Chương 34 - Sinh nhật Phương Di - Em Là Mặt Trời Trong Anh

“Ghen ư? Tại sao em phải ghen? Anh đừng tự mình đa tình đi.”

“Anh thế này vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để em ghen ư? Xem ra anh phải cố gắng thêm rồi. Nếu được em ghen, anh sẽ cảm thấy rất ngọt ngào đấy.” Anh mỉm cười.

“Anh đã nghe được câu này chưa: “Người thật lòng yêu bạn sẽ không bao giờ để bạn phải ghen. Bởi vì anh ấy sẽ không khiến bạn có cảm giác thiếu an toàn.””

“Được Hạnh Chi. Vậy không cần em phải ghen nữa, anh nhất định sẽ cho em cảm giác an toàn.” Anh nhún vai cam kết, làm cô phì cười.

Một lúc sau, họ chuẩn bị ra về thì điện thoại của anh rung, là Phương Duy gọi đến. Anh nhìn cô xin phép, rồi bắt máy:

“Tôi nghe.”

“Thứ bảy này gia đình tôi tổ chức sinh nhật cho Phương Di, cũng là dịp lâu lắm rồi con bé mới được đón sinh nhật ở Việt Nam. Phương Di nói đã báo với cậu nhưng cậu nói không qua mà chỉ gửi quà. Con bé đang tủi thân. Cậu nể mặt tôi hôm đó sắp xếp qua đi. Tôi mời cả nhóm tụi mình.”

“Phương Duy, hôm đó tôi bận thật.” Thật lòng anh không muốn tạo cơ hội gần gũi con bé Phương Di quá mức.

“Cái thằng này, sắp xếp thời gian đi. Mấy khi tôi năn nỉ cậu đâu. Tôi chỉ có một đứa em gái, bao nhiêu năm nay nó mới về nước.”

“Vậy tôi phải hỏi ý kiến một người đã. Nếu cô ấy đi được, tôi sẽ đi hai người.”

“Cái gì? Cậu có bạn gái rồi sao?” Giọng Phương Duy ngạc nhiên.

“Ừ, có rồi. Hôm đó, tôi sẽ đưa đến ra mắt các cậu. Tôi đang bận rồi, có gì nói sau.”

Hiểu Minh cúp máy rồi nhìn cô đang nâng ly nước ép lên uống. Khuôn mặt cô hơi mơ màng, vừa uống chút vang nên đỏ ửng, trông rất dễ thương. Anh lên tiếng ướm hỏi ý kiến cô:

“Hạnh Chi, tối thứ bảy này sắp xếp đi cùng anh đến một nơi nhé?”

“Đi đâu ạ?”

“Sinh nhật em gái của bạn thân anh. Anh muốn nhân cơ hội này công khai quan hệ của chúng ta.”

Cô đặt ly nước ép xuống bàn, bối rối, dùng giấy ăn để lau miệng. Cô vẫn chưa nghĩ đến việc công khai yêu anh. Cô tự tin vào tình cảm của anh, nhưng cô không muốn phải chịu những ánh mắt kiểu như Kiều Vy vừa rồi dành cho mình. Thấy cô như đang nghĩ ngợi, anh động viên:

“Hạnh Chi, trước sau gì cũng công khai, em không muốn sớm tuyên bố quyền sở hữu của mình với anh?”

Cô liếc nhìn anh, chỉ sợ càng tuyên bố, ong bướm xung quanh anh càng tìm cách đánh bật cô ra.

“Cho em suy nghĩ từ giờ đến cuối tuần nhé. Sáng thứ 7 em trả lời anh.”

“Được. Anh rất muốn em xuất hiện trong bữa tiệc đó cùng anh.” Ánh mắt anh nhìn cô tha thiết, như thế việc đó rất quan trọng đối với anh.

Cô mím mím môi, gật đầu, trong lòng tự nhủ. Mình nên mặc gì đến bữa tiệc quan trọng như vậy, rồi gặp bạn bè anh ở chỗ đông người sẽ phải cư xử thế nào? Nghĩ đến thôi đã nhức đầu, nếu tránh được, cô sẵn sàng tránh cho xong, nhưng không đành lòng để anh thất vọng.

