Chương 35 - Phải, là em ghen đấy - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Hiểu Minh đứng hình ít giây rồi lại lịch sự tiếp tục nhảy hết điệu nhạc còn lại cùng Phương Di, ánh mắt không ngừng hướng về phía Tuấn Khanh và cô. Anh nhíu mày thật chặt khi thấy Tuấn Khanh kéo ghế cho cô, và cô nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai người quay sang nói chuyện với nhau, Tuấn Khanh giới thiệu cô với vợ chồng Phương Duy và Dương Tuấn. Cô mỉm cười chào họ, bắt tay với Dương Tuấn. Vậy mà không thèm liếc mắt về phía anh lấy một cái.

Kết thúc điệu nhảy, anh mỉm cười lịch sự với Phương Di rồi nói:

“Em nhảy rất tốt cô bé. Ở Mỹ học hành cũng không tồi nhỉ. Xin lỗi, vừa rồi làm em hẫng một nhịp.”

Phương Di vẫn đặt tay trên vai anh, lưu luyến chưa muốn rời: “Vì lời hứa năm xưa của anh nên em mới dành nhiều thời gian cho việc học khiêu vũ đấy. Tất cả những gì liên quan đến anh, em đều rất có động lực.”

“Vậy hả? Rất vui vì tạo động lực cho em, lời hứa đó, em không nhắc anh cũng không nhớ đâu. Xong rồi anh phải ra với đám bạn đây. Em tiếp bạn em đi nhé.” Vừa nói anh vừa gỡ tay cô bé ra, đi về phía bàn của nhóm bạn, để lại Phương Di một mình phụng phịu, liền bị đám bạn của cô quây lấy.

Lúc anh quay trở lại bàn, thì điệu nhạc thứ hai đang vang lên, vợ chồng Phương Duy chuẩn bị ra khiêu vũ, liền rủ:

“Tuấn Khanh, đưa đồng nghiệp ra nhảy cùng đi, điệu này dễ nhảy lắm.”

Tuấn Khanh nhìn cô hơi e dè, song vẫn ngượng ngùng thổ lộ: “Ra nhảy cho vui chứ Hạnh Chi?Cô ngẩng đầu lên, chưa kịp trả lời. Vừa lúc đó, Hiểu Minh di chuyển đến, nhìn hai người với ánh mắt hình viên đạn. Dương Tuấn nhanh nhẹn khen ngợi:

“Cậu quay lại rồi à? Vừa rồi hai người nhảy xuất thần quá, như tiên đồng ngọc nữ vậy.”

“Hiểu Minh, đúng đấy. Trên sân khấu chỉ nhìn thấy hai người. Tranh thủ lúc bạn gái cậu chưa đến, cậu cân nhắc đến việc làm em rể tôi đi. Chịu khó gọi tôi một tiếng “anh vợ”, một nửa gia tài của bố tôi sẽ thuộc về cậu.” Phương Duy đùa giỡn.

“Anh Tuấn Khanh, em ra nhảy với anh.” Cô lên tiếng, rồi giơ tay ra để Tuấn Khanh nắm lấy, nhanh chóng đứng lên di chuyển về phía sân khấu, không quan tâm Hiểu Minh nghĩ gì. Tâm trạng cô đang tệ, không muốn ở đây nghe thêm chuyện về anh nữaAnh nhìn theo bóng cô rời đi, tức giận không nói lên lời, mắt híp lại thành một đường nguy hiểm. Anh chậm rãi kéo chiếc ghế cạnh cô rồi ngồi xuống, khoanh tay nhìn theo bóng hai người như chăm chú xem một vở kịch hay. Hạnh Chi, em thật biết chọc giận người khác?

Hạnh Chi cùng Tuấn Khanh tiến ra khu vực giữa sân khấu bắt đầu nhảy điệu Valse trên nền nhạc Dancing with the ghost. Kỹ thuật nhảy của cô khiến Tuấn Khanh phải ngạc nhiên, hai người phối hợp hết sức ăn ý. Hồi sinh viên, Đình Dũng có tham gia câu lạc bộ nhảy ở trường và gần như buổi nào rảnh rỗi đều lôi cô đi cùng để anh ấy có bạn nhảy, nên hầu như các điệu nhảy cơ bản như: Valse, Tango, Cha cha cha và Samba cô đều biết.

