Chương 38 - Ân ái - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Vào phòng ngủ, anh đặt cô lên giường, để cô tự ngồi dậy rồi ra chỉnh điều hoà âm trần, bấm nút điều khiển kéo lớp rèm bằng voan trắng, để người ngoài không nhìn vào được, nhưng người ở trong vẫn nhìn rõ cảnh thành phố rực rỡ về đêm.
Hạnh Chi bối rối lấy khăn lau khô tóc, ngồi tựa gối vào thành giường. Cơ thể cô vẫn còn ngượng ngùng và xấu hổ sau những gì diễn ra trong nhà tắm, liền lấy chiếc chăn mỏng chùm kín người. Giờ mới là lúc Hiểu Minh mong chờ nhất. Anh bật đèn ngủ, nhanh chóng lên giường, chui vào trong chăn vòng tay ôm lấy cô, kéo cô nằm xuống giường cùng anh.
“Hạnh Chi, trăng mật bắt đầu nào.” Anh trêu chọc.
“Hiểu Minh, không được bắt nạt em.” Cô hơi căng thẳng.
“Chưa từng bắt nạt em. Chỉ là muốn dạy cho em biết, hai người yêu nhau có thể có những khoảnh khắc ngọt ngào thế nào.”
Nhanh như cắt, anh lật người đè lên trên cơ thể cô, kéo cả hai chiếc khăn vất xuống sàn.... Hai người trốn trong chiếc chăn mỏng trùm lên... Người đàn ông chống tay trên người cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, khiến cả người cô như đang bị đốt cháy.
“Hiểu Minh, đừng nhìn em như vậy. Em sẽ không chịu nổi đâu.” Cô xấu hổ, nghiêng mặt sang một bên.
“Vậy không nhìn nữa, để anh hành động thôi.” Giọng anh khàn khàn, quyến rũ.
(...)
Lời nói như có sức mạnh nghìn trùng, khiến anh có cảm giác như mình vừa đạt được thành tựu gì vĩ dại lắm. Anh biết, cô muốn gì, nhưng không vội đáp ứng ngay. Anh đọc được ở đâu đó, phụ nữ cần nhiều thời gian để đạt được khoái cảm hơn đàn ông. Khúc dạo đầu đối với cô ấy mà nói rất quan trọng. Anh đang nín nhịn một cách khổ sở, vừa tắm xong mà mồ hôi rịn ra từng giọt, song vẫn muốn chiều chuộng cô thêm chút nữa.
(...)
Cơ thể cô phản ứng co siết lại. Tất cả các giác quan của cô giờ chỉ có thể tập trung tại một điểm giao thoa giữa hai bắp đùi... Bàn tay anh như có ma lực, vẫn nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve vùng da nhạy cảm nơi đùi non của cô.
Cơ thể cô căng cứng, cả người nóng ran như thiêu như đốt, thậm chí còn khẽ run lên. Anh tiếp tục nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào, tìm đúng điểm G ở nơi sâu thẳm nhất trong cô, nhẹ nhàng xoa miết đến khi bàn tay có cảm giác thật trơn trượt mới dừng lại.
(...)
“Hiểu Minh, em muốn anh, muốn anh… ngay bây giờ.”
Anh cười nham hiểm, trêu đùa: “Hạnh Chi, nói lại anh nghe, em muốn gì?”
“Anh. Là anh đó. Lấp đầy em.”
“Như ý em. Anh còn khổ sở hơn cả em đây.”
(...)
Cô nhắm mắt cảm nhận. Tình dục đúng là rất mới lạ đối với cô. Lần trước đã được ăn trái cấm rồi nhưng không cảm nhận được rõ ràng đến từng tế bào như bây giờ. Tự nhiên, cô có cảm giác muốn gắn kết với người đàn ông này, mãi mãi không muốn lìa xa.
(...)
“Hạnh Chi.” Giọng anh như gầm lên, khản đặc. “Anh yêu em, yêu em, yêu em.” Mỗi chữ “yêu em” là một nhịp nhấn mạnh. Anh như thuỷ triều tuân trào dữ dội, rồi trút vào cô một cách xối xả. Cô thở gấp, cảm giác như cơ thể nổ tung. Nghe tiếng anh trầm khàn báo trước:
“Hạnh Chi, anh cho vào trong em được không?” Nhớ lại lần trước, anh không muốn cô phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp, rất hại sức khoẻ. “Nếu có con, mình sinh nhé.”
