ bắt cóc là người của Lin Tiểu Tiểu, số tiền chuộc là chúng định chia đôi.”
“Tôi không nên vội vàng trách móc, là lỗi của tôi, vậy nên…”
Anh dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa hy vọng như muốn xuyên thấu vào tâm can tôi:
“Em có thể tha thứ cho tôi không?”
Tôi nhìn anh, lòng trống rỗng. Tha thứ? Không đời nào.
Trừ khi số tiền đó được chia đều ba phần. Tôi không phải là kẻ chịu thiệt. Tại sao tôi phải làm việc trong khi không được hưởng công bằng?
Tôi vừa định lên tiếng thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Thẩm Lâm, với gương mặt đầy tức giận, bước lên chắn trước tôi như một lá chắn. Anh nhìn thẳng vào Xuân Tĩnh Năm, giọng đầy khiêu khích:
“Chu Chu lớn lên cùng tôi, anh là ai mà dám đến cướp người của tôi?”
Xuân Tĩnh Năm như nghe phải một câu chuyện cười lạ, cười lạnh rồi lên tiếng.
“Anh nói ai là thanh mai trúc mã?
“Thật sự là nói ra dễ dàng vậy sao, Chu Chu rõ ràng lớn lên cùng tôi, chúng tôi gần như lúc nào cũng bên nhau, sao có thể là người của cậu?”
Lời qua tiếng lại như lưỡi dao sắc lẹm cứa vào bầu không khí căng thẳng. Đầu óc tôi quay cuồng, cảm giác như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào. Không thể để mọi thứ đi quá xa, tôi đưa tay lên ngăn họ lại
Hiện tại, việc quan trọng nhất không phải là tôi thuộc về ai.
Mà là tôi phải chết càng sớm càng tốt.
Thời gian không đợi ai.
Thế giới nhỏ mà tôi đang ở và thế giới thực có cùng tốc độ thời gian.
Nếu tôi càng ở lâu, thì gia đình tôi ở thế giới thực sẽ càng thêm đau lòng vì tôi.
Nhưng khi tôi vừa nâng tay lên, cơn đau ập đến khiến tôi nhăn mặt và rên rỉ một tiếng.
Xuân Tĩnh Năm lo lắng đỡ lấy cánh tay tôi, giọng anh tràn đầy sự quan tâm:
“Chu Chu, em sao vậy, có bị thương đâu à?”
Tôi đáp qua loa.
“Không sao, chỉ là tối qua mệt quá, hôm nay dậy người đau như rời rã, giống như bị nghiền nát vậy
12
Tôi không nói dối
Mới vừa bơi hai mươi dặm, lại đạp xe hai mươi cây số, đủ để tôi cảm thấy cơ thể như muốn tan nát.
Nhưng mỗi từ tôi nói ra lại khiến Xuân Tĩnh Năm càng thêm điên cuồng, ánh mắt anh đỏ ngầu, vẻ mặt ngày càng mất kiểm soát.
Khi tôi dứt lời, Xuân Tĩnh Năm đột nhiên tung một cú đấm vào Thẩm Lâm, miệng mắng:
“Đêm qua cậu cứu Chu Chu xong, lại lợi dụng lúc người ta gặp nguy!”
Thẩm Lâm, dù bị bất ngờ, vẫn không chịu yếu thế. Hai người họ lao vào nhau, không chút do dự. Cú đấm đáp trả cú đấm, tiếng nắm tay chạm vào da thịt nghe lạnh người. Sân đấu nhanh chóng trở thành võ đài, với những tiếng hổn hển, thở gấp vang lên trong không khí. Cả hai đều không nương tay, như thể đây là trận chiến cuối cùng của cuộc đời.
Tôi đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt mà lòng tràn đầy mâu thuẫn. Sự mệt mỏi đang nhấn chìm tôi, nhưng tôi biết mình không thể đứng yên. Nếu cứ để mọi chuyện như thế, tôi có lẽ sẽ chẳng cần phải chết, vì hai người họ sẽ giết nhau trước.
Nhìn thấy Xuân Tĩnh Năm chiếm ưu thế, tôi vội vàng lao đến ôm lấy Thẩm Lâm, quay lại hét lên với anh ta.
“Anh có giỏi thì giết chết em đi!”
Chỉ cần có thể chết, không quan tâm tới quá trình.
Nếu Xuân Tĩnh Năm là người thua, tôi cũng sẽ lao vào anh ấy và hét lên với Thẩm Lâm câu này.