Nhìn hai người tay trong tay, Hiểu Minh có chút khó chịu, tay nắm thật chặt, đến nỗi Dương Tuấn gọi tên anh mấy lần để mời rượu, anh đều không nghe thấy. Dương Tuấn lại gần huých tay anh thắc mắc:

“Sao mặt cậu như thất tình vậy? Cậu nhìn ai ở trên sân khấu thế? Đừng nói là biên tập viên Hạnh Chi nhé? Cô ấy được Tuấn Khanh đưa đến, chắc hai người phải có tình ý gì đó rồi?” Dương Tuấn đoán mò.

“Im đi. Cậu ồn quá.” Hiểu Minh đã tức lại càng phát cáu.

“Cái thằng này, hôm nay đến tháng à?” Dương Tuấn nhăn mày thắc mắc.

“Không liên quan đến cậu.” Hiểu Minh lạnh lùng.

Vừa lúc đó, bố mẹ của Phương Duy cùng Phương Di đi đến chỗ Hiểu Minh, mời cậu ta uống rượu:

“Hiểu Minh, Dương Tuấn, hai đứa ở đây à? Uống với chú một ly.”

“Cháu chào cô chú, dạ vâng, để chúng cháu kính chú một ly. Chúc sức khoẻ cô chú. Chúc mừng sinh nhật công chúa của cô chú ạ. Phương Di, em cũng uống một ly nhé.” Dương Tuấn nhanh nhẹn.

“Kính cô chú. Chúc mừng sinh nhật em, Phương Di.” Hiểu Minh nói ngắn gọn.

“Em cảm ơn các anh. Nào, chúc sức khoẻ các anh nhé.” Phương Di lên tiếng, rồi chạm ly cùng.

Ba người đàn ông uống với nhau hết chén, Phương Di chỉ nhấp môi, mỉm cười ngắm nhìn Hiểu Minh nói chuyện với bố mình.

“Hiểu Minh, nghe mới H&M Archi của cháu gần đây rất phát triển, toàn trúng những gói thầu lớn. Chú đang muốn sửa sang này hệ thống nhà hàng Món Việt, cần cháu tư vấn. Phương án thiết kế phải hiện đại nhưng vẫn giữ được nét truyền thống, vì khách của nhà hàng có cả khách Tây và Việt. Hạng mục này chú giao cho Phương Di, con bé mới về nước, tạm thời sẽ tiếp quản hệ thống nhà hàng.”

“Vậy thì chú tìm đúng đối tác rồi ạ. Tuần này để bên cháu liên hệ với thư ký cho chú, xem chú và Phương Di rảnh ngày nào, Dương Tuấn sẽ cho đội thiết kế sang khảo sát và lên phương án tư vấn sơ bộ cho chú. Cậu ấy rất có tài về thiết kế nội thất và không gian nhà hàng. Cháu thì chuyên về cao ốc hơn.” Hiểu Minh đáp lời.

Ông Phương Minh có vẻ không vui, nhìn sang mặt con gái đang phụng phịu, liền sắp xếp: “Vậy cả hai đứa đến đi, ta muốn nghe tư vấn từ cả hai. Chiều thứ ba bố có thể sắp xếp được. Phương Di, con liên lạc với Hiểu Minh rồi báo lại cho bố thời gian nhé.”

“Dạ được, bên cháu sẽ làm việc với Phương Di.” Hiểu Minh nhanh nhẹn. Cơ hội hợp tác đem doanh số về cho công ty, anh đương nhiên không bỏ lỡ.

“Cứ thế nhé chàng trai. Mấy đứa nói chuyện tiếp đi, chú ra đằng kia chào hỏi chút.” Nói rồi ông vỗ vỗ vai Hiểu Minh và Dương Tuấn rồi rời đi.

Dương Tuấn thấy mình ở đây giống kỳ đà cản mũi, liền hắng giọng:

“Tôi cũng phải ra đằng kia chào hỏi người quen chút, hai người cứ tự nhiên nhé.”

Còn lại một mình với Phương Di, Hiểu Minh hơi nhíu mày nhìn về phía sân khấu, rủa thầm điệu nhạc này sao lâu vậy, không kết thúc luôn đi cho xong. Thấy ánh mắt của anh, Phương Di hỏi:

“Kia là bạn gái của anh Tuấn Khanh sao? Lần trước em gặp đi cùng anh ở nhà hàng Món Việt phải không? Lúc đó chị ấy nói là làm biên tập viên của FBC. Uầy nhanh vậy đã cua được tổng giám đốc rồi.” Phương Di nheo nheo mắt nhìn theo dáng hai người đang nhảy.

