Chương 1 - Giữa Những Ngày Bình Yên
Tôi gặp anh vào một ngày tháng năm nắng nhẹ.
Anh là người đàn ông trầm lặng, mang trong mình những vết thương cũ.
Còn tôi, chỉ là một cô gái bình thường, tin rằng nụ cười có thể chữa lành mọi thứ.
Chúng tôi không hứa hẹn điều gì, chỉ lặng lẽ đi cạnh nhau qua những ngày bình dị.
Dẫu chẳng có lời yêu thương nào được nói ra, nhưng trong ánh mắt anh, tôi biết mình đã tìm thấy giữa những ngày bình yên của riêng mình.
✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧
Theo dõi Fanpage Góc Nhỏ Nhà Quýt ủng hộ tớ với ạ :v
Chúc các cậu đọc chuyện vui vẻ ^^
(1)
Tôi gặp anh vào một buổi chiều tháng năm, khi những tia nắng cuối ngày len lỏi qua kẽ lá, dịu dàng nhưng không kém phần rực rỡ.
Cửa hàng sách nhỏ nằm khuất trong con ngõ vắng, nơi tôi thường lui tới mỗi khi muốn tìm chút yên bình.
Hôm ấy bỗng đông hơn thường lệ.
Khi tôi đang loay hoay tìm cuốn sách trên kệ cao nhất, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau:
"Để tôi giúp."
Tôi xoay người lại, bất giác ngẩng đầu.
Anh cao hơn tôi rất nhiều, đôi mắt đen sâu thẳm.
Không chờ tôi trả lời, anh đã với tay lấy cuốn sách, nhẹ nhàng đưa cho tôi.
"Đây là cuốn em tìm phải không?"
Tôi ngẩn người, nhận lấy cuốn sách rồi gật đầu.
"Cảm ơn anh."
"Không có gì."
Anh cười nhẹ, rồi quay người rời đi trước khi tôi kịp hỏi tên.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng kỳ lạ thay, lại khiến tôi nhớ mãi không quên.
(2)
Một tuần sau, tôi tình cờ gặp lại anh trong quán cà phê nhỏ ở góc phố gần nơi làm việc.
Anh ngồi ở góc bàn gần cửa sổ, chăm chú nhìn ra ngoài, bỏ qua mọi sự xô bồ.
Tôi định bước đi, nhưng không hiểu sao chân lại dừng lại.
Chần chừ một lúc, tôi lấy hết can đảm bước tới.
"Xin chào. Anh còn nhớ tôi không?"
Anh ngẩng lên, có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
"Em là cô gái tìm sách trong cửa hàng tuần trước đúng không?"
Tôi bật cười.
"Không ngờ anh lại nhớ."
Anh nhún vai.
"Khó mà quên được."
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện, từ những cuốn sách yêu thích cho đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
Giọng nói của anh trầm ấm, đôi mắt đôi khi ánh lên một tia buồn khó đoán.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn tôi tưởng, và khi trời bắt đầu tối, anh bất ngờ hỏi:
"Ngày mai em rảnh không?"
Câu hỏi ấy khiến tim tôi lỡ một nhịp, nhưng tôi chỉ gật đầu.
"Có lẽ vậy."
"Vậy thì tôi mời em một tách cà phê khác. Xem như để trả lại em buổi chiều bình yên hôm nay."
Tôi mỉm cười, không ngờ buổi gặp gỡ tình cờ lại trở thành khởi đầu cho một điều mới mẻ trong cuộc đời mình.
(3)
Cuộc hẹn cà phê thứ hai của chúng tôi diễn ra ở một quán nhỏ nằm sâu trong con ngõ hẹp.
Không khí yên tĩnh, mùi thơm của cà phê rang xay hòa quyện với tiếng nhạc nhẹ du dương, trầm bổng.
Thời gian như trôi chậm lại,
Tôi cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh không phải người nói nhiều, nhưng mỗi câu nói của anh đều khiến tôi bất giác muốn lắng nghe.
Anh kể rằng mình từng làm việc ở một công ty lớn nhưng rời bỏ tất cả để tìm lại sự cân bằng.
Tôi hỏi anh có hối hận không.
Anh chỉ mỉm cười, đáp:
"Không. Đôi khi từ bỏ là cách để tìm thấy chính mình."
Tôi không biết làm sao mà từ những câu chuyện nhỏ nhặt ấy, chúng tôi đã ngồi ở đó đến tận tối muộn.
Trước khi chia tay, anh bất ngờ hỏi:
"Nếu có thời gian, em có muốn đi dạo không?"
Tôi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Bên ngoài, gió đêm tháng năm mơn man từng tán lá, ánh đèn đường rọi xuống con phố nhỏ.
Chúng tôi đi bộ cạnh nhau, không ai nói gì nhiều, nhưng sự im lặng ấy không hề ngượng ngùng.
Khi đến ngã rẽ, anh bất ngờ nói:
"Em làm tôi thấy bình yên."
Câu nói ấy không chỉ khiến tôi ngỡ ngàng, mà còn khiến trái tim tôi khẽ rung lên một nhịp.