Chương 31 - Từ Bây Giờ, Tôi Sẽ Là Người Chăm Sóc Cô Ấy - Em Là Mặt Trời Trong Anh

Hạnh Chi nhìn người yêu, bối rối. Cô không muốn đẩy Hiểu Minh vào hoàn cảnh khó xử. Việc cô đã có bảy năm bên Đình Dũng là sự thật không thể chối cãi. Ở cương vị của anh, sẽ chẳng ai vui vẻ khi gặp lại người cũ của người yêu mình cả. Nhất là khi họ vừa mới nhận lời yêu nhau.

“Hiểu Minh, em…”

“Trốn tránh không phải là cách hay. Anh sẽ cho cậu ta gặp riêng em, lúc hai người nói chuyện xong, anh sẽ xuất hiện tuyên bố chủ quyền với em, để cậu ta từ bỏ hoàn toàn.” Hiểu Minh sắp xếp.

“Em sợ anh phiền lòng khi gặp anh ấy.” Hạnh Chi hơi lo lắng, sợ anh nghĩ đến quá khứ 7 năm của cô lại thấy ghen.

“Hạnh Chi, anh có quan điểm giống em, anh sẽ không ghen với quá khứ mà em muốn quên đi đâu. Chính em đã nói, người em yêu hiện tại là anh mà. Hôm qua, đúng là anh có chút lo lắng đến khó chịu, vì anh chưa biết tình cảm của em thế nào. Bây giờ ngược lại, anh phải cảm ơn cậu ta vì đã buông tay để anh có cơ hội ở bên em.” Hiểu Minh tự tin nói.

Hạnh Chi nhìn anh cảm kích. Sao tất cả mọi ưu điểm đều tập trung vào con người anh ấy vậy? Đẹp trai, tài giỏi là còn lịch lãm, hiểu biết và tâm lý nữa. Cô đúng là trúng số độc đắc mới gặp được người như vậy. Vừa nghĩ, cô vừa mỉm cười liếc trộm anh đang tập trung lái xe, rồi mở máy điện thoại.

Máy vừa mở lên đã thấy cuộc gọi đến. Cô thở dài, đánh mắt sang nhìn anh, thấy được cái gật đầu động viên của anh liền nghe máy. Cô mở loa ngoài cho anh nghe:

“Tôi Hạnh Chi xin nghe.”

“Là anh Đình Dũng. Khách sáo với anh vậy à?”

“Ừ, có việc gì à?”

“Cho anh gặp đi, anh muốn cảm ơn em chuyện hôm qua. Người phụ nữ đó được đối thủ cạnh tranh của công ty anh thuê để bắt cóc con gái anh. May có em nhìn ra.”

“Không cần phải cảm ơn đâu. Lúc đó, tôi hành động theo bản năng thôi, không nghĩ ngợi nhiều.”

“Hạnh Chi, anh không muốn nợ em thêm nữa. Cho anh gặp để trả ơn em về việc này.” Đình Dũng cố chấp.

Cô thở dài. “Ừ, vậy được rồi. Anh nhắn địa chỉ đi, tôi sẽ đến.”

“Mười lăm phút nữa anh có mặt ở quán cafe Moon gần nhà em. Chúng ta gặp nhau ở đó nhé.”

Cô nhìn đồng hồ, ước chừng khoảng hai mươi phút nữa về đến nhà. “Ừ. Lâu hơn chút tôi sẽ đến.”

“Cảm ơn em. Lát gặp lại.”

Cô cúp máy, nghiêng đầu sau nhìn người đàn ông đang lái xe:

“Anh ấy nói gặp ở quá cafe Moon gần chung cư nhà em.”

“Ừ, anh biết rồi. Anh đưa em đến, em cứ vào trước gặp cậu ta, anh vào sau.” Hiểu Minh tập trung lái xe, mặt lạnh tanh không biểu hiện gì.

“Hiểu Minh, anh không định làm ồn ào chứ? Thật sự là anh ấy và em không vấn đề gì đâu.”

“Anh tin em. Anh chỉ không tin cậu ta thôi. Anh gặp để nói rõ cho cậu ta biết, em đang có một người xuất sắc theo đuổi, sau này cậu ta không cần phải lo lắng cho em nữa.”

“Ừm.” Cô không thoải mái lắm về việc gặp lại Đình Dũng nhưng vẫn nghe theo sự sắp xếp của anh.

Đến quán cafe, anh dừng lại, nắm nhẹ tay cô, rồi nói cô vào trước để anh đi tìm chỗ đỗ xe. Cô gật đầu với anh rồi ngẩng cao đầu đi vào quán. Quán cafe hai tầng được trang trí với tông màu đỏ ấm nóng, cùng những bức tường kính để thực khách có thể vừa ngồi nhâm nhi cafe, vừa ngắm phố phường tấp nập.

