Chương 30 - Người Duy Nhất Được Anh Nấu Cơm Cho Ăn - Em Là Mặt Trời Trong Anh
Buổi sáng hôm sau, bảy giờ anh đã có mặt ở nhà cô, mang theo đồ ăn sáng cho hai người. Lúc ra mở cửa cho anh, trùng với giờ bên cửa hàng đem hoa tới hàng ngày. Cô nhận hoa, thấy một bó hồng lai Pháp xinh xắn liền, cảm ơn cậu shipper rồi cầm bó hoa đi vào nhà ném vào tay anh.
“Cầm lấy đồ của anh đi. Ngày nào cũng nhận được hoa, nhà em chặt kín không còn chỗ cắm nữa. Anh có thể dừng trò tán gái này lại được rồi đấy. Không phải anh cưa đổ em rồi sao?”
“Ai bảo là cưa đổ rồi thì sẽ không đối xử tốt với cô gái của mình nữa? Anh muốn tặng hoa cho em cả đời đấy. Để em ngày nào cũng thay hoa mới, hoa hôm qua bỏ hết đi.”
“Anh đúng là hoang phí mà, hoa tươi phải chơi được dăm ba bữa. Bỏ đi thật lãng phí tài nguyên.”
“Vậy anh thay đổi chiến thuật, ba ngày tặng một lần nhé. Thế cũng tiết kiệm cho anh nhiều rồi.” Anh nháy mắt.
“Không bỏ hẳn được à?” Cô hỏi.
“Không được. Nghe nói hoa tươi giúp tâm trạng con người trở nên tích cực hơn. Anh muốn người yêu anh được vui vẻ mỗi ngày.” Vừa nói anh vừa tiến sát lại, ôm lấy eo cô và kéo cô lại người mình, ôm lấy.
“Anh cứng đầu thật đấy.” Cô đẩy anh ra, lừ mắt.
“Ừ. Người yêu em rất có quan điểm, đừng hòng thay đổi được anh.” Anh dùng hai tay giữ lấy đầu cô, cúi đầu hôn phớt cánh môi cô. Cô nghiêng đầu né tránh, mỉm cười:
“Được rồi, mới sáng đã làm loạn rồi. Anh mang gì đến cho em sao?”
“Ừ. Đồ ăn sáng. Anh đến sớm để ăn cùng em.”
“Em tự lo được mà, không cần phải chiều chuộng em. Xưa nay em vẫn tự lực cánh sinh rất tốt.”
“Đó là bởi vì, em chưa có ai đủ mạnh mẽ để dựa vào. Giờ có anh rồi, em không cần phải gồng mình lên nữa.”
Anh trả lời tự nhiên, lại khiến bàn tay cô đang cùng anh bỏ đồ từ túi nilong ra bàn chợt sững lại, mắt cay cay. Xưa nay cô không có khái niệm dựa vào người khác, luôn cố gắng làm mọi việc bằng hết sức lực của mình, nhiều lúc thấy rất mệt mỏi. Giờ cô có thể dựa vào anh sao? Cô lảng sang chuyện khác:
“Ăn thôi, ăn thôi. Để xem anh mua gì nào. Cháo tôm yến mạch, nước ép trái cây, cả sữa chua uống nữa. Toàn những thứ tốt cho dạ dày. Anh chu đáo ghê ý.”
“Anh có kiến thức về dinh dưỡng mà. Ngồi ăn thôi. Ăn xong thay đồ, anh đưa em ra ngoài chơi.”
“Đi chơi, nhưng mà đi đâu?”
“Ngày hẹn hò đầu tiên, quý cô muốn đi đâu?” Hiểu Minh nhìn cô, vẻ mặt lịch lãm.
Hạnh Chi hơi đỏ mặt. Đã chuyển sang giai đoạn hẹn hò với anh ấy rồi. Tự dưng, cô không nghĩ được là đi đâu. Họ đã qua cái tuổi đi công viên hay đến các tụ điểm vui chơi giải trí rồi. Đi cafe thì hơi nhạt nhẽo thì phải? Cô chau mày:
“Nghĩ không ra, anh có gợi ý gì không?”
“Vậy về nhà anh đi, trưa nay anh nấu cơm cho em ăn. Nhà anh nhiều sách lắm, em chỉ việc ngồi đọc sách thôi.”