“Không phải. Đừng hiểu nhầm. Cô ấy là bạn gái anh.” Hiểu Minh điềm nhiên nói.

“Gì ạ? Bạn gái anh ư? Anh Hiểu Minh, anh có bạn gái rồi sao? Là chị ấy?” Phương Di ngạc nhiên hỏi lại.

“Ừ. Phương Duy chưa nói với em sao, tối nay anh đã hẹn là sẽ giới thiệu bạn gái.”

“Lần này sẽ là ba hay sáu tháng?”

Phương Di hỏi, giọng mong chờ. Cô có nghe được giai thoại về việc trong suốt bảy năm nay Hiểu Minh dẫu yêu ai cũng sẽ không duy trì quá sáu tháng. Nếu vậy thì cô có thể chờ được.

Hiểu Minh nhíu mày không vui rồi trả lời khẳng định: “Lần này sẽ là cả đời. Anh muốn kết hôn với cô ấy.” Nói xong anh đưa ly rượu lên uống cạn, mắt vẫn dõi theo bóng dáng xinh đẹp ấy.

Điệu nhảy kết thúc, Tuấn Khanh cầm tay cô đưa lại về bàn. Phương Di đứng quay lưng về phía sân khấu, nên không nhìn thấy bọn họ. Vừa rồi nghe anh nói, cô có hơi sốc, mặt nhăn nhó như sắp khóc, nhìn anh rồi lấy hết can đảm nói:

“Hiểu Minh, em thích anh. Em có thể cạnh tranh công bằng với chị ấy được không?”

Hạnh Chi nghe được, thấy mắt hơi hoa lên. Cạnh tranh ư? Hình như có chút không công bằng. Với nền tảng và gia sản nhà cô ấy, cô chưa đánh đã thua, làm sao có thể cạnh tranh. Trong khi Hiểu Minh đang chờ hai người đi về phía mình, cô lại bối rối, giữ tay Tuấn Khanh dừng lại nói:

“Sếp, anh nói sẽ giới thiệu cho em các doanh nhân để phỏng vấn khi cần, mình ra đó trước đi. Để không gian này cho hai người bọn họ nói chuyện riêng đã.”

Vì vậy, cô đã bỏ lỡ, không nghe được, câu trả lời của Hiểu Minh là: “Phương Di, đừng ngốc nghếch. Trước giờ anh chỉ coi em như em gái. Tình cảm của anh với em, cũng giống như Phương Duy với em vậy. Anh không muốn loạn luân đâu.”

Thấy cô và Tuấn Khanh đi một hướng khác, anh liền chào Phương Di đang ngơ ngác ở đó, chạy đuổi kịp hai người bọn họ. Đến gần Hạnh Chi, anh tức giận nắm lấy cổ tay cô, kéo đi, quay đầu lại nói với Tuấn Khanh:

“Phiền cậu trả lại bạn gái cho tôi. Cô ấy là người yêu tôi.”

Tuấn Khanh ngạc nhiên nhìn Hạnh Chi. Cô xấu hổ liền giật tay anh ra, cãi lại: “Bỏ ra, ai là bạn gái anh chứ?”

“Hạnh Chi, xem ra anh hiền với em quá rồi. Đừng thách thức giới hạn chịu đựng của anh.”

Nói rồi, không quan tâm đến mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người, anh vừa lôi vừa kéo cô ra khỏi phòng tiệc. Đến góc khuất hàng lang khách sạn vắng người, anh tức giận ghì sát cô vào tường và nói:

“Hạnh Chi, em làm thế này là có ý gì?”

“Ý gì sao? Em đến đây để dành bất ngờ cho anh, vậy mà vừa đến anh đã cho em nhìn thấy những gì?”

“Là sinh nhật Phương Di nên anh chỉ nhảy với cô ấy một điệu. Vậy mà em cố tình trêu tức anh? Cả bữa tiệc hôm nay đều kháo nhau, em là bạn gái của Tuấn Khanh đấy.” Giọng Hiểu Minh tức giận, gân xanh trên trán nổi cả lên.

“Em đã giới thiệu với mọi người em là nhân viên của anh ấy ngay từ lúc đến rồi. Mà vừa rồi không phải anh cũng dính chặt lấy Phương Di, trên cổ áo anh còn vết son của cô ấy kìa. Anh nhảy với Phương Di, em nhảy với Tuấn Khanh, chẳng phải công bằng sao, anh nổi cáu cái gì chứ?” Hạnh Chi phản kháng.