Đình Dũng đang ngồi một bàn sát cửa kính ở tầng một. Trông thấy cô, anh giơ cao tay lên vẫy vẫy, trống ngực anh đập nhanh hơn. Còn cô thì bình thản, nhẹ nhàng di chuyển tới vị trí ghế ngồi đối diện anh.

“Em đến rồi à? Uống gì anh gọi? Em còn thích sinh tố bơ không?”

“Cảm ơn. Tôi dùng nước ép. Nó tốt cho tiêu hoá hơn.” Nói rồi cô vẫy tay gọi phục vụ bàn một ly ép bưởi.

“Bệnh dạ dày của em dạo này có hay tái phát không?” Đình Dũng quan tâm.

“Tôi ổn. Một năm nay tôi vẫn ổn cả.” Ý cô là việc chia tay anh không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống của cô.

“Tên trưởng phòng Vũ đó nghỉ việc ở Đài Truyền hình rồi. Hắn sẽ không dám làm gì em nữa đâu.”

“Bây giờ, tôi không liên quan gì đến người của Đài Truyền hình nữa, xin anh đừng bận tâm đến chuyện này.” Cô trả lời dứt khoát.

“Ừ, công việc mới của em tốt không? Nghe nói các Sếp ở FBC đánh giá rất cao năng lực của em.”

Cô ngước nhìn Đình Dũng, chuyện này anh ta cũng biết sao? “Không phải anh cho người theo dõi tôi đấy chứ?”

Đình Dũng mỉm cười: “Không hẳn là theo dõi, nhưng những gì anh muốn biết, anh đều có thể biết.” Ngừng một lát, anh ấy nói tiếp: “Anh chàng hôm trước đi cùng là đối tác chương trình “Ngôi nhà hoàn hảo” của em à? Nghe nói là kiến trúc sư danh tiếng. Hai người cũng nhanh quá nhỉ?”

“Liên quan đến anh sao Đình Dũng?” Cô hỏi lại.

“Là anh quan tâm em thôi.” Đình Dũng so vai.

“Người anh quan tâm nên là vợ và con gái anh.”

“Anh biết. Nhưng anh không quên được bảy năm thanh xuân của chúng ta.”

Cô nhìn anh ta, rồi nghiêng mặt sang một bên, nén tiếng thở dài. Vừa lúc đấy, người nào đó đang nghênh ngang đi vào, chọn bàn đối diện cô ngồi xuống, gọi một ly cafe đen không đường. Đình Dũng cũng nhìn thấy và nhận ra Hiểu Minh, nên đánh ánh mắt hỏi cô:

“Em không đến một mình?”

“Lúc anh gọi, tôi đang đi cùng anh ấy.”

Hạnh Chi nhìn sang bàn đối diện, chỉ thấy anh thản nhiên bỏ Ipad và bút điện tử ra vẽ vẽ gì đó trên màn hình.

“Em sợ gặp anh?” Đình Dũng cười nhạt như hiểu ra điều gì đó, liền vắt chéo chân, nâng ly cafe lên uống, mày hơi giãn ra.

“Đình Dũng, chúng ta không phải đang là người dưng sao. Có gì mà phải sợ?” Cô thản thiên.

“Không thể là bạn được à?” Đình Dũng hỏi.

“Đình Dũng, anh biết là vợ anh không muốn điều đó mà. Cho dù tôi đã hoàn toàn buông bỏ anh thì cô ấy cũng không tin. Nên tốt nhất đừng nên gặp lại. Trước giờ chúng ta không ai phụ ai. Chỉ là duyên đã hết thì tình phải tan thôi.”

"Vợ của anh, cô ấy không hiểu chuyện. Lần trước đến Đài truyền hình đánh ghen với em, anh đã nhắc nhở cô ấy rồi."

“Ừ, cảm ơn. Anh quản tốt cô ấy là tôi mừng rồi.” Cô nói giọng khách sáo.

“Ngày xưa em không khách sáo thế này.” Đình Dũng nhìn cô, sao chỉ thấy một phiên bản lạnh lùng và xa cách. Trong lòng anh bỗng thấy mất mát. Cô gái trước đây luôn nhìn anh với ánh mắt đầy yêu thương và mỉm cười rạng rỡ như ánh mặt trời của anh ngày xưa đâu rồi?

“Mọi thứ đều đã thay đổi. Cả tôi và anh của hiện tại đều là phiên bản của hai con người khác trước. Anh đã nói xong chưa, tôi phải đi trước rồi. Tôi không muốn anh ấy phải đợi lâu.”

