Chương 5 - Hai Kịch Bản Một Mạng Sống
Xuân Tĩnh Năm là người đầu tiên chạy tới, nắm lấy tay tôi.
“Chu Chu, về với tôi đi, đừng ở cái nơi này nữa, đông người không an toàn.”
Anh ta nói xong, còn nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Tôi sợ có người nói dối, đang nhăm nhe em.”
Thẩm Lâm lại vung tay định lao vào đánh Xuân Tĩnh Năm
Tôi không nhịn được, quát lớn:
“Cãi nhau gì nữa? Tôi cả một ngày một đêm chưa ăn gì, giờ chỉ muốn tìm chút đồ ăn, các anh có thời gian đánh nhau, không bằng đi mua đồ ăn cho tôi đi.”
Nghe vậy, cả hai sững lại, rồi lập tức chạy đi như thể đang tham gia một cuộc thi ai chiều tôi tốt hơn. Khi bóng dáng họ khuất xa, tôi thở phào, nhanh chóng rời khỏi khu nhà.
Biển là nơi cuối cùng tôi muốn đến, đó là con đường tôi phải đi để về nhà.
Bầu trời vừa sáng mờ, trên đường hầu như không có người.
Tôi vừa ra khỏi khu nhà, chưa đi được mấy bước, thì ở một đoạn đường không có camera, một chiếc xe tải lao nhanh qua, đột ngột dừng lại và một người đàn ông bước xuống, đẩy tôi vào trong xe.
Tôi nhìn kỹ, rồi ngập ngừng lên tiếng.
“Chào anh,
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, anh bạn bắt cóc.”
14
Chiếc xe tải đang lao vun vút trên đường bỗng chốc khựng lại khi phanh gấp, khiến cả xe rung lên dữ dội. Tôi, ngồi ghế sau, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì người đàn ông trên ghế lái quay phắt lại, ánh mắt giận dữ xoáy sâu vào tôi.
“Sao lại là cô nữa?” Anh ta gằn giọng, vừa bất ngờ vừa chán nản như thể vừa gặp phải cơn ác mộng lặp lại lần thứ hai.
“Tôi vừa nhận hai vụ, muốn kiếm chút tiền phụ giúp gia đình mà sao lại khó khăn thế này!”
Nhìn anh ta, tôi cảm nhận được sự thất vọng cùng cực. Anh ta siết chặt vô lăng, gương mặt đầy vẻ khốn khổ. Tôi lặng lẽ rướn người về phía trước, lấy chai nước khoáng nằm ở góc xe rồi nhẹ nhàng đưa cho anh.
“Anh bình tĩnh, lần này tôi đảm bảo sẽ chết thật thảm. Anh không cần lo.”
Câu nói của tôi khiến anh ta đang nuốt nước lập tức nghẹn. Ho sặc sụa vài cái, sau đó nhìn tôi hoảng hốt.
“Khi tôi nhận việc, cô chủ không nói thế này! Họ bảo chỉ cần giả vờ bắt cóc, rồi tiền chuộc từ Xuân tổng tôi sẽ chia năm xẻ bảy.
“Tôi mắc chứng mù mặt, chẳng nhớ ai, sao lại phải bắt cóc cô lần nữa?”
Anh ta bực bội vỗ mạnh vào vô lăng, rồi bất thình lình kéo phanh tay, mở cửa xe.
“Xuống! Xuống ngay! Tôi không làm vụ này nữa. Không bắt cóc, không tiền chuộc, không gì cả. Tôi không muốn dính đến cô thêm một giây nào nữa, tôi không muốn ngồi tù “
Tôi lập tức nhớ đến Lin Tiểu Tiểu
Cả gia đình cô ta phá sản, cần tiền hơn ai hết.
Sau một đêm vất vả, cô ta đã biết tôi vẫn còn sống, vì thế tiếp tục tìm cách moi tiền từ Xuân Tĩnh Năm
Cũng giống như vụ bắt cóc tối qua, mục đích của cô ta chỉ là tiền.
Tôi bám chặt cửa xe, kiên quyết không muốn xuống.