Trái với vẻ lo lắng của cô, anh hào hứng nói tiếp: “Hạnh Chi, chưa kể với em anh có một nhóm bạn thân từ hồi cấp ba gồm Tuấn Khanh Sếp của em, Phương Duy – chủ nhà hàng bữa trước anh có dẫn em qua và cả Dương Tuấn là phó Tổng của H&M Archi nữa. Ba tên đó đều rất dễ thương. Bọn anh đồng cam cộng khổ với nhau được hơn mười lăm lăm rồi. Anh muốn dẫn em đến giới thiệu với họ.”

Đến thứ bảy, thật không may, có một sự kiện quốc tế tổ chức ở Hà Nội, phóng viên Thu Hường xin nghỉ phép, vì phải phóng vấn các lãnh đạo nước ngoài nên cần người giỏi Tiếng Anh, chị trưởng phòng Thiên Kim cử cô đi lấy tin thay. Cô nhìn timeline hội nghị thấy chỉ bốn giờ ba mươi chiều là kết thúc, vẫn kịp để cô trở về kênh xử lý tin hình, rồi về nhà thay đồ và hẹn anh đến đón lúc sáu rưỡi, nên đồng ý đi cùng quay phim.

Ai dè trong phiên hội nghị không sắp xếp để phỏng vấn diễn giả được. Ban tổ chức mời các phóng viên ở lại dùng bữa tối, sau đó sẽ giao lưu dùng các diễn giả và tiến hành phỏng vấn. Lúc phỏng vấn được thì cũng phải bảy giờ tối. Rồi quay lại kênh truyền hình để chuyển nội dung và hình cho kỹ thuật xử lý tin phát sóng trong bản tin sáng sớm mai, tính ra phải hơn chín giờ mới xong. Không còn cách nào khác, cô nhắn tin cho anh:

[Hiểu Minh, em xin lỗi, em không tham dự sinh nhật bạn cùng anh được rồi. Công việc của em phát sinh đến chín giờ tối mới xong.]

Tin nhắn vừa gửi đi, cô thấy anh gọi lại ngay lập tức. Cô di chuyển ra khỏi hội trường, tìm một góc khuất trên hành lang khách sạn nghe máy:

“Hiểu Minh, em đây.”

“Em đang ở đâu?”

“Khách sạn Melia, phòng hội nghị. Em xin lỗi, phát sinh thêm nên em không về sớm được.”

“Vậy tối nay ăn gì?”

“Ở khách sạn có chuẩn bị buffee cho báo chí. Ăn xong diễn giả sẽ giao lưu với báo chí nữa.”

“Ừ. Vậy được rồi. Anh đi dự sinh nhật trước, rồi chín giờ anh đến đón em, nếu kịp chúng mình sẽ đến đi tăng hai cùng mọi người.”

“Hiểu Minh, không cần đâu, anh cứ vui với bạn đi, lần khác em gặp bạn anh cũng được.”

“Anh đã hứa với Phương Duy hôm nay anh giới thiệu bạn gái. Không thể thất hứa được.” Anh mỉm cười, khiến cô có chút áy náy.

“Xin lỗi anh, Hiểu Minh, cho em địa chỉ, em tự đến, anh đón em ở tầng 1 là được rồi.”

“Hạnh Chi, anh muốn đón em. Không muốn để em phải chịu vất vả.”

“Vậy anh qua FBC đón em, em phải về kênh để xử lý tin hình nữa.”

Nói rồi hai người cúp máy. Cô nhìn điện thoại, thở dài. Dù anh ấy rất thành ý, sao cô vẫn có cảm giác không tự tin khi công khai yêu một người nổi bật như anh ấy?

Cô nhanh chóng vào phòng Hội nghị, tiếp tục làm công việc của mình. Thuận lợi, mọi chuyện diễn ra sớm hơn dự kiến, nên tầm sáu giờ ba mươi cô đã phỏng vấn được nhân vật. Phỏng vấn xong thấy đầy đủ dữ liệu rồi, cô liền nhắn quay phim xin phép về sớm, không ở lại dùng tiệc báo chí nữa.

Về đến FBC, cô tập trung xử lý tin hình nhanh nhất có thể, nhìn đồng hồ mới bảy giờ ba mươi. Cô đang đắn đo xem có kịp để về nhà thay đồ không hay xuống trung tâm thương mại sắm một chiếc váy mới thì sếp Tuấn Khanh đang chuẩn bị ra khỏi công ty, nhìn thấy cô ở bàn làm việc, liền tiến lại hỏi:

“Hạnh Chi, hôm nay em đi lấy tin về diễn đàn kinh tế Asean à? Sự kiện thế nào?”