Nhưng Xuân Tĩnh Năm như bị một cú đòn mạnh đánh trúng. Anh ta dừng lại, đôi mắt mở to, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Sự phẫn nộ trong ánh mắt nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nỗi đau không thể diễn tả.
Anh ấy giống như con tôm bị lột vỏ, thân thể bỗng co rúm lại, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
“Chu Chu, em… em lại bảo vệ anh ta?”
“Em quên rồi sao, chúng ta là thanh mai trúc mã suốt mười tám năm?”
Thẩm Lâm cười đắc ý, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng.
“Chu Chu tất nhiên sẽ bảo vệ tôi rồi, tôi là thanh mai trúc mã của cô ấy suốt hai mươi năm!
“Anh tưởng mình đang mơ sao? Dám đến cướp người của tôi?”
Tôi quay lại, dáng cho Thẩm Lâm một cái tát.
“Cãi nhau cái gì?
“Đánh nhau còn không thắng nổi, anh đúng là đồ vô dụng!”
13
Tôi chặn một chiếc taxi đi ngang qua, bỏ lại hai người và quay lại căn nhà cũ của nguyên chủ.
Theo cốt truyện gốc, Xuân Tĩnh Năm và Thẩm Lâm không phải là thanh mai trúc mã của cùng một người.
Nhưng vì để tôi hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống đã làm cho hai nhân vật này trở thành một
Lúc này, tôi đứng trong căn phòng trọ, rối rắm như một cây cỏ dại bị gió quật.
Căn phòng trọ khá rộng, tôi nhìn vào đống ảnh trước mặt, ngây người.
Một chồng album, nửa trong đó là những bức ảnh tôi chụp cùng Xuân Tĩnh Năm.
Trong ảnh, tôi luôn mỉm cười ngoan ngoãn đứng gần anh, còn anh thì có vẻ xa cách, dửng dưng.
Nửa còn lại là ảnh tôi với Thẩm Lâm, những bức hình tràn ngập vẻ miễn cưỡng và cứng nhắc. Tôi cười tươi, nhưng ánh mắt anh ấy thì cau có, như muốn nói rằng việc này chẳng hề có ý nghĩa.
Các vật dụng liên quan đến hai thanh mai trúc mã cũng được chia đều thành hai thùng.
Tôi như một ngôi sao xui xẻo, bị chia thành hai nửa.
Cả hai nam chính miễn cưỡng cầm lấy một nửa.
Tôi xoa đầu, cảm thấy đau nhức, rồi thử gọi.
【Hệ thống, nếu hai cuốn sách bị kết hợp thô bạo như vậy, bị người phát hiện thì sao?】
Hệ thống liếc qua tôi một cái.
【Cứ chết đi, chẳng ai nhớ đến cô nữa.】
Nó khuyên tôi đi chết nhanh chóng.
Tôi bật cười chua chát. Những lời của nó chẳng khác gì gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm trí tôi. Nhưng thay vì phản bác, tôi lại lặng lẽ làm theo. Tôi gom tất cả ảnh và đồ đạc, lặng lẽ mang xuống thùng rác dưới lầu.
Đồ đạc nhiều đến mức mỗi người phải dùng một thùng rác riêng, gần như đầy ắp.
Lúc tôi định trèo lên tầng năm để kết thúc tất cả, một ý nghĩ lóe lên, ngăn tôi lại. Thị trường bất động sản đang suy thoái, giá nhà giảm mạnh – nếu tôi nhảy xuống mà không chết, chẳng phải lại gãy chân và làm rắc rối thêm mọi chuyện sao?
Ngay lúc đó, tiếng cãi vã vang lên từ cổng khu nhà. Xuân Tĩnh Năm và Thẩm Lâm đã lái xe đến, tiếp tục tranh cãi không dứt.
“Chưa thấy ai mặt dày như anh, Chu Chu rõ ràng là thanh mai trúc mã của tôi, anh lại bịa ra câu chuyện anh và cô ấy quen biết mười tám năm.” Thẩm Lâm nói, giọng đầy tức tối.
“Hoang tưởng! Tôi mới là người lớn lên cùng cô ấy. Anh đừng tự lừa mình nữa!” Xuân Tĩnh Năm không chịu thua, bước gần hơn như muốn lao vào đánh nhau.
Hai người họ suýt nữa lại lao vào nhau, nhưng rồi họ phát hiện tôi đang đứng cạnh thùng rác.
Tôi nhanh tay đóng nắp hai thùng rác lại.
Bên trong toàn là những bức ảnh tôi chụp với họ.
Nếu họ nhìn vào, dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.