Đình Dũng ngẩn mặt rồi giật mình. Anh lấy một giỏ quà ở ghế bên cạnh, đặt lên bàn:

“Cái này là của em. Anh mua để cảm ơn em vì đã cứu con gái anh. Đều là đồ tẩm bổ và tốt cho dạ dày của em. Mong em nhận lấy thành ý của anh.”

Cô đang lưỡng lự chưa biết trả lời sao, thì người đàn ông ở bàn đối diện đứng dậy, tiến sang phía bàn cô, đứng trước mặt nói với cô:

“Hạnh Chi, em gặp lại bạn cũ à? Giới thiệu với anh chút nhỉ.” Nói rồi anh cầm tay cô kéo cô đứng lên, giang cánh tay ôm lấy eo cô.

“Hiểu Minh, đây là Đình Dũng, lớp trưởng lớp đại học của em.” Rồi quay sang Đình Dũng nói: “Còn đây là anh Hiểu Minh, bạn trai tôi.”

Đình Dũng nhíu mày khi nghe cô giới thiệu, nhưng vẫn lịch sự giơ tay ra bắt và chào lại: “Xin chào, tôi là Đình Dũng. Còn anh là kiến trúc sư Lưu Hiểu Minh?”

“Xin chào. Cậu biết tôi à?”

“Nghe danh anh đã lâu giờ mới có cơ hội gặp mặt. Tên của anh thường xuyên xuất hiện trên báo lá cải nhỉ?” Đình Dũng châm chọc.

“Doanh nhân như cậu cũng quan tâm thứ báo rác rưởi đó viết gì sao?” Hiểu Minh bình tĩnh đáp.

“Tôi không quan tâm đến nội dung khác, tôi chỉ tìm hiểu thông tin về bạn trai Hạnh Chi. Kẻ đào hoa như anh, có chắc sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy?”

“Nếu người độc thân như tôi không đem lại hạnh phúc cho cô ấy thì người có vợ con như cậu có thể làm được chắc? Hơn nữa, mắt nhìn người của Hạnh Chi rất chuẩn, cô ấy biết ở bên ai là thích hợp nhất cho cô ấy. Phiền cậu từ này giữ khoảng cách với bạn gái tôi.”

Hai người nhìn nhau với ánh mắt toé lửa. Sự tức giận in hằn trên khuân mặt Đình Dũng. Hạnh Chi không muốn căng thẳng, nên lắc tay anh và nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ, anh đưa em về.” Giọng Hiểu Minh đầy cưng chiều.

“Hạnh Chi, đồ của em. Em hãy cầm theo.” Đình Dũng nói với theo.

“Cậu có chắc đồ này là của Hạnh Chi?”

“Là tôi mua cho cô ấy. Đều là những thứ tốt cho dạ dày của cô ấy. Anh không biết chuyện hồi năm ba đại học, Hạnh Chi phải nằm viện một tuần vì đau dạ dày đâu nhỉ?” Đình Dũng trả lời, nhớ lại quãng thời gian anh chăm sóc cô ấy.

“Đình Dũng, đừng tự tin quá. Những thứ cậu biết về cô ấy, tôi đều biết. Thậm chí, những thứ cậu chưa biết, tôi cũng biết nữa.” Rồi quay sang cô:

“Hạnh Chi à, món quà này đã là của em rồi thì anh sẽ xử lý giúp em.” Hiểu Minh một tay đan bàn tay vào tay cô, một tay vẫy gọi bà chủ quán.

“Chị có quen ai bị đau dạ dày không?”

“Dạ có. Là ba tôi.”

“Cô gái này tặng quà cho ba chị này. Hãy về tẩm bổ cho bác ấy. Chị cảm ơn cô ấy đi. À mà quên, nên cảm ơn cả cậu thanh niên này nữa.” Anh vừa nói với chỉ về phía Đình Dũng, tên kia mặt tái xanh vì tức giận, bị anh bồi thêm cho một câu:

“Từ bây giờ, tôi sẽ là người chăm sóc cô ấy. Việc của cô ấy, không còn liên quan đến cậu nữa. Hãy nhớ kỹ điều này.” Hiểu Minh khẳng định chủ quyền, rồi cầm tay cô, kéo ra khỏi quán. Hạnh Chi mỉm cười đi theo sau.

Lúc Hạnh Chi nắm tay Hiểu Minh bước ra khỏi quán cafe, Hiểu Minh buông tay choàng qua vai cô ấy, níu chặt vào cơ thể mình. Hạnh Chi ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười tươi như hoa nở rộ. Từ trong quán cafe nhìn xuyên qua ô cửa kính, tay Đình Dũng nắm lại thật chặt, gân xanh nổi lên. Hoá ra không phải cô ấy không toả sáng nữa mà là cô ấy đã là ánh mặt trời của người khác.

