Chương 39 - Ra mắt mẹ chồng - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Chín giờ kém năm phút sáng, nghe tiếng bấm chuông căn hộ anh lưu luyến rời cơ thể cô, ngồi dậy mở tủ lấy bộ đồ ở nhà mặc vào, nhân tiện đưa cho cô chiếc áo trắng sạch sẽ, rồi nói:

“Hải Minh đem đồ đến, để anh ra lấy. Em mặc tạm chiếc áo sơ mi này của anh, lát có đồ cho em thay.”

“Cái gì, anh nhờ cậu ấy mua đồ sao?” Hạnh Chi ngỡ ngàng hỏi lại, xấu hổ đến mức mặt đỏ lên tận mang tai. Vừa rồi, cô tưởng là anh gọi ship đồ ăn sáng, không nghĩ là lại nhờ Trợ lý mua. Vậy chẳng khác nào, cậu ta sẽ biết cô qua đêm ở nhà anh.

“Anh cần mua quần áo cho em nữa. Hôm qua em không mang quần áo sạch đến. Giữa việc đằng nào thì cậu ấy cũng biết với việc không có gì để mặc ra ngoài, em chọn phương án nào?” Anh vừa chui áo thun qua đầu, vừa nhướn máy trêu chọc cô.

Lúc này, cô mới nhớ ra mình không có quần áo ở nhà anh. Đêm qua mải mê chạy theo cảm xúc, không nghĩ đến điều này. Cô vội cầm chiếc áo sơ mi của anh khoác lên người, rồi buông chiếc chăn ra, từ từ xuống giường lên đi vào nhà tắm, không quên ngoái đầu lại nhắc nhở anh:

“Váy áo của em còn vương vãi ngoài phòng khách. Em mặc kệ, anh cho cậu ta biết mình đưa bạn gái về qua đêm cũng được, nhưng không được nói đó là em.”

“Được rồi. Anh sẽ có cách. Đừng lo lắng. Vệ sinh cá nhân rồi ra ăn sáng.” Anh mỉm cười yêu chiều.

Anh tiến ra phòng khách, nhanh tay thu dọn dấu vết còn lại của cuộc hoan ái đêm qua trên ghế sofa. Nhìn qua thấy không còn nghi ngờ gì, anh mới ra mở cửa cho Trợ lý.

“Morning Sếp. Sếp đang làm dở việc tốt gì hay sao mà lâu ra mở cửa thế? Em mua đồ như Sếp bảo đây.”

Nói rồi, Hải Minh cởi giày, bê túi lớn túi nhỏ tiến vào căn hộ. Cậu ta đặt túi thời trang váy áo phụ kiện lên ghế sofa, còn túi đồ ăn lên bàn ăn. Sau đó ngó nghiêng tìm kiếm xung quanh, vẻ mặt không nén nổi tò mò.

Hiểu Minh thấy thái độ của cậu ta, nhàn nhạt mở tủ lạnh lấy chai nước mát đưa cậu ta rồi nói: “Cảm ơn. Uống xong rồi về đi. Tôi còn có việc.”

“Anh đang giấu bóng hồng nào trong nhà thế? Trước đây đâu có thấy anh đưa bạn gái về nhà qua đêm?” Hải Minh liếc mắt nhìn anh, ngờ vực.

“Không phải chuyện của cậu.” Hiểu Minh vừa bỏ đồ ăn sáng ra, vừa nói.

“Sao anh lợi dung em xong lại có thể lạnh lùng thế nhỉ? Sáng sớm, anh gọi phát là em có mặt đấy. Mở mắt đã phải đi mua đồ lót và quần áo nữ cho anh.”

“Tôi bảo cậu dẫn bạn gái đi chọn cơ mà?” Anh liếc ánh mắt sắc như dao về phía cậu trợ lý, làm cậu ta rón rén đáp lại:

“Có, cô ấy đang ở dưới trung tâm thương mại chờ em.” Nhưng nay cuối tuần, lẽ ra được ở nhà ôm nhau ngủ nướng thì cậu và bạn gái phải đi mua sắm từ sớm à? Cậu liếc ánh mắt bất mãn về phía Sếp nhưng không dám nói.

“Tốt. Tôi không muốn cậu nhìn thấy đồ lót của cô ấy. Giờ thì có thể về rồi.” Anh nói mặt tỉnh bơ.

Hải Minh tò mò chết được, chưa muốn rời khỏi khi chưa biết cô gái trong phòng ngủ có phải là chị gái Hạnh Chi mà Sếp đang tán tỉnh hay không, liền lên tiếng dò hỏi Sếp:

“Sếp thế này, chị Hạnh Chi mà biết sẽ không vui đâu. Đang cưa cẩm chị ấy mà lại còn đưa bạn gái về nhà qua đêm.”

