Chương 36 - Hình như không ai tin anh thật lòng yêu em - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Hiểu Minh nhìn cô gái, ánh mắt tràn đầy ý cười. Không nhịn được, anh tiếp tục mạnh mẽ cúi xuống, dùng miệng mình khoá lấy chiếc miệng xinh đẹp của cô, để xoa dịu cơn tức giận trong cô. Cô thấy hơi chao đảo, tim đập mạnh hơn. Cơ thể bắt đầu nóng lên, cảm giác lâng lâng như trên mây. Đáng ghét, sao tên này lúc nào và ở đâu cũng có thể khiến mình mất kiểm soát thế này? Nghĩ vậy, cô ấm ức dùng lực thật mạnh đẩy anh ra, thở hổn hển.
“Đây là đâu chứ? Anh không biết xấu hổ sao?” Cô quay trái, ngó phải xem có ai không.
“Sao anh phải xấu hổ? Anh còn muốn càng nhiều người nhìn thấy càng tốt. Để công khai quan hệ với em.” Bị phản đối nhưng anh vẫn mỉm cười đáp lại.
“Mặt dày thật đấy.” Cô lẩm bẩm. Anh khẽ cười, tiến lại gần hơn, dùng ngón trỏ miết nhẹ vết son lem trên môi cô, rồi thì thầm:
“Làm thế nào để em hết giận? Anh lại cứ nghĩ, anh mới là người được giận chứ? Rõ ràng là hẹn anh đi đón, vậy mà lại nắm tay tên Tuấn Khanh kia đến. Còn tình tứ nhảy cùng cậu ta nữa. Bây giờ, một nửa cái khán phòng này đoán em là bạn gái Tuấn Khanh đấy, anh còn mặt mũi nào chứ?”
“Chứ không phải cả cái khán phòng này khẳng định anh là bạn trai của Phương Di à? Em tốt bụng khuyên anh, cứ im lặng thừa nhận là em rể anh Phương Duy đi. Được hưởng một nửa gia tài nhà họ Vũ chẳng phải thích hơn sao?” Lần này cô cương quyết đẩy anh ra, định bụng bỏ đi trước thì bị anh nắm tay kéo lại.
“Hạnh Chi, đúng là anh được giá thật nhưng anh không bán mình đâu.”
Cô quay lại, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm trêu chọc của anh, ngứa mắt vô cùng. Chưa kịp lên tiếng, anh đã nói tiếp:
“Đi, vào đây anh giới thiệu em với mọi người. Hôm nay nhất định anh phải công khai quan hệ của chúng ta.” Vừa nói anh vừa lôi kéo cô quay lại khán phòng, nụ cười thường trực trên môi. “Anh cũng muốn khẳng định chủ quyền với em, để những người đàn ông xung quanh em biết em là hoa có chủ, đừng có lượn lờ trước mặt em nữa.”
“Hiểu Minh, hôm nay không tiện. Phương Di cô ấy sẽ không vui…” Cô bỗng thấy lo lắng, ngăn cản.
“Anh không quan tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm đến em.” Chân anh vẫn rảo bước, lôi lôi kéo kéo cô đi.
Vào đến khán phòng, bản nhạc “You are the sunshine of my life” đang vang lên dìu dặt, chân Hiểu Minh bỗng sững lại, quay mặt nhìn Hạnh Chi, ghé sát tai cô thì thầm:
“Nhảy cùng anh điệu này chứ? Bài hát này rất có ý nghĩa đối với anh. Anh cũng muốn nhảy với em. Vừa nãy anh đã phát điên lên vì em tay trong tay với Tuấn Khanh đấy. Anh còn không biết, người yêu anh nhảy đẹp thế.”
Cô mím môi, nhìn quanh khán phòng. Giữa sân khấu là các đôi bạn nhảy đang di chuyển uyển chuyển, quyến rũ với điệu Rumba. Điệu nhảy này khá đơn giản, hồi sinh viên cô cũng thực hành nhiều rồi. Nhân vật chính của bữa tiệc là Phương Di cũng đang tay trong tay với anh trai Phương Duy ở chính giữa sân khấu. Ngước nhìn thấy ánh mắt tha thiết của anh, cô gật gật đầu.
