Chương 3 - Hai Kịch Bản Một Mạng Sống

7

Cảm giác đau đớn mà tôi dự đoán không đến, mà tôi lại rơi tõm xuống nước một lần nữa.

Lúc này tôi mới nhận ra, từ tầng thượng nhảy xuống, tôi đã rơi vào hồ bơi ở tầng hai bên dưới.

Nước bắn tung tóe, vỡ thành những đợt sóng lan xa. Đây là lần thứ hai tôi rơi xuống nước hôm nay.

Thất bại trong việc nhảy lầu, chết đuối có vẻ như một phương án thay thế hợp lý. Tôi nhắm mắt lại, để cơ thể mình dần chìm xuống, không chút kháng cự. Nhưng khi màn nước u tối dần bao phủ, tiếng ùng ục vang lên. Một sức mạnh kéo giật tôi trở lại mặt nước.

Khi tỉnh táo lại, tôi thấy mình nằm trên bờ hồ, vài bảo vệ ướt sũng vội vàng ép nước từ phổi tôi ra. Họ đã nhảy xuống cứu tôi, không chút do dự. Tôi hé mắt mệt mỏi, nghiến răng nói: “Cảm ơn.”

Ngay sau đó, Thẩm Lâm chạy tới, đôi chân anh ta mềm nhũn, quỳ thẳng xuống trước mặt tôi, giọng run rẩy.

“Giang Chu, sao em lại ngốc vậy, em yêu anh đến vậy sao? Yêu đến mức không còn muốn sống nữa?”

Tôi thực sự quá mệt mỏi.

Trước khi ngất đi, trong đầu tôi chỉ còn một suy nghĩ.

Lần sau đừng liều mạng như vậy nữa.

Với thân thể của nguyên chủ, vốn không vận động nhiều, hôm nay lượng hoạt động vượt xa tổng số cả năm.

Mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều đang gào thét vì đau đớn.

Khi mở mắt, ánh sáng trắng của bệnh viện khiến tôi chói mắt

Tôi nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt vui mừng của Thẩm Lâm

“Chu Chu, em tỉnh rồi sao?”

Trong mắt anh ta tràn đầy áy náy và thương xót.

“Em luôn như vậy, yêu anh đến mức không cần mạng sống, là anh đã phụ lòng chân thành của em.”

Lòng tôi khẽ thở dài. Tại sao anh lại nghĩ như thế? Một người phụ nữ thông minh sẽ không bao giờ sống chết vì một người đàn ông. Tôi làm tất cả chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, mong sớm rời khỏi thế giới này. Nhưng giờ thì hay rồi, kế hoạch hỏng bét, còn khiến Thẩm Lâm hiểu lầm tôi yêu anh ta sâu đậm.

Nếu không phải vì muốn hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn anh ta, cố gắng sống đến già rồi đến thăm mộ anh ta và tổ chức tiệc nướng BBQ.

Thẩm Lâm hình như đang nhớ lại chuyện cũ, sắc mặt thoáng hiện chút lưu luyến.

“Suốt bao nhiêu năm qua, chúng ta gần như không rời nhau nửa bước, em luôn giống như cái đuôi nhỏ theo sau anh.

“Mọi người đều đùa chúng ta là cặp đôi trời sinh.

“Nhưng mà anh lại mù quáng, không phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là giả dối.”

Nói xong, anh ta lại lộ vẻ tức giận.

“Chu Chu, em có biết không? Trong mấy giờ em hôn mê ở bệnh viện, một trong những gã trai bao mà Xuân Yến nuôi ở nước ngoài đã đuổi theo đến trong nước, nói là năm mươi triệu bị hai người kia lấy sạch, hắn ta chẳng thu được gì, ngay cả phí nuôi cũng không có.”

Thẩm Lâm càng nói càng kích động.

“Cô ấy thế mà nuôi đến ba gã!

“Anh suýt nữa bị cái vẻ mặt giả dối của cô ấy lừa, cô ấy ở nước ngoài sống sa hoa, trong khi anh ở trong nước cứ mãi buồn bã, còn…”

Anh ta áy náy liếc nhìn tôi một cái.