“Không đi! Đã nói là bắt cóc rồi, sao anh lại đổi ý dễ dàng thế? Tôi đang vội, anh biết không?”
Khuôn mặt tên bắt cóc trông như sắp phát điên.
Anh ta buồn bã, đau khổ đến mức gần như sắp khóc
“Kiếp trước tôi làm gì mà phải chịu số phận này! Làm nghề bắt cóc, mà con tin lại không chịu sống.
“Ngành kinh doanh online của tôi thì tối qua bị một đánh giá tệ, có người còn lấy việc nhảy biển tự sát để đe dọa vì tôi bán đồng hồ kém chất lượng. Cửa hàng của tôi giảm điểm mạnh, chẳng còn đơn hàng nào nữa.
“Cô bảo 19 tệ 9 mua được một chiếc Rolex thật, chẳng phải người này mắc bệnh tâm thần rồi sao?”
Tôi thoáng chột dạ, rồi ngập ngừng móc điện thoại ra. Dưới ánh mắt nghi ngờ của anh ta, tôi mở ứng dụng mua sắm, hủy đánh giá xấu trước đó rồi thay bằng một bình luận mới:
【Mọi người ơi, đồng hồ rất tốt, hôm nay nó kỳ diệu quay lại hoạt động, 19 tệ 9 có miễn phí vận chuyển, đừng bỏ lỡ nhé!】
Tôi giơ điện thoại lên trước mặt anh ta, như để chứng minh thiện chí. Anh ta trố mắt nhìn màn hình, rồi ngẩng lên, vẻ mặt pha trộn giữa cảm kích và bực bội.
“Cô thế này dễ khiến người ta nghĩ cô nói dối để nhận đánh giá tốt, đổi lấy tiền hoàn lại ba đồng đấy.”
Tôi cất điện thoại, chẳng thèm để tâm đến câu nói của anh ta.
“Rồi, giờ tôi có thể bị bắt cóc chưa? Tôi đang gấp, cần chết ngay bây giờ!”
Lời nói của tôi chưa kịp dứt, ánh mắt anh ta bỗng nhiên lướt qua tôi, hướng ra ngoài cửa sổ phía sau. Gương mặt tái mét, anh lắp bắp:
“Chắc là… lần này tôi cũng sẽ trở thành con tin rồi…”
Không gian trong xe đột nhiên trở nên căng thẳng. Lúc này, tôi mới nhận ra ánh đèn xe khác đang rọi thẳng về phía chúng tôi, và những bóng người lờ mờ di chuyển nhanh chóng…
15
Chúng tôi cùng lúc trở thành con tin.
Một chàng trai nhìn có vẻ khá điển trai, nhưng khuôn mặt đầy vẻ hung tợn, bắt cóc chúng tôi và đưa chúng tôi đến một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô.
Tại đó, tôi gặp được Xuân Yến, Cô ấy bị trói chặt tay ra sau lưng, ngồi bệt trên nền xi măng lạnh lẽo. Bộ váy hàng hiệu giờ nhàu nhĩ, dính đầy bụi bẩn. Đôi mắt cô mở to, tràn ngập sự hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Cô lắc đầu điên cuồng, gần như sắp khóc.
“Ngụy Đào, tiền bị lừa hết rồi, anh bắt cóc tôi cũng vô ích thôi!”
Trong cuộc đối thoại của họ, tôi hiểu rõ mọi chuyện.
Xuân Yến từng là một phụ nữ sống xa hoa ở nước ngoài, bao nuôi cùng lúc ba chàng trai trẻ.
Ngụy Đào là một trong số đó.
Sau khi bị hai chàng trai trẻ khác lừa mất năm mươi triệu, Xuân Yến không còn một xu, cũng không trả được tiền nuôi Ngụy Đào
Anh ta tức giận trở về nước, quyết tâm đòi lại tiền từ Xuân Yến
Nhưng Xuân Yến thì làm gì có tiền, giờ đây thân cô ta còn lo không đủ nói gì đến trả lại tiền bao nuôi cho hắn.