Hiểu Minh mỉm cười sáng bừng một góc phòng, liền kéo cô vào khu vực khiêu vũ. Hai người bắt đầu hoà quyện vào nhau, động tác ăn ý. Người đàn ông này đi đâu cũng nổi bật, thu hút ánh nhìn của người khác, khiến cô có cảm giác rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn lên cơ thể mình. Cô cố gắng trấn an nhịp đập trái tim, ép mình bình tĩnh nhớ lại các động tác nhảy. Nhảy cùng anh cô còn thấy áp lực hơn cả khi nhảy với Tuấn Khanh. Có lẽ là bởi, với Tuấn Khanh cô hoàn toàn vô tư, nhưng với anh cô không khống chế được cảm xúc thực của mình.
Tuấn Khanh ở bên ngoài quan sát với đôi mày nhíu chặt. Lời Hiểu Minh nói vừa nãy vẫn văng vẳng bên tai anh. Hai người là một đôi à? Từ bao giờ? Sao anh không nhận ra nhỉ?
Ở một góc phòng tiệc, còn có một người quan sát cô nữa, không ngừng đưa điện thoại lên chụp ảnh cô, ánh mắt coi thường. Cô ấy gửi ảnh cô tay trong tay cùng Tuấn Khanh và Hiểu Minh qua Zalo cho chồng, nhắn tin:
[Người cũ của anh cặp với hết đàn ông này đến đàn ông khác, thật không biết xấu hổ.]
Đình Dũng đang ở trong phòng karaoke với đối tác, trông thấy ảnh, liền phóng to lên quan sát. Hạnh Chi, đúng là em đã tiến bộ hơn xưa rất nhiều, không còn rụt rè, nhút nhát nữa. Nhớ hồi sinh viên anh phải doạ dẫm đủ kiểu, cô mới đến lớp nhảy cùng anh. Giờ có thể tự tin tay trong tay nhảy cùng nhiều người đàn ông khác rồi. Chỉ tiếc không phải anh. Rồi anh nhắn lại cho vợ:
[Thảo Nhi, anh đã lựa chọn quên đi rồi, em thế này là bắt anh phải nhớ sao?]
Người gửi đọc được tin nhắn cắn môi tức giận. Không hiểu sao, cứ nhìn thấy người cũ của chồng là cô không thể bình tĩnh được.
Bản nhạc kết thúc, Hiểu Minh nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, siết cơ thể cô sát lại với mình. Trán chạm vào trán cô. Vừa rồi cảm xúc của anh rất thăng hoa, hai người nhảy xuất thần như không có ai ở xung quanh. Rất muốn cúi đầu hôn cô ấy, nhưng cô ấy đã nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, thoát ra khỏi mộng đẹp này trước anh.
“Em giỏi lắm Hạnh Chi. Tự hào về em.” Rồi nắm tay cô tiến về phía bàn tiệc ngồi cùng các chiến hữu của anh trước ánh mắt tò mò của rất nhiều người.
Đến bàn, anh kéo ghế cho Hạnh Chi ngồi xuống trước, rồi lấy ghế ngồi cạnh. Ở bàn chỉ còn Dương Tuấn và Tuấn Khanh, vợ con Phương Duy đã di chuyển sang bàn khác. Dương Tuấn ngạc nhiên há hốc miệng, không tin nổi hai người này yêu nhau. Tuấn Khanh vẫn nhìn chằm chằm hai người từ nãy đến giờ. Cả hai ngồi xuống, đợi Phương Duy và Phương Di cũng quay lại bàn, Hiểu Minh nhờ Dương Tuấn rót rượu rồi giới thiệu:
“Hạnh Chi, đây là nhóm bạn thân của anh. Tuấn Khanh và Dương Tuấn em gặp rồi, còn đây là anh em Phương Duy và Phương Di. Chúng anh đã có nhiều năm bên nhau rồi.”