“Anh biết nấu ăn?” Cô ngạc nhiên hỏi lại.
“Đã nói là anh cái gì cũng biết mà.”
“Hiểu Minh, anh đúng là cực phẩm đấy.”
“May là em sớm nhận ra. Em cột chặt vào, nếu không hở ra là mất đó.” Anh lên mặt kiêu ngạo.
“Phải phải, số em đúng là ở hiền gặp lành mà. Vậy chúng ta đến nhà anh đi, xem cực phẩm của em nấu ăn như thế nào.”
“Được, tầng 1 nhà anh có siêu thị. Mình sẽ mua đồ ở đó. Anh sẽ phục vụ em chu đáo cả trưa và tối.” Anh nháy mắt. Sao cô cảm thấy có gì mờ ám, liền cắn môi liếc xéo anh:
“Anh chỉ cần đối xử tốt với cái dạ dày em thôi, những cái khác, xin khiếu.”
“Hạnh Chi, anh chỉ nói chuyện ăn uống thôi mà. Có phải em nghĩ cái gì quá giới hạn rồi không? Hư quá.” Anh nghiêm mặt lại, khiến cô xấu hổ đỏ mặt.
“Được rồi, giới hạn của em sẽ là ở phòng khách nhà anh đọc sách. Cùng lắm thì xuống phòng bếp cổ vũ cho anh thôi.” Cô cương quyết nói, làm anh phì cười.
“Okie thôi tiểu thư. Anh chiều em. Ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi. Hôm nay Thy Thy có về không?”
“Thường tối chủ nhật Thy Thy sẽ về để lấy đồ sáng thứ hai đi làm.”
“Anh ngưỡng mộ Tường Quân quá, ước gì…” Anh liếc mắt nhìn cô.
“Ước cái gì? Đến nhà anh chơi thì được, không có chuyện ở qua đêm đâu nha.” Cô chặn luôn suy nghĩ của anh.
“Thy Thy có rất nhiều cái hay mà em nên học tập đấy.”
Cô nhìn anh. Không phải vì học cô ấy nên lúc ở Đà Nẵng em mới phóng khoáng với anh sao? Cứ đi theo cảm xúc của mình dẫn dắt, làm xong rồi ân hận gần chết. Thật may là cuối cùng người cô yêu và được yêu vẫn là anh. Nhưng cuộc đời, không có chuyện may mắn nhiều lần như vậy, nên cô sẽ cố gắng chừng mực hơn.
Hai người ăn sáng xong, Hiểu Minh tình nguyện dọn dẹp để Hạnh Chi vào thay đồ. Cô chọn một chiếc váy hoa nhí vintage màu xanh than xinh xắn, khoác áo cardigan dáng ngắn cùng tông màu bên ngoài, trông vừa dịu dàng vừa thanh nhã. Vừa rửa bát xong, thấy cô ra phòng khách, anh lau tay rồi đến ôm lấy:
“Bạn gái anh đẹp thật đấy, mặc gì anh cũng thích.”
“Nịnh đầm em đấy à?”
“Không, anh nói thật. Lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thấy thích rồi.”
“Lần đầu là ở trong WC của quán bar? Lúc đó em vừa vô duyên vừa nhích nhác? Vậy mà anh cũng thích. Gu của anh đặc biệt thật đấy?” Nhắc đến chuyện đó cô lại thấy xấu hổ.
“Không phải. Lần đầu gặp em dễ thương hơn. Chứ vô duyên như vậy anh đã không yêu rồi.” Anh trêu chọc.
“Anh gặp em trước đó rồi ư? Ở đâu vậy?” Cô ngạc nhiên.
“Bí mật quốc gia. Miễn tiết lộ.” Anh tỉnh bơ.
“Nói đi, nói đi mà.” Cô níu tay anh, tò mò chết đi được.
“Về nhà anh, nghe lời, anh sẽ nói.” Anh cười mờ ám, rồi đút hai tay túi quần, đi ra trước. Cô cắn môi theo sau, bụng đầy thắc mắc, tự nhủ: “Về thì về, sợ gì chứ. Em đây không dễ dãi nữa đâu nha.”