Không tìm được cách nào khác, cô “giới thiệu” tôi, một người vô can, trở thành con tin để gây thêm áp lực lên Thẩm Lâm, người có thể trả tiền thay cô.
Trong ánh sáng lờ mờ của nhà máy, Ngụy Đào đứng đó, tay siết chặt một can xăng, ánh mắt điên dại. Hắn còn cầm bật lửa, một ngọn lửa nhỏ lấp lánh trong bóng tối, nhưng có thể đốt cháy tất cả.
Xuân Yến run rẩy không ngừng, hai hàm răng va vào nhau. Giọng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Tôi… tôi thật sự không còn gì cả.”
Ngụy Đào gằn giọng, chỉ tay vào Xuân Yến và mắng.
“Tôi làm chó cho cô một năm, cô không trả cho tôi một xu!”
“Cho dù thế nào đi nữa, hôm nay tôi phải lấy được tiền!”
Nói xong, anh ta nhìn ba con tin chúng tôi và cười mỉa.
“Dù không lấy được tiền, tôi cũng sẽ giết anh ta, rồi để lại hai cô gái xinh đẹp này, thế cũng không tính là thiệt.”
Chủ cửa hàng đồng hồ tức giận không chịu nổi.
“Sao lại giết tôi để lại hai cô ấy?”
“Sao không giết hai cô ấy để lại tôi?
“Anh phân biệt đối xử, anh có mắt hay mù đấy?”
Tôi: “…”
Xuân Yến: “…”
Ngụy Đào giận dữ đến mức gân xanh nổi trên trán. Hắn lao tới, giơ tay như muốn đánh chết chủ cửa hàng đồng hồ vì cái miệng không chịu im lặng của anh ta. Nhưng ngay lúc đó, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ngoài nhà máy, kéo dài, đe dọa.
Cánh cửa gỉ sét bị đẩy mạnh, cảnh sát ùa vào, theo sau là Xuân Tĩnh Năm và Thẩm Lâm
Nhưng Ngụy Đào, trong cơn điên cuồng, giơ cao bật lửa. Ngọn lửa nhỏ soi sáng khuôn mặt méo mó của hắn.
“Ai dám lại gần, tôi sẽ chết chung với cô ta!”
Hắn hét lớn, giọng vang vọng khắp không gian lạnh lẽo.
16
Mùi xăng nồng nặc, cảnh sát nhanh chóng tản ra, chỉ có Xuân Tĩnh Năm và Thẩm Lâm không chịu rời đi, vẫn cố gắng tiến lên.
“Chu Chu, đừng sợ, tôi nhất định sẽ cứu em!”
“Anh cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ đưa hết, đừng làm hại Chu Chu.”
Nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi chiếc bật lửa.
Ngọn lửa yếu ớt lay động theo làn gió.
Trong nhà máy bỏ hoang này, xăng đã rải khắp nơi, chỉ cần một sơ suất nhỏ có thể gây cháy nổ ngay lập tức.
Có vẻ như nhận ra tôi là con tin quan trọng nhất, Ngụy Đào vội vã ôm chặt tôi vào lòng, gào lên.
“Chuẩn bị cho tôi năm mươi triệu, khi nào tiền chuyển vào tài khoản nước ngoài, tôi sẽ thả cô ấy.”
Tôi bị ôm chặt đến mức mặt xanh xao, nhưng vẫn không quên ra hiệu cho chủ cửa hàng đồng hồ bằng mắt và khẩu hình miệng.
“Anh nhanh chóng đưa Xuân Yến đi, khi thoát khỏi nguy hiểm, tôi đảm bảo sẽ để lại vài đánh giá tốt cho cửa hàng của anh!”
Dường như câu nói đùa ngớ ngẩn ấy lại khích lệ được anh ta. Lợi dụng lúc Ngụy Đào mất tập trung, anh nhanh chóng kéo Xuân Yến đi
Hành động ấy như giáng một cú đánh mạnh vào lòng tự tôn của Ngụy Đào
Ngụy Đào như bị khiêu khích, gương mặt càng trở nên méo mó.