Hạnh Chi cúi đầu chào mọi người, rồi anh quay sang cô giới thiệu tiếp: “Còn đây là Hạnh Chi, người tôi sẽ kết hôn. Các cậu uống một ly chúc mừng chúng tôi.”
Cả bốn người bạn nghe thấy đều há hốc miệng, máy móc cầm ly rượu vang lên nâng. Tên này, quen nhau lâu như vậy, lần đầu tiên hắn nói đến chữ “kết hôn”. Hạnh Chi cũng ngạc nhiên nhìn anh, anh chưa từng cầu hôn, sao đã nói chuyện kết hôn rồi? Cô đỏ mặt, bối rối. Hiểu Minh thấy vậy, lần bàn tay cô nắm lấy. Tay còn lại cô cầm ly của mình, nhỏ giọng:
“Em là Hạnh Chi, biên tập viên ở kênh truyền hình của anh Tuấn Khanh. Rất vui được gặp các anh.”
Cả nhóm nâng ly rồi uống cạn. Vì ly đầu tiên nên cô cũng cố gắng uống hết. Hiểu Minh nhìn thấy quan tâm:
“Hạnh Chi, từ ly thứ hai để anh uống. Em phải giữ gìn dạ dày của mình.” Anh lo lắng vì nhớ đến lần đau dạ dày gần đây của cô, song vào tai người khác lại thành hiểu nhầm.
“Hai người có ý định kết hôn ư? Cậu cưới chạy bầu đấy à Hiểu Minh?” Dương Tuấn vốn thẳng tính, hỏi không e dè.
“Anh Hiểu Minh, anh sẽ kết hôn sao?” Phương Di liếc mắt nhìn cô, mắt đỏ au như muốn khóc.
“Chưa. Nhưng rồi sẽ.” Hiểu Minh trả lời cô bé. Hạnh Chi đứng cạnh, mím môi thật chặt, cảm thấy tình huống càng ngày càng khó xử.
Phương Duy nhìn em gái, lắc đầu cảm thán, trong lòng thầm thấy có lỗi. Anh biết Hiểu Minh đem bạn gái đến, song vẫn định để em gái chứng kiến, cho con bé quên hẳn anh chàng đào hoa này đi. Không ngờ tình cảm của con bé có vẻ không phải là chuyện trẻ con. Vừa nãy, nhảy với anh mà mắt cứ nhìn chằm chằm cặp đôi này, bước nhảy còn không vững. Kết thúc khiêu vũ, tụi bạn con bé xúm lại lôi kéo, song con bé vẫn theo anh về bên này để gặp Hiểu Minh.
Tuấn Khanh bụng đầy thắc mắc, không chịu được liền lên tiếng hỏi, giọng cố gắng tỏ ra tự nhiên:
“Hạnh Chi, hai người bắt đầu từ khi nào?”
“Tuấn Khanh, em xin lỗi. Lúc đến đây em không định giấu anh…” Hạnh Chi áy náy.
“Có gì cậu hỏi tôi đây này. Ngoài giờ làm việc, cô ấy cũng không phải là nhân viên của FBC để cậu tra khảo. Tôi và cô ấy đã có duyên từ trước khi cô ấy vào FBC rồi.” Hiểu Minh trả lời thay cô.
“Hai người đúng là kín đáo thật. Tôi không nhìn ra. Hạnh Chi, em suy nghĩ kỹ chưa?” Tuấn Khanh tỏ ra quan tâm cô.
“Tuấn Khanh, chuyện riêng của chúng tôi, phiền cậu không can thiệp.” Cô chưa kịp trả lời, anh đã cướp lời.
"Hiểu Minh, tôi mong rằng lần này cậu nghiêm túc. Nếu cậu dám đùa giỡn tình cảm với cô ấy, tôi sẽ không nể tình bạn giữa chúng ta mà đánh gãy chân cậu đâu." Tuấn Khanh đe doạ, khiến những người xung quanh đều chăm chú quan sát biểu cảm của hai người bạn.