“Vâng, em đi thay Hường. Năm nay tổ chức rất quy mô, khán phòng chặt kín. Các diễn giả cũng chất lượng nữa. Em xử lý tin hình xong rồi, sáng mai sẽ lên bản tin lúc 7h.”

“Ừ. Làm tốt lắm.” Anh ngập ngừng. “Tối nay em có kế hoạch gì chưa? Anh đang đến một nơi, sẽ gặp khá nhiều doanh nhân. Nếu kết nối được sau này sẽ tốt cho công việc của em. Anh muốn em đi cùng, sắp xếp được không?”

“Gì ạ? À em…” Cô còn chưa biết phải nói gì để từ chối.

“Đừng lo, đến đó có cả người quen nữa. Kiến trúc sư Hiểu Minh cũng có mặt ở đó. Chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật hôm nay thích cậu ta từ năm mười lăm tuổi, đến bây giờ con bé đã hai mươi hai. Hai người mà thành đôi thì đám cưới sẽ to nhất cái thành phố này mất.” Tuấn Khanh vô tư bông đùa.

Cô cụp mắt xuống nhìn bàn làm việc, trống ngực vô thức đập mạnh vì tin vừa nghe được. Em gái của Phương Duy chính là Phương Di, cô gái mà mà có lần cô đã gặp ở nhà hàng rồi à? Cô ấy thích Hiểu Minh đến thế à? Trong lòng cô có chút bất an, liền ngẩng đầu lên nói:

“Em mặc thế này có chút không tiện.”

“Anh đưa em xuống trung tâm thương mại mua đồ, rồi chúng ta đi. Không vội.”

“Không phiền anh chứ ạ?”

“Không đâu, đi cùng người đẹp sao lại phiền chứ?”

“Em đi cùng anh với tư cách là biên tập viên của FBC thôi nhé.” Hạnh Chi dè dặt.

“Đương nhiên. Thì đúng là như vậy mà.” Tuấn Khanh mỉm cười nói để cô yên tâm.

Nói rồi hai người xuống tầng năm khu trung tâm thương mại ghé gian hàng thời trang. Tuấn Khanh chọn cho cô một chiếc váy dự tiệc màu hồng phấn, phần bên trên là chất liệu ren sang chảnh đính những bông hoa nhỏ li ti, cổ khoét vừa đủ để phô vòng một quyến rũ, phần bên dưới chân váy có dáng xoè dễ thương như công chúa. Cô vừa nhìn đã thích, nên vào thử. Ra khỏi phòng thử đồ, Tuấn Khanh nhìn cô không chớp mắt. Chiếc váy như sinh ra để dành cho cô, trông vừa thánh thiện, vừa dễ thương. Dáng cô chuẩn, mặc size M là vừa xinh.

“Đẹp lắm, Hạnh Chi. Em thích chứ?”

“Vâng, em lấy chiếc này luôn.” Cô gật gật đầu, cảm giác hơi bối rối xấu hổ.

Tuấn Khanh quay sang nhờ nhân viên bán hàng gói bộ đồ vừa mặc trên người của cô vào, cắt mác váy áo mới cho cô, rồi đi ra cửa trước chờ cô. Cô nhìn giá chiếc váy, những hơn 2 triệu lận, gấp ba lần váy áo cô đang mặc nhưng trong lòng tự nhủ, cũng cần phải xinh đẹp chút cho Hiểu Minh không bị mất mặt. Cô ra quầy tính tiền thì được nhân viên báo anh đi cùng chị đã trả rồi.

Cô chạy theo Tuấn Khanh đang đứng ở cửa chuẩn bị rời đi, nói với theo:

“Tuấn Khanh, sao anh biết là em sẽ mua cái váy đó. Để em gửi lại tiền anh.”

“Anh vừa nhìn đã thấy nó hợp với em rồi. Em mặc rất xinh. Coi như anh tặng nhân viên của mình vì sự mẫn cán đi. Không nhắc đến tiền nữa.”

“Không được đâu. Vậy để em chuyển khoản cho anh. Cho em số tài khoản.”