“Cậu không nói thì cô ấy sẽ không biết.” Anh nhàn nhạt trả lời.

“Cái gì? Vậy là không phải chị ý thật à? Sếp, tư cách đạo đức của anh thật chẳng ra gì. Yêu một người lại lên giường với người khác là sao? Em không ủng hộ việc này.” Hải Minh vốn tôn thờ chế độ một người yêu, nên dù thần tượng Sếp cũng kiên quyết phản đối vụ lăng nhăng này của anh.

“Cút. Giữ kín chuyện này cho tôi. Hôm nay sẽ tính làm thêm giờ cho cậu.”

Hải Minh bụng đầy ấm ức nhưng được câu cuối cùng xoa dịu, liền ngoan ngoãn đi ra khỏi căn hộ, không quên ngoái đầu lại với ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua cánh cửa phòng ngủ.

Hiểu Minh mỉm cười nhìn Hải Minh rời đi rồi xách túi quần áo cậu ta vừa mang đến vào phòng ngủ cho cô. Phòng ngủ chốt cửa, anh gõ ba tiếng rồi gọi:

“Hạnh Chi, mở cửa cho anh, cậu ta đi rồi.”

Cửa phòng ngủ mở ra, cô như chưa tin liền thò thò đầu ra ngoài quan sát, khiến anh phì cười. Cô vừa vệ sinh cá nhân xong, gương mặt hồng hào, làn da sạch sẽ. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng trùm đến đùi, bên trong không đồ lót, tóc buộc cao, một vài sợi ướt loà xoà trước mặt, vậy mà anh thấy quyến rũ vô cùng. Không nhịn được, vươn tay vuốt nhẹ lên gò má cô.

“Đồ của em đây. Cả đồ đi chơi và mặc nhà. Anh bảo cậu ta mua dư một chút để thỉnh thoảng em đến đây có đồ dùng.”

Cô cầm lấy túi đồ, thấy quà trời là nhiều quầo áo với đủ các thể loại. Anh định âm mưu đưa cô về nhà thường xuyên hay sao mà sắm nhiều thế này. Cô ngẩng lên, thấy anh đang quan sát mình liền buộc miệng hỏi: “Vừa rồi anh có nói ra tên em không đấy?”

“Không. Cậu ấy còn tưởng anh đang tán tỉnh em mà lại đưa cô khác về nhà. Anh đành chịu tiếng xấu để giữ tiếng thơm cho em đấy. Sau này đừng có hiểu nhầm anh biết chưa?”

“Chỉ cần anh không làm thì em sẽ không hiểu lầm.”

“Đương nhiên là không rồi. Anh chỉ có em thôi.” Anh ôm lấy cô, rồi nói tiếp: “Ra ăn sáng đã rồi vào thay đồ sau. Anh thích em mặc thế này. Quyến rũ chết người. Nhưng chỉ được mặc trước mặt anh thôi biết không?”

Cô đỏ mặt mỉm cười, rồi ngoan ngoãn ra bàn ăn cùng anh. Đồ ăn sáng đã được bày biện lên. Là bánh hamburger nhân bò và tôm, cùng với sữa tươi không đường và nước ép trái cây. Hai người vui vẻ ăn hết phần của mình. Lúc sắp đứng dậy anh nói với cô:

“Hạnh Chi, ăn xong nghỉ một lát, anh đưa em đi gặp một người nhé.”

“Là ai ạ?” Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi lại.

“Mẹ anh.”

Cô hơi chấn động, cúi đầu xuống, gương mặt lộ vẻ miễn cưỡng. Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp phụ huynh. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, anh nói tiếp.

“Hạnh Chi, mẹ anh sống ở gần Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên, cách Hà Nội khoảng bảy mươi km, chạy xe chỉ mất gần hai tiếng là đến. Lâu rồi anh không về nhà, gần đây nhất mẹ gọi điện cũng muốn anh đưa bạn gái về, lúc đó em còn chưa đồng ý. Giờ em là của anh rồi, Trước sau gì cũng ra mắt, nhân tiện cuối tuần anh đưa em về thăm mẹ.”

“Em…” Cô ngập ngừng.

“Chúng ta về ăn bữa cơm trưa và tối với bà, khoảng chín giờ tối là quay lạ Hà Nội thôi. Coi như, anh đưa em đi chơi một chuyến. Khu vườn của mẹ anh đẹp lắm, đảm bảo em sẽ thích mê.” Anh nói cho cô an lòng.

“Mẹ anh, liệu có không thích em không?” Cô mím môi hỏi. Chuyện của mẹ Đình Dũng đã làm cho cô rất mất tự tin.