Hai người về đến khu chung cư nhà Hiểu Minh mới chỉ hơn tám giờ sáng. Họ gửi xe xong liền lên siêu thị mua túi to túi nhỏ thực phẩm rồi đi thang máy lên thẳng căn hộ của anh ở tầng ba mươi. Đến cửa căn hộ, Hiểu Minh đặt túi đồ xuống, bấm một dãy số rồi kéo tay cô:
“Cho anh mượn tay.”
“Để làm gì vậy.” Cô giữ chặt tay mình.
“Anh lấy vân tay cho em, sau này có thể lên nhà anh bất kỳ lúc nào em muốn.”
“Không cần, không cần. Em sẽ đến cùng anh.”
“Em không cần nhưng anh thì cần, đưa tay đây.”
Nói rồi anh mỉm cười và kéo tay cô giữ lấy, vừa cài đặt vừa quẹt ba lần ngón trỏ của cô trên khoá từ ở cửa. Cô mím môi, thấy có dự cảm sau này mình đến đây rất thường xuyên.
“Đây là khoá đa năng, có thể mở bằng thẻ, mật mã hoặc vân tay. Anh set (cài đặt) vân tay cho em rồi. Còn mật mã anh sẽ đổi lại thành ngày sinh của em cho dễ nhớ.”
“Ừm.” Cô trả lời che bớt bối rối.
“Hạnh Chi, lần đầu tiên anh đồng ý cho bạn gái chìa khoá vào nhà mình đấy.” Anh vừa nói, vừa dẫn cô vào trong, lấy dép trong nhà cho cô đi.
“Sao cơ? Hiểu Minh, nói dối mũi sẽ dài ra đấy.” Tình trường của anh ấy nhiều như vậy, sợ rằng cái khoá này đã phải đổi mật khẩu đến n lần rồi chứ?
“Anh nói thật.” Mặt anh nghiêm túc, rồi hơi xấu hổ, bê hai túi đồ vừa mua vào đảo bếp đặt, sắp đồ ra bỏ tủ lạnh rồi đi lại về phía cô. Vẫn còn sớm nên anh chưa nấu nướng.
Cô mỉm cười, không truy cứu nữa, mà tranh thủ đi ngắm nhà xem căn hộ của giới kiến trúc sư trông thế nào. Vừa bước vào nhà, cô đã oà lên thích thú bởi phong cách nội thất trang nhã mà hiện đại có gu của anh. Phòng khách khá rộng, được liên thông với phòng bếp, với tông màu ghi xám và trắng nổi bật. Ấn tượng nhất là tầm view tuyệt đỉnh từ ban công phòng khách. Từ khung cửa kính chạm trần có thể nhìn thấy trọn vẹn cảnh phố xá tấp nập.
“Đẹp quá. View này thật xịn sò.” Cô há hốc miệng quan sát, anh mỉm cười gợi ý:
“Vậy thì em ở đến chiều đi, góc view này ngắm hoàng hôn rất đẹp. Như một bức tranh vậy.”
“Vậy, anh gợi ý em làm gì đến chiều cho bớt nhàm chán đi.” Cô vừa đi đi lại lại, quan sát, vừa nói.
“Đọc sách, coi phim. Nhà anh đầu tư màn hình và hệ thống âm thanh chuyên nghiệp, em xem sẽ có cảm giác như ở rạp luôn.”
“Vậy sao hôm trước còn rủ em ra rạp xem phim?” Cô thắc mắc.
“Lúc đó mời em về nhà liệu em có về không?” Anh hỏi lại.
“Không.” Cô trả lời nhanh.
“Thì thế. Anh mới phải bảo trợ lý lao tâm khổ tứ xếp hàng đi mua vé.”
“Anh nói là vé tặng, nói dối nha?” Hạnh Chi nheo mắt nguy hiểm.
“Lời nói dối vô hại, anh cũng vô hại nữa Hạnh Chi.” Anh tiến lại, ôm siết lấy cô, xoa xoa lưng cho cô bớt giận.
“Được rồi, lần sau không được nói dối em, dù là vô hại nghe chưa.”
“Anh biết rồi thưa tiểu thư. Phòng ngủ và phòng làm việc của anh ở đằng kia, để anh đưa em đi xem.”