Hiểu Minh nhíu mày, bàn tay vẫn nắm chặt tay cô, trả lời: "Tôi thật lòng với cô ấy hay không, không cần phải giải thích với cậu. Muốn biết, cậu cứ chờ mà xem."
“Hạnh Chi, chúc mừng chị, không nghĩ anh Hiểu Minh lại thích một cô gái như chị. Tốc độ cưa gái của anh Hiểu Minh đúng là nhanh thật đấy. Lần trước gặp chị ở nhà hàng, hai người còn là đối tác phải không? Yêu nhanh như vậy, không sợ đến nhanh đi cũng nhanh sao?” Phương Di miệng lưỡi sắc sảo.
Cô quay sang nhìn Phương Di, chỉ thấy ánh mắt cô ấy đầu thách thức. Trước mặt bạn bè anh, cô không muốn đáp trả, nên quay sang nhìn anh, thấy vẻ khó chịu trên gương mặt đẹp trai của anh.
“Phương Di, cô ấy là người anh yêu. Anh coi em là em gái, nên cô ấy cũng giống như chị dâu của em vậy. Hãy tôn trọng và chừng mực.” Hiểu Minh nhắc nhở.
Dương Tuấn thấy không khí có vẻ căng thẳng, liền rót thêm rượu vang vào ly cho mọi người và gợi ý:
“Được rồi, được rồi. Chuyện yêu đương của cậu nói sau đi. Nay là sinh nhật của Phương Di, chúng ta uống mừng cô bé đã. Phương Di, sinh nhật 22 tuổi thật vui vẻ, ý nghĩa nhé.”
“Phải đấy, nay sinh nhật em gái tôi. Đừng ngại vui hết mình nhé.” Phương Duy nãy giờ mới lên tiếng.
Mọi người miễn cưỡng nâng ly. Thấy không khí gượng gạo, Hạnh Chi cảm giác như sự xuất hiện của mình là thừa thãi, liền định uống cạn ly rượu. Lúc uống được một nửa, anh giữ tay cô lại, đổ rượu trong ly của cô cho mình và nói: “Để anh uống thay em.”
Uống xong, anh mời nhóm bạn thêm ba ly nữa rồi lấy lý do có việc bận, xin phép cáo lui trước.
“Phương Di, chúc mừng sinh nhật em một lần nữa. Quà sinh nhật của em anh đã gửi trợ lý cho em. Mong là em thích. Giờ anh có việc nên đưa cô ấy về trước.” Rồi quay sang nhóm bạn: “Các cậu cứ vui đi, lần tới gặp lại.”
Rồi kéo tay cô đến bàn của bố mẹ Phương Di, giới thiệu cô với hai bác, chào hai bác trước khi về. Bố mẹ Phương Di ngạc nhiên, không phải cậu ấy là đối tượng con gái mình đang để ý sao? Hôm trước còn nói là đối tác với cô gái này, sao hôm nay đã thành yêu đương rồi. Thanh niên bây giờ, tốc độ nhanh như tên lửa thế à? Ông chau mày, vẫn lịch sự chào hỏi anh và cô, nhưng trong đầu đang tính toán lại việc hợp tác với H&M Archi.
Hạnh Chi chỉ thực sự nhẹ nhõm khi ra khỏi phòng tiệc. Hai người di chuyển vào thang máy. Anh ấn thang máy xuống tầng hầm, cô im lặng không nói gì. Lúc vào xe, Hiểu Minh quay sang thắt dây an toàn cho cô. Cô nhẹ giọng lên tiếng, phá tan sự im lặng:
“Anh có việc gì phải về sớm à?”
“Không, anh không muốn em phải nghe những lời không thoải mái nên về trước. Xin lỗi, vừa rồi em không vui phải không?”
Cô quay sang nhìn. Anh nhận ra à? Cô mím môi, nhỏ giọng: “Hiểu Minh, hình như không một ai trên đời này tin anh thật lòng yêu em?”
Anh nhìn lại cô, thấy đáy mắt cô buồn xa xăm. Tự nhiên, anh có cảm giác đau lòng vì quá khứ buông thả của mình. Bây giờ, dẫu anh có giải thích thế nào cũng không thay đổi được định kiến của những người xung quanh.