Cô chẳng có đủ tỉnh táo mà trả lời nữa, chỉ gật đầu lia lịa chờ đợi khoảnh khắc anh đạt được khoái cảm cao nhất trong cô. Hai người như đang nhập làm một, hoà hợp và yêu thương.
Khi cơn kích tình đi qua, anh ôm lấy cơ thể cô đang mệt lả, dịu dàng thì thầm với giọng trầm khàn đục “Hạnh Chi, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Cô cố gắng hết sức để nói bốn từ đó, giọng lạc hẳn đi, không còn nhận ra chính mình nữa.
Môi anh lại mải miết trên bờ môi cô, xoa dịu sự đau đớn còn lại sau cơn khoái cảm. Cả hai người đều lên đỉnh với cung bậc cao nhất cả cảm xúc. Cô choàng tay quấn lấy cổ anh, hôn lại anh cuồng nhiệt, rồi vươn tay nghịch ngợm những sợi tóc ngắn mới cắt của anh. Cảm giác ngọt ngào lan toả từng tế báo. Đến hôm nay cô mới biết rằng, ân ái làm một món quà tuyệt với của tạo hoá. Nếu bạn hoà hợp với anh ấy một cách trọn vẹn, tình yêu của bạn sẽ khắc cốt ghi tâm.
Cô kiệt sức song vẫn hé ánh mắt mơ hồ nhìn anh, nụ cười mãn nguyện. Anh để cho cô gối đầu lên tay mình, vuốt ve tấm lưng trần của cô khẽ hỏi:
“Em ổn không? Có đau không?”
“Không đau. Em thích. Lần này thích hơn lần trước.” Cô thả lỏng, mỉm cười không giấu diếm.
“Bởi vì lần trước em chưa yêu anh. Tình dục là trạng thái thăng hoa nhất của tình yêu em biết không? Từ lần đầu tiên với em, anh đã có cảm giác mình như được lên chín tầng mây rồi.”
“Là sao? Lúc đó anh chưa yêu em cơ mà?”
“Ai bảo chưa yêu? Em là cô gái mà anh vừa gặp đã yêu.”
“Yêu trong WC?”
“Không. Trước đó.”
“Nói cho em biết là khi nào đi.”
“Hôm em đi phỏng vấn vào FBC. Anh đã nhìn thấy em.”
“Ồ, sao em không biết? Chỉ nhìn đã yêu rồi sao?” Cô ngạc nhiên, áp sát lại cơ thể anh...
“Ừ, nhìn thấy ba lần. Đáng yêu không chịu nổi lên yêu luôn. Duyên phận đã cho anh gặp lại em ở Đà Nẵng. Không nghĩ là cô gái đó lại kiêu kì đến vậy. Cưa đổ được đúng là một kỳ tích.” Đến giờ ôm cô ấy trong tay sau một đêm ngọt ngào anh còn không dám tin.
Cô mỉm cười, trong đáy mắt đầy yêu đương nồng cháy:
“Hiểu Minh, không phải là em kiêu mà tại lúc đó chưa có niềm tin vào anh. Thật ra đêm hôm đó em đã rung động rồi nên mới gần gũi với anh. Sáng hôm sau tỉnh dậy lại thấy xấu hổ vì hành động đã đi ngược lại với tôn nghiêm của chính mình nên em không dám đối diện. Sau đó, trên đường ra sân bay, em có search (tìm kiếm) thông tin về anh, lại thấy tên anh toàn được lên báo gắn với các kiều nữ nên em không có tự tin để so sánh với người ta. Nếu chỉ là chơi bời của anh, thì em không muốn thử.”
“Hạnh Chi. Em chưa bao giờ là chơi bời của anh. Từ lần gặp đầu tiên anh đã nghiêm túc rồi. Xin lỗi em, anh không thay đổi được quá khứ của mình, nhưng hiện tại và tương lai của anh mãi chỉ có em thôi.”