Vừa nãy nhìn Phương Di cứ dính chặt lấy anh, cô cũng có chút khó chịu. Không phải cô không tin tưởng anh mà tự nhiên thấy mình thua kém. Người ta là thiên kim tiểu thư con nhà quyền quý, còn cô chỉ là cô gái nghèo cái gì cũng không có. Nếu đưa lên bàn cân, cô đúng là không có cửa để cạnh tranh công bằng với cô ấy.

“Khác nhau. Là anh đã hứa với cô bé đó từ bảy năm trước, chừng nào cô ấy lớn, sẽ nhảy cùng cô ấy một điệu nhảy. Anh chỉ là đang trả nợ lời hứa của mình thôi. Còn em tự nguyện dâng đến cửa cho Tuấn Khanh.” Hiểu Minh phân tích lý lẽ.

“Trả nợ ư? Anh biết người ta thích anh rồi mà còn tạo cơ hội gần gũi thì có. Cái gì mà dâng đến cửa? Anh ấy là Sếp của em, chúng em nhảy chỉ là xã giao thôi.”

“Chúng em cơ à? Thân mật gớm nhỉ. Chuyện công sở Sếp thích nhân viên đầy ra đấy. Ánh mắt hắn nhìn em đầy nhu tình, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra.”

“Em một chút cũng không thấy nhu tình nào. Anh đang có ý bảo em ngốc đấy à?”

“Chính xác là em ngốc chứ còn gì nữa? Anh yêu em phát điên ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, vậy mà cũng phải mấy tháng em mới nhìn ra.” Giọng anh bắt đầu tức giận.

“Phải rồi, là em ngốc đấy, anh đừng có mà yêu nữa, đi yêu mấy cô thiên kim tiểu thư nhà giàu hay mấy cô diễn viên nóng bỏng đi.” Cô cũng to tiếng lại.

Thấy thái độ của cô, anh nhìn lại với ánh mắt khó hiểu, rồi quay sang nói:

“Hạnh Chi, quay lại bữa tiệc. Anh muốn công khai chuyện chúng ta yêu nhau.” Vừa nói vừa kéo tay cô lôi quay lại. Cô vùng vằng không chịu, ép anh đứng lại:

“Công khai để làm gì chứ, lại làm hỏng việc tốt của anh. Cứ để người ta nghĩ anh đang độc thân quyến rũ, ong bướm thi nhau vây quanh, chẳng phải tốt hơn cho anh sao?”

“Em cũng đang ghen à? Thừa nhận anh xem nào.”

“Em…” Hạnh Chi cắn môi, đúng là mình đang ghen phát điên đây này. Lần trước, anh hỏi, cô còn không muốn xác nhận rõ cảm xúc của mình, nhưng lần này cô thấy khó chịu là thật. Thừa nhận thì thừa nhận, sợ gì chứ? “Phải, là em ghen đấy. Anh xuất sắc như vậy, đi đâu cũng có người để ý. Chả lẽ em không được quyền ghen sao?”

Hiểu Minh nhìn gương mặt đang đỏ lên vì tức giận của cô gái. Lúc này anh mới để ý, hôm nay cô ấy mặc rất xinh đẹp. Cô nàng quyến rũ này đang nổi loạn là vì ghen. Anh nở nụ cười đắc ý, cho cô một câu trả lời thoả mãn:

“Được, được chứ. Anh là người yêu của em mà. Ghen là đúng rồi.”

Hoá ra, không chỉ một mình anh phát cuồng lên vì muốn giữ cô cho riêng mình, bản thân cô ấy cũng phát điên lên vì ghen rồi kìa. Người ta bảo, có yêu sâu đậm mới ghen tuông, không vô lý, ngốc nghếch và mù quáng là được. Anh ngó quanh, không thấy ai, liền áp sát lưng cô vào tường, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh của cô. Hạnh Chi ấm ức chưa được giải toả, thấy mình như đang bị bắt nạt, liền cắn môi anh. Anh khẽ nhăn mày, để cô xả giận, rồi tiếp tục tăng lực hôn cô dài và sâu, khẽ dùng môi mình gặm nhấm cánh môi hồng mềm mại của cô. Nụ hôn kết thúc, cô thở hổn hển đẩy anh ra, mắng tiếp:

“Em còn chưa hết giận đâu. Anh nói sẽ cho em cảm giác an toàn. An toàn của anh là dính chặt lấy cô gái khác hả?”