"Hạnh Chi, dù cả thế giới có không tin tưởng anh, xin em cũng đừng dao động. Hãy dùng trái tim mình để cảm nhận và tin tưởng anh. Anh yêu em. Là anh thật lòng yêu em." Nói rồi anh nâng tay cô lên, đặt lên ngực trái của mình. Cô nghe thấy, trái tim anh đang đập từng cơn. Khẽ khép hờ đôi mi dài thanh tú để cảm nhận, rồi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, trả lời khẳng định:
"Hiểu Minh, em tin anh."
Hiểu Minh vui mừng mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô. Anh thật lòng yêu người con gái này, sau này, anh nhất định hành động để chứng minh cho người khác thấy. Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ và nói:
“Anh đưa em đến một nơi ngắm cảnh nhé.”
“Là nơi nào?’
“Đi rồi biết.”
Anh lái xe đưa cô đến toà nhà Lotte Center, rồi đi thang máy 2 nhịp lên quán bar cafe cao nhất Hà Nội. Nằm ở tầng 67, Top of Hanoi có không gian ngoài trời rộng với những bộ bàn ghế trắng dọc theo dãy ban công dài tít tắp. Khách đến đây có thể nhìn ngắm view toàn cảnh Hà Nội, đặc biệt là vào buổi đêm khi thành phố lên đèn, khung cảnh sẽ cực kỳ lung linh.
Hai người tìm một bàn sát ban công kính ngồi. Anh gọi phục vụ gọi đồ uống cho hai người xong, quay sang cô hỏi:
“Cảm thấy thế nào? Khung cảnh tuyệt chứ?”
“Đẹp quá. Lần đầu tiên em đến đây. Sống ở Hà Nội lâu rồi mà giờ mới biết Hà Nội về đêm rất đẹp.”
“Anh nghe nói đây là địa điểm hẹn hò lãng mạn không thể bỏ qua ở Hà Nội đấy. Nên kiểu gì cũng phải đưa em đến.”
“Kiến trúc sư Hiểu Minh cũng lãng mạn thế này sao?” Cô trêu đùa.
“Khi yêu thì người khô khan cũng biến thành kẻ lãng mạn đấy em biết không?”
Cô phì cười nhìn anh, rồi quay ra phía ngoài lan can, thả hồn theo ánh mắt ngắm thành phố về đêm, gương mặt rạng rỡ không nói thành lời.
“So với ở bữa tiệc ngột ngạt vừa rồi, đến đây cùng em thấy thật sáng suốt.”
“Anh bỏ về sớm như thế là không lịch sự đâu.” Cô nhắc nhở.
“Anh không chịu được cảm giác người khác làm em khó chịu.” Hiểu Minh nhìn cô nói.
Cô mỉm cười. “Không cần phải lo cho em. Những lời nói đó không làm ảnh hưởng đến em một tẹo nào đâu. Chỉ có hành động của anh mới có thể làm em tổn thương.”
“Sẽ không. Anh sẽ không làm tổn thương em, vì khi đó khác gì anh tự làm mình đau.”
“Hiểu Minh, nhớ câu này cho em.”
“Ghi lòng tạc dạ.” Anh mỉm cười.
Hai người cứ thế say sưa nói chuyện đến gần nửa đêm, cô mới giục anh đưa cô về. Hôm nay là thứ bảy, Thy Thy không có nhà. Anh lái xe đưa cô về chung cư, đến vị trí đỗ xe vắng người gần toà nhà, anh bất ngờ dừng xe lại, quay sang kéo cô vào lòng ôm lấy:
“Hạnh Chi, không muốn xa em một chút nào.”
Cô cũng muốn gần gũi anh thêm chút nữa, liền gục nghiêng đầu trên vai anh, bàn tay nghịch ngợm xoa xoa trước ngực anh. Thấy khoá váy của cô ngay trước mắt mình, anh liền một đường kéo xuống, trượt váy sang một bên để lộ bờ vai trần trắng ngần của cô, cúi xuống hôn lên đó.