Bàn tay anh đang cầm cốc cafe, nắm thật chặt, như muốn bóp nát chiếc cốc. Trong lòng anh trống vắng một mảng. Lúc đó, anh mới hiểu, có những thứ nếu bỏ lỡ rồi sẽ chẳng bao giờ lấy lại được. Dù trái tim có đau đến đâu cũng phải chấp nhận.

Anh gọi tính tiền, phục vụ nói chàng trai đi cùng cô gái vừa nãy đã thanh toán rồi. Anh vẫn mở ví ra, lấy tiền típ cho cậu phục vụ, thì nhìn thấy ảnh đứa con gái bé nhỏ của anh chụp lúc vừa tròn hai tháng tuổi mà anh luôn yêu thương. Thời điểm đó, anh và Hạnh Chi chia tay được sáu tháng, anh vô tình nghe hai người phụ nữ thân cận với mình nhất nói chuyện mới biết được, mẹ của mình đã đến gặp cô vào buổi chiều cô nói chia tay anh rồi cố ý sắp xếp để bạn bè gọi anh đến quán bar cùng với Thảo Nhi, chuốc rượu cho anh say mềm để hai người xảy ra quan hệ. Nghe chuyện, anh đã rất sốc. Hoá ra, xung quanh anh chỉ toàn là dối trá và lừa lọc. Người thuần khiết như Hạnh Chi thật hiếm có. Anh đã làm ầm lên với bà và tuyên bố sẽ li dị. Anh cảm thấy mình không thể sống cùng với những người đang tâm lừa dối anh.

Không suy nghĩ nhiều, anh vào phòng dọn dẹp quần áo và đồ dùng vào vali để ra khỏi nhà. Mẹ của anh tuyên bố, nếu anh dám bước ra khỏi đây một bước, thì một xu của nhà họ Đỗ anh cũng không được thừa kế. Lúc này, anh chẳng quan tâm đến tiền nữa. Có tiền mà không hạnh phúc thì để làm gì chứ? Anh nhớ, anh đã nói với bà:

“Mẹ, mẹ đã từng yêu chưa? Nếu mẹ thật lòng yêu một ai đó, mẹ sẽ biết, việc mẹ thực lòng muốn ở bên ai đó sẽ không liên quan đến tiền. Trước giờ, con đã chọn mẹ và gia đình này vì con muốn là một thằng đàn ông có trách nhiệm, chứ không phải vì tiền của mẹ. Nhưng bây giờ con hối hận rồi.”

Mẹ anh sốc, nhìn anh như không tin đấy là con trai mình. Thảo Nhi thì như phát điên thấy anh kéo vali rời đi liền vội vàng đặt con mới mới hai tháng tuổi xuống sofa phòng khách, chạy theo giữ anh lại. Cục diện phòng khách trở lên hỗn loạn. Đứa bé cảm giác được người lớn đang ồn ào, liền khóc toáng lên, xoay xoay người kiểu gì trượt khỏi ghế sofa da, ngã xuống đất, đầu đập vào chân bàn bằng kim loại, in hằn vết thương ở trán, máu tươi không ngừng chảy ra.

Anh quay lại nhìn con gái, sợ hãi vất vali đó chạy lại bế đứa trẻ, gọi người giúp việc mang bông băng y tế sát trùng băng lại, rồi đưa ngay đưa bé vào bệnh viện Hồng Ngọc khâu mất ba mũi. Vết sẹo trên trán con bé giờ vẫn còn nguyên, làm anh mỗi lần nhớ lại đều thấy có lỗi.

Sau lần đó, anh đã luôn tự dặn mình cố gắng trở thành một người cha tốt, một người chồng có trách nhiệm để giữ gia đình cho đứa trẻ. Nhưng cảm xúc nhiều khi không ngăn lại được, mỗi lần anh say không tỉnh táo, hình ảnh của Hạnh Chi tự nhiên tràn về trong tâm trí, làm anh khắc khoải không yên. Có lẽ, anh cũng luôn canh cánh về việc mãi cô ấy vẫn luôn một mình. Giờ có người con trai khác bảo vệ, anh có thể an tâm buông tay được rồi.

Hạnh Chi, có lẽ là số phận đã an bài rồi, chúng ta không thể ở bên nhau. Anh thật lòng mong em hạnh phúc, dù người đem lại hạnh phúc cho em không phải là anh. Một cô gái tốt như em xứng đáng được hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, anh vẫn mong được gặp lại em, được yêu và nắm tay em suốt đời.