“Anh nói là tặng mà.” Tuấn Khanh vừa nói vừa di chuyển nhanh đến thang máy để xuống tầng hầm. Cô nhìn theo, cắn môi nghĩ thầm, nhất định hôm sau sẽ xin được số tài khoản để gửi lại anh ấy, rồi chạy theo anh đi vào thang máy.

Lúc trên xe của Tuấn Khanh, cô hồi hộp nhìn đồng hồ mới tám giờ, đoán là Hiểu Minh chưa di chuyển nên nhắn cho anh:

[Anh đừng đi đón em nhé, em có việc phát sinh nên chưa xong, chừng nào xong em sẽ nhắn anh.]

Ngay lập tức Hiểu Minh nhắn lại: [Okie. Xong việc nhắn anh. Anh đến chỗ em chỉ mất mười lăm phút.]

Cô mỉm cười, cô sẽ tự đến để dành bất ngờ cho anh ấy. Cô nhìn sang Tuấn Khanh, chợt xấu hổ bởi cảm giác như mình đang lợi dụng anh ấy vậy, liền lên tiếng:

“Tuấn Khanh, xin lỗi anh.”

“Gì mà xin lỗi chứ?” Tuấn Khanh mỉm cười, quay sang nhìn cô.

“Đến đó giới thiệu em với người cần gặp rồi anh cứ để em một chỗ, tự nhiên đi gặp bạn bè anh nhé.”

Tuấn Khanh nhướn mày: “Anh không thấy ngại dắt em theo, em ngại gì chứ. Anh sẽ đi cùng em.”

Cô hơi nhăn mặt, định nói thật: “Thật ra là em có ý đồ riêng.”

“Đến nơi rồi, anh xuống hầm đỗ xe rồi cùng lên nhé.” Tuấn Khanh đang chăm chú rẽ vào hầm gửi xe nên không để ý đến lời cô nói. Cô thở dài tự nhủ. Thôi được rồi, đằng nào lát nữa anh ấy cũng biết.

Hai người gửi xe rồi cùng nhau bấm thang máy lên sảnh, rồi di chuyển sang thang riêng lên tầng sáu hai của khách sạn InterContinental Hanoi Landmark72. Tiệc sinh nhật của Phương Di diễn ra trong không gian sang trọng của khách sạn năm sao cao cấp nhất Hà Nội. Hai người đến muộn, nên tiệc đã bắt đầu, cô nghe thấy tiếng nhạc du dương của màn khiêu vũ cổ điển, các cặp đôi đang lên sân khấu nhảy theo điệu nhạc.

Vừa bước vào khán phòng, cô đã choáng ngợp bởi không gian tiệc được bài trí với tông hồng công chúa, trùng hợp với chiếc váy cô đang mặc. Sắc hoa hồng phấn lai Pháp kết hợp với baby trắng, thạch thảo Đà Lạt tràn ngập, tạo nên vẻ đẹp vừa thơ mộng vừa mơ màng. Tuy nhiên, nổi bật trong khán phòng, lại là một cặp đôi ở chính giữa đang dính chặt lấy nhau khiêu vũ dưới ánh đèn mở ảo trung tâm sân khấu. Nhắm mắt cô cũng nhận ra, nam chính của màn khiêu vũ đó là ai.

Cô ngây người đứng sững lại, hai chân không thể nào di chuyển tiếp. Hình ảnh trước mắt khiến mắt cô mờ đi, tay chân trở lên lạnh toát. Hai người đó quả thật là đẹp đôi, giống như công chúa với hoàng tử trong truyện cổ tích vậy. Đúng là vẻ đẹp thoát tục. Ngoại hình của họ, như là sinh ra để dành cho nhau vậy.

“Hạnh Chi, em sao à?” Tuấn Khanh thấy biểu hiện lạ, liền giơ tay nắm lấy bàn tay đang lạnh toát của cô, từ từ dắt cô vào phía trong, tìm bàn của nhóm bạn anh để gia nhập.

Cái nắm tay đó vô tình đập vào mắt nhân vật nam chính giữa khán phòng. Đang nhảy, anh nhíu chặt mày, dừng động tác khiến bạn nhảy vấp phải chân anh suýt ngã, theo phản xạ liền dùng hai tay ôm chặt anh. Ở góc độ của cô có thể thấy, hai người như đang gắn chặt vào nhau. Trong lòng cô có cảm giác cực kỳ khó chịu, hoá ra, khi anh gần gũi người khác, cô cũng biết ghen.