Chương 3 - Giữa Những Ngày Bình Yên
(7)
Dạo gần đây, anh ít nhắn tin hơn.
Những cuộc trò chuyện cũng ngắn ngủi và lấp lửng.
Tôi không biết điều gì đã thay đổi, nhưng lòng tôi dần chất đầy những bất an.
Một buổi chiều, tôi quyết định đến tìm anh mà không báo trước.
Gõ cửa căn hộ nhỏ của anh, phải một lúc sau anh mới mở cửa.
Anh ngạc nhiên khi thấy tôi, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa điều gì đó không thể giải thích.
"Em đến đây làm gì?"
Anh hỏi, giọng hơi khàn.
"Em chỉ muốn gặp anh."
Tôi nói, cố gắng giữ vẻ bình thản.
Anh lùi lại, nhường đường cho tôi bước vào.
Căn phòng vẫn như lần trước, gọn gàng nhưng lạnh lẽo.
Trên bàn, một tách cà phê còn dang dở, cạnh đó là tấm ảnh của một cô gái mà tôi chưa từng thấy.
Tôi nhìn bức ảnh, cảm giác trong tim như có gì đó rạn nứt.
Anh thấy tôi nhìn, vội vàng cất nó đi.
"Đừng để ý."
Nhưng tôi không thể không để ý.
Dường như những ký ức của anh vẫn luôn thuộc về một người khác, và tôi chỉ là một kẻ lạc đường giữa câu chuyện của anh.
"Anh vẫn chưa quên cô ấy, đúng không?"
Tôi hỏi, giọng run rẩy.
Anh im lặng.
Sự im lặng ấy chính là câu trả lời đau đớn nhất.
(8)
Từ hôm đó, chúng tôi ít gặp nhau hơn.
Tôi không biết phải đối diện với cảm xúc của mình thế nào, còn anh cũng không cố gắng kéo tôi lại gần hơn.
Một tối, khi tôi đang ngồi trên ban công, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ anh:
"Xin lỗi, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại."
Tôi đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ấy, cố tìm một lý do để thuyết phục bản thân rằng đây chỉ là một sự nhầm lẫn.
Nhưng không, anh đã quyết định.
Tôi không trả lời.
Thay vào đó, tôi gập điện thoại lại và nhìn lên bầu trời đầy sao.
Những giấc mơ về anh, về chúng tôi, tan vỡ trong khoảnh khắc ấy.
Những ngày sau, tôi cố gắng làm quen với cuộc sống mà không có anh.
Tôi bắt đầu đi dạo một mình, đến quán cà phê quen thuộc mà không gọi anh.
Nhưng dù làm gì, hình bóng của anh vẫn hiện lên trong từng góc nhỏ của cuộc sống tôi.
Tôi biết, một phần trái tim mình sẽ luôn ở lại với anh.
Nhưng tôi cũng hiểu, có những người chúng ta không thể giữ lại, dù yêu thương đến mấy.
Và tôi buộc phải học cách bước tiếp, dù không có anh bên cạnh.
(9)
Thời gian trôi qua, tôi dần quen với việc sống thiếu anh.
Dẫu vậy, trong lòng tôi vẫn luôn giữ lại một góc nhỏ cho những ký ức về anh, một nơi mà tôi không bao giờ cho phép ai chạm vào.
Hôm ấy, trời đổ cơn mưa lớn.
Tôi vội vã rảo bước trên con phố đông người, tay cầm chặt chiếc ô nhỏ.
Khi ngang qua một ngã tư, tôi bất giác dừng lại.
Anh đứng đó, tay cầm một bó hoa, ánh mắt lạc lõng giữa dòng người.
Dường như anh đang chờ ai đó, nhưng khi nhìn thấy tôi, anh sững lại.
"Lan."
Anh khẽ gọi tên tôi, giọng nói hòa lẫn trong tiếng mưa.
Tôi đứng im, không biết phải phản ứng thế nào.
Lòng tôi rối bời, giữa muốn bước đến và muốn quay lưng đi.
"Anh xin lỗi."
Anh bất ngờ lên tiếng, đôi mắt nhìn tôi đầy hối hận.
"Anh không đáng được tha thứ, nhưng anh vẫn muốn nói ra."
Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng bình thản.
"Anh không cần phải xin lỗi. Em đã học cách chấp nhận mọi chuyện rồi."
Anh nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu.
"Chúc em hạnh phúc."
Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu rồi bước đi.
Cơn mưa như xóa nhòa tất cả, để lại trong lòng tôi một khoảng trống không tên.