Cô nhìn bàn tay anh đang đan chặt với tay cô, chỉ mỉm cười. Thật ra, cô biết, từ khi quen cô, anh không hề có biểu hiện trăng hoa với bất cứ cô nàng nào khác. Cô cũng không rảnh rỗi tới mức đi ghen tuông với quá khứ của anh. Khi đó cô chưa xuất hiện, không thể đòi hỏi anh phải vì cô mà giữ thân như ngọc. Cái cô cần là người đàn ông này ở hiện tại và tương lai. Cô tin tưởng, yêu và được anh ấy yêu. Thế là đủ mãn nguyện rồi.
Họ cứ thế ôm nhau mà chìm và giấc ngủ cho đến tận sáng hôm sau. Khi ông mặt trời đã lên cao, cô mới hé mắt.
“Chào buổi sáng, người đẹp của anh.” Anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, lên tiếng trước.
Cô mở hẳn mắt, quan sát, nhìn xuống hai cơ thể vẫn trong trạng thái nguyên thuỷ, ý thức được đêm qua xảy ra chuyện gì, xâu hổ hỏi: “Anh dậy lâu chưa?”
“Một lúc rồi.”
“Sao không ra khỏi giường? Để em gối đầu lên tay cả đêm có tê không?” Vừa nói, cô vừa nâng đầu mình dậy, bóp bóp tay cho anh.
“Một chút, nhưng anh sợ rút ra sẽ làm em tỉnh nên mới nằm im. Hoá ra ngắm em ngủ rất dễ chịu, có thể ngắm hoài không chán.”
“Ấu trĩ thật. Mấy giờ rồi, để em dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Trong tủ lạnh có gì không?” Cô định bật dậy, bị anh kéo nằm xuống.
“Anh gọi đồ ăn rồi. Nửa tiếng nữa, chín giờ họ đem đến. Nằm đây với anh thêm một lúc nữa.” Anh ôm lấy cô, cọ cọ cằm vào đầu cô.
Cô cũng vòng tay ôm lại anh, cảm nhận sự ấm áp từ người đàn ông này. Bỗng nghe thấy tiếng anh như gió thoảng bên tai:
“Hạnh Chi, em muốn kết hôn chưa, chúng mình đi đăng ký đi?”
Cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô hơi bất động trong vòng tay anh, anh cúi xuống hôn trên trán cô, rồi chăm chú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô. Cô ngước nhìn anh, lên tiếng:
“Anh đây là đang cầu hôn em hay đang muốn chịu trách nhiệm với em?”
“Anh đây là đang muốn giữ em thật chặt. Anh muốn mỗi ngày đều được ôm em ngủ thế này. Em không biết khi mở mắt ra được nhìn thấy em bên cạnh, anh thấy mình hạnh phúc thế nào đâu.” Vừa nói, anh vừa ôm siết lấy cô, hít hà mùi hương trên mái tóc đen dài của cô.
Cô cũng ôm lại anh thật chặt, trong lòng chưa có đáp án. Cô yêu người đàn ông này và cô biết anh cũng yêu cô. Nhưng chỉ có tình yêu liệu có đủ để hai người gắn kết với nhau cả đời bằng một tờ hôn thú. Cô không chắc chắn, chỉ biết rằng bản năng mách bảo cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc về cùng một nhà với anh.
“Hiểu Minh, em cần thêm thời gian. Cuộc sống của anh và của em vẫn còn nhiều cách biệt. Em muốn rút ngắn khoảng cách với anh đã.” Cô không e dè nói ra nỗi lòng của mình.
“Được. Hạnh Chi, đừng bắt anh phải chờ lâu. Em không hài lòng về anh ở điểm nào, hãy nói với anh. Có thể anh sẽ không thay đổi được ngay lập tức, nhưng nếu là vì em, anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc để sửa đổi. Khi nào em sẵn sàng, chúng mình đi đăng ký rồi sống cùng nhau trước. Chọn thời điểm thích hợp sẽ làm đám cưới sau.”
“Được rồi, Hiểu Minh. Em yêu anh.” Cô vừa nói, vừa dụi dụi đầu vào ngực anh.
“Anh cũng yêu em, Hạnh Chi.”
Nói rồi anh đợi cô hơi ngẩng đầu lên, liền cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.