“Sẽ không có chuyện đó. Mẹ anh luôn mong từng ngày anh có người ở bên. Hơn nữa, chỉ cần là anh chọn, mẹ anh chắc chắn sẽ ủng hộ.” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy khích lệ.

“Hiểu Minh, có quá sớm để gặp phụ huynh không?” Cô vẫn cúi đầu xuống, nhỏ giọng. Dù sao hai người cũng mới quen biết nhau vài tháng, yêu nhau được vài tuần.

“Hạnh Chi, em không nhớ đêm qua chúng ta đã làm gì sao? Chuyện vợ chồng thân mật nhất cũng đã làm rồi, em còn định không về ra mắt nhà trai à?” Anh thấy cô chần chừ, liền muốn trêu chọc làm cho cô không có lý do để từ chối.

Hạnh Chi lừ mắt với anh, dỗi hờn. “Chuyện này là anh đang sắp đặt hay đang hỏi ý kiến em?”

Không nói không rằng, anh đứng lên khỏi ghế ăn của mình, sang phía đối diện, khom người bế cô lên, ngồi xuống vị trí ghế của cô, đặt cô lên đùi mình. Cô giật mình không hiểu anh định làm gì, theo phản xạ liền vòng tay ôm lấy anh để mình khỏi ngã. Anh cúi đầu xuống nhìn gương mặt đầy hoang mang của cô:

“Hạnh Chi đừng sợ. Không phải bà mẹ nào trên đời này cũng vô lý đâu. Mẹ của anh là một người rất nhân hậu và yêu thương người khác. Bà ăn chay, niệm Phật một thời gian dài rồi, chỉ mong con cháu được một đời an lạc. Hơn nữa, anh đảm bảo với em, chỉ cần anh chọn em, không ai có thể làm khó được em, kể cả mẹ anh.”

Cô thu gọn người trong lòng anh, chớp chớp đôi mắt hơi ươn ướt nhìn anh, có chút xúc động. Anh biết là cô vẫn e ngại chuyện cũ à? Nếu anh đã thành ý thế này, sao cô có thể từ chối. Cô liền chậm chạp gật đầu, nhưng vẫn cứng giọng bướng bỉnh: “Chỉ là về chào người lớn thôi nha. Em chưa nhận lời lấy anh đâu.”

Anh mỉm cười, cúi xuống, môi chạm môi cô, rồi ngẩng lên nói: “Đã thế này rồi, không lấy anh, thì em định lấy ai?”

“Trước khi gặp anh, em định ở một mình đấy. Nếu không gặp được đúng người, em không ngại một mình đâu.”

“Bây giờ gặp đúng người rồi mà vẫn làm kiêu sao cô gái?” Anh đùa giỡn.

“Phải thử thách anh đã. Chuyện cả đời không thể tuỳ ý được.” Cô chu môi.

“Áp lực quá cô gái. Xem ra để rước em về dinh cũng không dễ dàng gì, anh còn phải cố gắng nhiều.” Anh cúi đầu

xuống, chạm trán và trán cô, cọ cọ.

“Phải rồi. Anh đào hoa như vậy, cũng đến lúc gặp được khắc tinh của đời mình rồi. Cuộc sống này vốn rất công bằng mà.”

“Vậy thì anh phải cảm ơn sự công bằng này. Gặp được em là may mắn lớn nhất đời anh.”

Họ quyến luyến một lúc rồi rời nhau. Anh giục cô đi thay đồ trước, để anh dọn bát đĩa. Cô cảm động ôm lấy ngang lưng anh:

“Đàn ông biết rửa bát thế này, em sẽ cho anh điểm cộng.”

“Ở trong bếp hay trên giường anh đều giỏi cả, nhớ cộng cho anh nhiều điểm một chút.”

Cô chun mũi, không thèm đôi co với anh nữa, vào phòng lấy đồ để thay. Lúc thay xong bộ váy màu xanh da trời, cô ra phòng khách thấy anh quay lưng về phía mình nói chuyện điện thoại với mẹ:

“Trưa nay con sẽ tranh thủ đưa cô ấy về. Mẹ cho chuẩn bị cơm trưa món gì ngon ngon cho tụi con ăn nhé.”

“…”

“Cô ấy ăn thanh đạm, ít giàu mỡ và chất béo ạ. Mẹ hái rau củ quả vườn nhà làm salad nhé.”

“…”

“Mẹ đừng tra hỏi cô ấy nhiều quá nhé. Kẻo người ta không quen, bỏ rơi con trai mẹ, con sẽ buồn lắm đấy.”

“…”

“Được rồi. Khoảng mười hai giờ chúng con có mặt ở nhà. Gặp lại mẹ sau.”

