Chương 4 - Giữa Những Ngày Bình Yên
(10)
Một ngày nọ, tôi tìm thấy cuốn sổ tay cũ mà mình từng viết trong những ngày cuối cùng bên anh.
Những dòng chữ nguệch ngoạc, những lời chưa từng nói, tất cả như một bức thư gửi đến anh.
"Anh,
Em từng nghĩ rằng chúng ta có thể cùng nhau vượt qua mọi thứ. Nhưng có lẽ, anh chưa bao giờ thật sự thuộc về em.
Dẫu vậy, em không hối hận. Yêu anh là điều đẹp đẽ nhất mà em từng làm trong cuộc đời mình. Cảm ơn anh đã mang đến cho em những ngày tháng yên bình, dù ngắn ngủi.
Nếu có một kiếp sau, em hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở một thời điểm khác. Một thời điểm mà cả hai đều sẵn sàng để giữ lấy nhau.
Lan."
Tôi gập cuốn sổ lại, nhìn ra bầu trời xanh trong.
Có lẽ cuộc đời là vậy, luôn có những mảnh ghép không hoàn hảo.
Nhưng tôi tin rằng, một ngày nào đó, cả anh và tôi đều sẽ tìm được hạnh phúc riêng, dù chẳng còn bên nhau nữa.
Ngoại Truyện: Góc Nhìn Của Anh
Tôi không biết từ lúc nào mình đã bắt đầu có cảm giác với cô ấy.
Một cô gái dễ thương, trong sáng và đầy ấm áp.
Tôi vốn là người khép kín, ít khi mở lòng với ai.
Thế nhưng, cô ấy lại giống như một cơn gió nhẹ nhàng, lướt qua đời tôi mà không hề báo trước.
Ngày đầu gặp em, tôi không nghĩ rằng mình sẽ có sự kết nối đặc biệt với em ấy.
Chỉ là một người bạn đồng nghiệp, đơn giản như bao người khác.
Nhưng rồi, những cuộc trò chuyện vu vơ, những lần vô tình gặp gỡ, dần dần chúng tôi trở nên thân thiết hơn.
Em luôn mang đến cho tôi cảm giác bình yên mà tôi chưa từng có.
Em ấy không hỏi nhiều về quá khứ của tôi, không cố gắng xâm phạm vào những nỗi đau tôi cố giấu kín.
Em ấy chỉ ở đó, thấu hiểu và lắng nghe.
Tôi biết em yêu thương tôi, nhưng tôi lại không thể thừa nhận cảm giác đó.
Có lẽ vì tôi chưa sẵn sàng, có lẽ vì trong lòng tôi vẫn còn hình bóng của một người cũ.
Bây giờ tôi và em không còn liên lạc, đơn giản chỉ là một người của quá khứ.
Tôi rất buồn, tôi hối hận vì tôi không thể yêu thương em nhiều hơn.
Tôi rất nhớ em.
Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và tôi phải học cách sống với những ký ức về em.
Tôi nhớ từng nụ cười của em, từng cái nhìn dịu dàng của em.
Mỗi ngày, tôi lại tự trách bản thân vì những gì đã bỏ lỡ.
Giờ đây, khi ngồi lại một mình, tôi chỉ muốn được gặp em một lần nữa, để nói rằng:
“Xin lỗi, tôi đã yêu em, nhưng không biết cách để giữ em ở lại.”
Em mãi mãi sẽ là người con gái duy nhất trong đời tôi.
Tạm biệt em, người con gái tháng năm dịu dàng anh thương!