“…còn làm tổn thương em…”

Nghe đến đây, tôi chỉ muốn rùng mình. Trong thế giới này, tôi là nữ phụ đứng giữa hai kịch bản. Hệ thống đã khéo léo ghép hai câu chuyện thành một, nhưng bây giờ kế hoạch sai lệch, tôi vẫn còn sống, và rắc rối đang chồng chất.

Lẽ ra sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ “chết” thành công, những chuyện cũ này sẽ không ai nhắc đến.

Nhưng giờ tôi vẫn còn sống, nếu hai nam chính gặp nhau

Tôi sẽ giải thích thế nào về việc mình là thanh mai trúc mã của cả hai người đây?

8

Tôi lại rùng mình một lần nữa.cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng kẽ da thịt, không phải vì thời tiết mà là từ trong sâu thẳm tâm hồn.

Thẩm Lâm nhận ra sự khác thường của tôi, vội vã chỉnh lại chăn cho tôi.

“Em lạnh sao? Anh đã chọn cho em phòng VIP đắt nhất bệnh viện rồi.”

Dường như nhớ ra điều gì, mặt anh ta đột nhiên lộ vẻ không hài lòng.

“Phòng VIP cao cấp chỉ có hai căn, một căn bị người họ Xuân chiếm rồi, mà thư ký của hắn ta còn muốn thuê cả tầng.

“Hừ, chẳng qua là có tiền thôi sao? Nhà họ Thẩm chúng ta thiếu gì tiền, anh phải vung tiền để em được ở căn này.”

Nghe nói vị Tổng Giám đốc Xuân bên cạnh phòng VIP kia đã ho ra máu, cứ la hét về chuyện nhảy biển, bảo là nhanh chóng vớt lên, đúng là điên cuồng thật.

Tôi hoàn toàn không muốn nghe những lời tào lao của anh ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, thậm chí có chút chán ghét. Tâm trí tôi nhanh chóng tìm cách thoát khỏi tình huống hiện tại.

Giờ chỉ còn một cách, đó là chết sớm, như vậy mới tránh được những tình huống rắc rối có thể xảy ra sau này.

Tôi cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo, bịa đại một lý do để đẩy Thẩm Lâm đi.

“À… tôi đói rồi.”

Thẩm Lâm lập tức gật đầu, ánh mắt sáng lên như thể cuối cùng tôi cũng chịu dựa dẫm vào anh ta.

“Được, được. Anh sẽ gọi đồ ăn ngay.”

Tôi nhíu mày, làm ra vẻ không hài lòng

“Tôi không muốn ăn đồ giao ngoài.”

Anh ta bỗng chốc hiểu ra.

“Yên tâm, anh sẽ để đầu bếp nấu trực tiếp và mang lên cho em.”

Tôi nhắm mắt, giữ cho giọng điệu bình tĩnh nhất có thể:

“Không phải ý đó. Tôi muốn ăn cơm… anh tự nấu.”

Thẩm Lâm như bị đánh trúng vào tâm can. Đôi mắt anh ta bất giác đỏ hoe, thậm chí còn rưng rưng nước mắt. Anh ta cúi xuống nhìn tôi đầy cảm động, giọng nói như nghẹn lại:

“Chu Chu… trước đây em luôn tự tay nấu ăn cho anh. Em từng nói, em rất muốn thử món anh làm. Vậy mà anh chưa bao giờ thực hiện điều đó… Nhưng hôm nay, em yên tâm. Anh sẽ làm một mâm món ngon nhất cho em.”

Anh ta chìm đắm trong những ký ức dịu dàng mà không thể thoát ra.

Còn tôi, lòng không chút xao động.

Trong cuốn sách thứ hai tôi không có ký ức của nguyên chủ.

Thậm chí khi tôi đẩy cửa phòng, nếu không phải Thẩm Lâm chủ động tỏ vẻ bực bội hỏi tôi “Cô đến làm gì?”,

thì trong căn phòng đầy người ồn ào náo nhiệt, tôi cũng không thể phân biệt được ai là Thẩm Lâm

Hình như anh ta nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi đã có dấu hiệu bình thường trở lại, nên rời khỏi bệnh viện với vẻ vui mừng, trước khi đi còn dặn tôi nằm trên giường không được động đậy.

