Chương 2 - Giữa Những Ngày Bình Yên

(4)

Sau buổi đi dạo hôm ấy, những cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi trở nên thường xuyên hơn.

Anh không còn giữ vẻ xa cách như ban đầu, đôi khi còn chủ động nhắn tin hỏi thăm tôi, dù chỉ là những câu chuyện đơn giản như:

“Hôm nay thế nào?”

"Đừng quên ăn tối."

Những tin nhắn tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy lại khiến ngày của tôi trở nên đáng mong chờ hơn.

Một lần, anh đưa tôi đến bãi biển vào buổi sáng sớm. 

Chúng tôi cùng ngồi trên bờ cát, ngắm mặt trời mọc. 

Anh kể về ước mơ khi còn nhỏ, muốn trở thành một nhà văn nhưng cuối cùng lại đi làm kinh doanh vì gia đình kỳ vọng.

"Rồi anh có tiếc không?" 

Tôi hỏi.

"Tiếc chứ." 

Anh thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm. 

"Nhưng có những thứ nếu không buông bỏ, tôi đã không có được cuộc sống yên bình như bây giờ."

Tôi không biết khi nào, nhưng những khoảnh khắc bên anh đã dần trở thành điều tôi mong đợi nhất mỗi ngày. 

Sự dịu dàng của anh, sự im lặng của anh, thậm chí cả những nỗi buồn anh chưa từng nói rõ, tất cả đều khiến tôi muốn ở bên cạnh anh lâu hơn.

Nhưng tôi biết, có một bức tường vô hình nào đó anh vẫn giữ giữa chúng tôi. 

Và tôi chỉ có thể đứng bên ngoài, chờ đợi một ngày anh đủ can đảm để mở lòng.

 

(5)

Tôi không biết anh có nhớ, nhưng hôm ấy là sinh nhật tôi.

Buổi sáng, anh nhắn tin:

"Có kế hoạch gì cho hôm nay không?"

Tôi cười, đáp lại như mọi ngày:

"Chắc chỉ ở nhà, nghỉ ngơi thôi."

Anh không nhắn thêm gì nữa, và tôi cũng không mong chờ điều gì. 

Nhưng đến chiều, anh bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi với một hộp bánh nhỏ và bó hoa cúc trắng.

"Chúc mừng sinh nhật." 

Anh nói đơn giản, nhưng ánh mắt lại ấm áp đến lạ.

Tôi ngạc nhiên đến mức chẳng biết nói gì. 

Anh mỉm cười, đưa bó hoa cho tôi. 

"Ra ngoài không? Hôm nay trời đẹp."

Chúng tôi lái xe đến một ngọn đồi nhỏ, nơi có thể nhìn thấy cả thành phố khi đèn đường vừa bật sáng. 

Gió thổi nhẹ, mang theo hương thơm của hoa dại.

Anh đặt hộp bánh xuống, lấy từ trong túi ra một cây nến nhỏ, châm lên và nhìn tôi. 

"Ước đi."

Tôi nhắm mắt, khẽ thì thầm trong lòng: Ước gì chúng tôi có thể mãi mãi như thế này.

Khi tôi mở mắt ra, anh nhìn tôi chăm chú. 

"Ước gì vậy?"

Tôi lắc đầu, cười. 

"Không nói được, mất linh."

Anh không hỏi nữa, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh tôi. 

Hôm ấy, không có những lời hoa mỹ, không có món quà đắt tiền, nhưng lại là ngày sinh nhật khiến tôi nhớ mãi.

 

(6)

Dù bên anh là những ngày thật yên bình, tôi vẫn cảm nhận được rằng trong lòng anh luôn mang một nỗi buồn khó gọi tên.

Một lần, khi chúng tôi đang ngồi trong quán cà phê quen thuộc, tôi thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ánh mắt thoáng qua chút mệt mỏi.

"Anh sao vậy?" 

Tôi hỏi.

Anh thở dài, bỏ điện thoại xuống. 

"Chỉ là vài chuyện cũ."

Tôi không muốn ép anh, nhưng sự im lặng của anh khiến tôi không khỏi tò mò. 

Cuối cùng, anh chậm rãi nói:

"Cô ấy... là người tôi từng nghĩ sẽ gắn bó cả đời."

Tôi sững người. 

Dù biết anh có quá khứ, nhưng nghe anh nhắc đến một người con gái khác vẫn khiến lòng tôi chùng xuống.

"Tụi anh... tại sao lại chia tay?" 

Tôi hỏi, giọng nhỏ đến mức chính mình cũng không nghe rõ.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang hồi tưởng. 

"Vì tôi quá cố chấp. Khi nhận ra thì đã muộn."

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh. 

Anh không nhìn tôi, nhưng nỗi buồn trong giọng nói ấy khiến tim tôi thắt lại.

Tôi không biết liệu mình có đủ kiên nhẫn để xóa đi những vết thương anh đang mang, nhưng tôi biết chắc rằng, tôi muốn thử. 

Vì ở cạnh anh, tôi đã tìm thấy điều mà mình luôn khao khát: sự bình yên.