Anh ta cầm bật lửa, hét lên điên cuồng.
“Nhanh lên, chuẩn bị tiền cho tôi!”
Chiếc bật lửa vô tình rơi khỏi tay anh ta.
Ánh lửa xanh yếu ớt khi tiếp xúc với vệt xăng trên sàn nhanh chóng bùng lên, biến thành ngọn lửa đỏ rực cuồn cuộn, nuốt chửng tất cả. Lửa lan ra, như một con quái vật khổng lồ, gào thét điên cuồng trong không gian kín.
Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Hơi nóng bỏng rát ập đến, khiến tôi nghẹt thở. Tôi cảm nhận được mọi đau đớn, đây chính là cái giá của nhiệm vụ.
Vài giây trước khi vụ nổ xảy ra, tôi dường như nhìn thấy sự hoảng sợ và tuyệt vọng trên khuôn mặt của Xuân Tĩnh Năm và Thẩm Lâm, cả hai như hóa điên, cố vượt qua rào chắn của cảnh sát để lao về phía tôi.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, hét lên: “Chạy đi! Chỗ này sẽ nổ!”
Một tiếng nổ chấn động vang lên. Cơ thể tôi bị đẩy mạnh ra phía sau, mọi âm thanh dường như bị bóp nghẹt. Tôi không còn thấy gì ngoài bóng tối đang kéo đến.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, giữa không gian hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng nói mơ hồ vang lên qua màn đen:
“Bệnh nhân đã phục hồi nhịp tim.”
17
Tôi mở mắt thật nhanh, hơi thở gấp gáp, bên tai vẫn vang lên tiếng “tít tít” đều đều của máy móc. Mùi sát trùng nhàn nhạt len vào cánh mũi, kéo tôi trở về hiện thực. Trước mặt là bức tường trắng trống trơn, chỉ có một chiếc đồng hồ treo lặng lẽ trên đó.
Kim phút đang dừng lại ở vị trí “4”.
Là 7 giờ 20 phút tối.
Tôi chợt nhận ra, đúng lúc đó, khi tôi gặp tai nạn, là vào giờ này.
Người bị đâm văng ra chết ngay tại chỗ, thời gian như được đóng băng thành vĩnh cửu.
Kể từ khi xuyên vào sách, chiếc đồng hồ trên tay tôi và cả giờ trên điện thoại đều dừng lại ở 7 giờ 20 phút.
Chiếc Rolex 19.9 tệ này, dù không bị ngâm trong nước biển, cũng sẽ luôn dừng lại ở 7 giờ 20 phút, không nhúc nhích chút nào.
Tôi chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ trước mặt.
Nó bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Rất nhanh, nó nhảy lên 7 giờ 21 phút.
Tính ra, đã trôi qua đúng 24 giờ kể từ khi tôi gặp tai nạn.
Tôi thở phào một hơi, hệ thống trong tai tôi vang lên lời chia tay cuối cùng.
【Nhiệm vụ chết của chủ nhân đã hoàn thành, thưởng cho chủ nhân một mạng sống thực】
Giọng nói đó tắt ngúm, thay vào là âm thanh hỗn loạn của căn phòng. Một người bác sĩ, có lẽ ngoài bốn mươi, vừa đẩy cửa vào vừa nói với đồng nghiệp:
“Kỳ diệu thật! Tim bệnh nhân đã ngừng đập khi được đưa đến hôm qua. Tôi cứ ngỡ không còn hy vọng, vậy mà sau ca phẫu thuật, cô ấy lại sống sót. Ý chí của cô ấy mạnh mẽ đến không tưởng!”
Một y tá trẻ gật đầu, ánh mắt ngưỡng mộ: “Người nhà có thể vào thăm được rồi.”
Cánh cửa mở rộng, và ngay lập tức, một bàn tay ấm áp chạm nhẹ lên trán tôi. Tôi cố nghiêng mặt để nhìn, đôi mắt chạm vào ánh nhìn sưng đỏ của mẹ. Mẹ tôi, gầy guộc hơn bao giờ hết, đôi môi nứt nẻ khẽ run rẩy.