Anh gặm nhấm một đường từ vai lên cần cổ cô, rồi hôn lên chiếc miệng xinh đẹp của cô. Nụ hôn ướt át, mang theo thứ cảm giác chưa xa đã nhớ. Cơ thể Hạnh Chi bắt đầu nóng lên, mạch máu đập nhanh hơn, đầu óc u mê. Tay anh thuần thục kéo một bên vai áo cô xuống, lần tìm bộ ngực, đưa tay vào xoa nắn. Hạnh Chi cảm thấy hưng phấn, như là anh đang kích hoạt toàn thân cô để não giải phóng ra thứ hormone hạnh phúc, nhiệt tình đáp trả và để cho anh làm loạn trên cơ thể mình.
Hiểu Minh không chịu dừng lại ở đó. Cơ thể anh khó chịu đến mức anh tham lam muốn nhiều hơn. Giật mạnh dây áo trong của cô đến bật khuy, anh cúi đầu hôn xuống đầu nhũ hoa hồng hào đang bắt đầu căng cứng. Anh say mê gặm nhấm đôi gò bồng đảo, khiến cô bị kích thích, cảm thấy nóng bừng các bộ phận nhạy cảm trên cơ thể. Ý loạn tình mê, cô vừa thấy khoái cảm, vừa cảm thấy xấu hổ liền muốn túm tóc anh kéo ra, nhưng tóc anh ngắn quá nên cô chẳng thể làm cái đầu của anh di chuyển. Mái tóc đó cọ cọ vào ngực, buồn buồn, ngưa ngứa, càng khiến cô vừa thích thú vừa khó chịu không thôi.
Anh đang trên đà hứng phấn, không kìm lại được kích thích, liền lần tay xuống dưới lớp váy của cô, túm lấy chiếc quần nhỏ định kéo ra để tấn công bộ phận nhạy cảm nhất của cô. Cô như người say sực tỉnh. Ngửa đầu ra tránh nụ hôn của anh.
“Hiểu Minh, dừng lại. Không ở trên xe được đâu.” Giọng cô hổn hển, váy áo lộn xộn.
“Được, vậy nhà em hay nhà anh?” Giọng anh khàn khàn, như đang phải nín nhịn ghê lắm. Vẫn câu hỏi cũ làm cô nhớ đến đêm đầu tiên của họ ở Đà Nẵng. Biết anh cố tình, cô đáp trả:
“Em vẫn chưa có thói quen đưa bạn trai về phòng. Hơn nữa, nếu anh không ngại để Thy Thy nhìn thấy, thì chúng ta có thể thử.” Cô thở nặng nề, trán chạm vào trán anh.
“Anh không ngại đâu, nhưng da mặt em mỏng thế này, chuyện này tốt nhất là không để người thứ ba trông thấy. Về nhà anh.”
“Đây là lần thứ bao nhiêu anh đưa một cô gái về nhà qua đêm rồi?” Cô điều chỉnh lại giọng nhẹ tênh nhưng anh cảm nhận được mùi giấm chua nồng nặc lan toả khắp xe. Có điều anh tuyệt đối không nao núng, mà khẳng định luôn:
“Là lần đầu tiên. Chưa từng có tiền lệ.” Giọng anh chắc chắn, anh đương nhiên không nói sai. Tính anh vốn ưa sạch sẽ, lại không có ý định dây dưa với những cô gái trước kia. Anh có thể qua đêm ở nhà cô ấy hoặc cùng nhau ra khách sạn vui vẻ, nhưng sẽ không đưa về nhà.
“Vậy trước kia toàn ra khách sạn à?” Cô nhướn mày hỏi lại.
“Anh cũng không nhớ nữa. Từ khi gặp em là quên hết những chuyện cũ rồi.” Hiểu Minh khôn ngoan lảng tránh, đưa tay lên miết đôi môi anh đào của cô, ánh nhìn đắm đuối. Rồi không để lỡ giây phút nào, anh lái xe rời đi, mục tiêu là nhanh nhất đưa cô trở về căn hộ của mình.