***

Nhà của mẹ Hiểu Minh là căn nhà hai tầng màu trắng, kiến trúc tân cổ điển tựa lưng vào núi rừng Tam Đảo, phía trước là vườn hoa với những gốc hồng đủ màu sắc vô cùng thơ mộng và rựa rỡ. Phía sau toà nhà là một khoảng sân tiểu cảnh rộng, sau đó là vườn rau hữu cơ của mẹ anh, với đầy đủ các loại rau và trái cây theo mùa.

Khu vườn hoa trước mặt và vườn rau sau nhà đều là nơi yêu thích mà mẹ anh dành rất nhiều thời gian mỗi ngày.

Đêm qua có làm việc quá sức, nên trong suốt hai tiếng ngồi trên xe, Hạnh Chi chỉ nói chuyện với anh một lát rồi nhắm mắt ngủ. Anh lấy áo khoác của mình, đắp nhẹ lên người cô, để cô ngủ ngon lành. Chắc anh làm cô ấy mệt lắm. Đấy là anh phải nhẫn nhịn, giảm đi rất nhiều tư thế để cô thấy thoải mái rồi đấy.

Đến nơi, Hiểu Minh đỗ xe ở sân trước, quay sang vuốt nhẹ má gọi cô dậy và nói:

“Đến nhà anh rồi, tiểu thư dậy thôi. Anh dẫn em ra chào mẹ.”

“Dạ.” Hạnh Chi giật mình, ngó quanh rồi cắn môi bối rối: “Mẹ anh đâu ạ?”

Vừa nói xong thì thấy có một bóng người phụ nữ trung niên trẻ trung, tươi tỉnh trong bộ đồ gấm cao cấp, tóc búi cao trông vô cùng sang chảnh tiến đến gần chiếc xe:

“Em thấy mẹ anh có thần giao cách cảm không, nhắc đến là xuất hiện luôn.”

“Con trai, con dâu, hai đứa về rồi đấy à?” Mẹ anh thấy hai người ra khỏi xe, tiến về phía bà chào hỏi, liền lên tiếng trước.

Ngay lập tức, cô có cảm giác rất thiện cảm với bà, song vẫn ngượng ngùng đến gần bà cúi chào:

“Cháu chào bác, cháu là Hạnh Chi.”

“Mẹ, con đưa cô ấy về thăm mẹ.”

Bà tiến đến nắm lấy tay cô, cử chỉ đầy yêu thương: “Con về rồi à. Đi đường mệt không? Vào nhà uống nước nhé, ta báo dì Thiên pha nước cam cho hai đứa rồi.” Rồi bà quay sang con trai: “Hiểu Minh, lâu lắm mới thấy con làm một việc mà mẹ hài lòng. Bạn gái con rất xinh đấy.”

“Thì con cũng rất đẹp trai mà mẹ.” Hiểu Minh nhắc nhở mẹ, rồi kéo tay đưa cô vào nhà.

“Nói ta nghe, ngoài đẹp trai ra con còn được cái tích sự gì? Bao nhiêu năm nay không kiếm nổi thằng cháu đít tôn cho ta bế.” Bà vừa nói vừa đi vào nhà, dẫn đường cho hai người.

Cô mỉm cười lắng nghe. Tình cảm mẹ con nhà anh đúng là rất tốt.

Vào đến nhà, phòng khách, bà gọi người giúp việc mang nước lên cho cô và anh. Đợi cô uống xong, bà quan tâm:

“Có vừa miệng con không? Ta bảo dì Thiên cho ít đường ít đá đấy. Thanh niên bây giờ sợ béo, nên hạn chế ăn ngọt.”

“Con dễ ăn uống lắm ạ, cái gì con cũng dùng đc.” Hạnh Chi mỉm cười lên tiếng.

“Hạnh Chi, cảm ơn đứa dễ tính như con đã chiếu cố đến Hiểu Minh nhà bác. Thằng bé trông vậy thôi, chứ nhiều tật xấu lắm. Xưa nay, chẳng có ai muốn gắn bó với nó lâu dài cả.”

Anh há hốc miệng. Anh bao nhiêu cái tốt như vậy, bạn gái đuổi đi không hết. Vậy mà sao mẹ anh cứ thích phủ nhận ưu điểm của con trai là sao? Lại còn sẵn sàng dìm hàng con trai trước mặt con dâu tương lai chứ. “Mẹ, không được nói xấu con trai thế chứ. Mẹ làm cô ấy sợ quá chạy mất dép bây giờ.”

“Hạnh Chi, con đừng chạy nhé. Bác chỉ muốn con biết rõ về nó, sau này chung sống cũng không có gì phải sốc.”

Cô mỉm cười không đáp nhìn bà. Vẻ mặt bà đầy thành ý nhìn cô, làm cô thấy một mẹ chồng tương lai dễ thương như vậy, trước khi đến đây, cô lo lắng có chút thừa rồi.