Tôi đứng dậy ngay sau khi chắc chắn anh ta đã rời khỏi bệnh viện. Phòng VIP sang trọng nhưng kín bưng, cửa sổ chỉ mở được một khe nhỏ, đủ để thò tay ra. Tôi nhìn qua khe cửa, cân nhắc mọi phương án.

Chết ở bệnh viện này chắc chắn sẽ liên lụy đến đám bác sĩ vô tội, điều đó đi ngược với nguyên tắc của tôi. Thở dài, tôi quyết định từ bỏ ý định tự sát ở đây.

Vẫn chỉ còn một con đường quen thuộc. Quay về nghề cũ.

Tôi sẽ nhảy biển.

9

Bầu trời hôm nay u ám, chỉ còn chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ cửa sổ bệnh viện, hòa vào không khí tĩnh lặng đáng sợ. Tôi cẩn thận lách mình qua cánh cửa phòng VIP.

Phòng tôi nằm sâu ở góc hành lang, không xa là căn phòng sang trọng của Tổng Giám đốc Xuân, một người đàn ông nổi tiếng với sự lạnh lùng và quyền uy. Tôi bước đi thật khẽ, cố gắng giữ cho đôi chân không tạo ra tiếng động khi tiếp cận cửa chính. Nhưng khi tôi đi ngang qua phòng của Xuân, một âm thanh bất ngờ xuyên qua không gian khiến tôi khựng lại.

“Không thể nào, sao lại không vớt được?

Tiếng hét đầy hoảng loạn, như một con thú bị dồn vào đường cùng, vọng ra từ phía trong. Tôi chợt nín thở. Giọng nói ấy… quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng tôi không thể nhớ nổi đã nghe thấy ở đâu trước đây

“Cô ấy không chết, chắc chắn là không chết!

“Tiếp tục tìm, dù phải thuê bao nhiêu tàu cũng phải tìm được người, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Tôi đứng im, cảm nhận từng tiếng nói như lưỡi dao xé toạc bầu không khí yên tĩnh của bệnh viện. Bên trong, một giọng nói khác vang lên, bình tĩnh nhưng nặng nề, cố gắng an ủi:

“Tổng Giám đốc Xuân, đã qua một đêm rồi, chúng tôi đã tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng không tìm thấy xác.

“Đi xa hơn nữa, chúng ta sẽ ra ngoài biển cả rồi. Ở đó mênh mông vô tận, dù có xác cũng sẽ bị cá ăn sạch trước khi tìm được.”

Lời nói lý trí ấy không làm dịu được cơn đau trong lòng người đàn ông kia. Ngược lại, những tiếng hét hoảng loạn đột ngột chuyển thành tiếng nức nở nghẹn ngào, như thể mọi cảm xúc bị đè nén quá lâu giờ đây vỡ òa ra.

“Đều là lỗi của tôi…. tôi chưa bao giờ tin tưởng cô ấy….tôi đã giết cô ấy…

Tiếng nói đứt quãng nhưng chứa đựng nỗi ân hận khôn nguôi.

“Rõ ràng không phải cô ấy mang lũ cướp đến, mà tôi lại tưởng là do cô ấy làm.

“Tôi với cô ấy là thanh mai trúc mã mười mấy năm, hiểu cô ấy rõ như lòng bàn tay, sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Cô ấy không có tình yêu của tôi, không thể sống nổi, nên mới có ý định tự kết thúc…”

Tôi đứng lặng người, trái tim như bị một tảng đá đè nặng. Câu chuyện này… không chỉ đầy bi kịch mà còn khiến người ta cảm thấy nghẹn ngào. Hóa ra, sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là một con người đang gục ngã dưới sức nặng của tội lỗi và nỗi đau.

Lặng lẽ thở dài, tôi chỉ biết cầu nguyện rằng anh ta sẽ sớm tìm được thi thể của người phụ nữ ấy, để trái tim anh ta có thể nhẹ nhõm phần nào, dù chỉ là một chút.

Tôi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Ngay khi tôi định bước đi, một âm thanh từ xa vọng đến, như tiếng gào thét đau đớn cuối cùng của một linh hồn lạc lối.

“Tôi hình như đã thấy bóng lưng Chu Chu.

“Cô ấy chắc chắn là vì quá yêu tôi, nên linh hồn đã quay lại tìm tôi!”