“Để em vào phòng làm việc. Phòng ngủ thì thôi đi, chỗ riêng tư của anh, không tiện.”
Anh liếc nhìn theo dáng cô đi, biết là cô gái này đang ngượng, liền cố ý trêu chọc: “Không ngại, sau này đây còn là nhà em nữa. Phòng ngủ chẳng phải là nơi sử dụng nhiều nhất hay sao? View phòng ngủ cũng rất đẹp nữa, đặc biệt là vào ban đêm. Cả phố phường sẽ bao trọn trong tầm mắt em.”
“Bớt nói chuyện tương lai đi, anh hãy sống cho hiện tại.” Cô cắn môi, nạt anh, cố gắng xua tan suy nghĩ về phòng ngủ. Nhưng anh nói đúng, sau này, mỗi lần đến đây, chiếc giường phòng ngủ mới là nơi cô yêu thích nhất.
Ngắm nghía căn hộ xong, cô nhặt một vài cuốn sách của anh, rồi cuộn tròn người trên sofa xem, chờ anh nấu cơm. Ăn trưa xong, cô tiếp tục cuộn tròn người trong lòng anh, cùng nhau xem bộ phim Notebook để cảm nhận chuyện tình tuyệt đẹp của David và Jade. Rồi hai người cùng nhau đọc sách, nói chuyện trên trời dưới biển, chủ đề gì cũng có thể nói được. Hoá ra, họ hợp nhau hơn hơn nghĩ.
Cô ở lại đến tận khi thành phố lên đèn, được ăn hầu hạ bữa tối tận nơi. Ăn xong, hai người cùng nhau bỏ bát vào máy rửa bát, trông vô cùng hoà hợp như một đôi vợ chồng mới cưới. Dọn dẹp xong, Hiểu Minh kéo cô ra sofa, để cô ngồi vào lòng mình, ôm siết cô từ phía sau rồi thì thầm vào tai cô:
“Hạnh Chi, nói cho em một bí mật, có muốn nghe không?”
“Gì cơ?” Hạnh Chi thấy vành tai hơi ngứa ngáy.
“Em là người phụ nữ duy nhất được anh đưa về nhà nấu cơm cho ăn đấy.”
Cô hơi bất ngờ. Cơ thể khẽ động, không dám tin sao mình có thể may mắn vậy. Cô hỏi lại:
“Vì sao?”
“Vì anh nghiêm túc muốn kết hôn với em.” Vừa nói, Hiểu Minh vừa khẽ hôn lên vành tai cô, cắn nhẹ, trêu chọc cô.
Vừa được rót mật vào tai, lại vừa được kích thích, cô quay mặt lại, đối diện với anh, chủ động hôn lên môi anh. Hiểu Minh đâu có chịu là khách, liền nhanh chóng đè cô xuống sofa, cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt. Bàn tay lần xuống dưới váy, xoa bóp cặp đùi thon dài của cô. Nhiệt độ cơ thể của cả hai nóng dần lên, khi cả hai hết oxy để thở, anh tiếp tục trượt nụ hôn của mình xuống cổ cô và kéo trễ chiếc váy xuống một bên vai, để gặm nhấm bờ vai cô.
“Hạnh Chi, em đúng là quyến rũ chết người mà.”
“Dừng ở đây thôi. Em không muốn lần đầu tiên đến nhà anh đã hư hỏng rồi đâu.” Hạnh Chi ý loạn tình mê, vẫn cố gắng tỉnh táo đẩy anh ra và nói.
“Anh không thấy hư hỏng. Hạnh Chi, tình dục cũng là một loại hưởng thụ.”
“Hôm nay em hưởng thụ đủ rồi.” Nói rồi, cô tiếp tục đẩy anh ra, mỉm cười ngồi dậy chỉnh lại quần áo rồi nói tiếp: “Tám giờ tối rồi, anh đưa em về nhé. Em đã ở nhà anh mười hai tiếng rồi đấy. Mai chúng ta còn phải đi làm nữa.”
“Muốn xa anh đến vậy à?” Anh vẫn lưu luyến ôm lấy cô.
“Thời gian rảnh sau này sẽ dành cả cho anh. Em về gặp Thy Thy nữa, mấy bữa nay chưa gặp cô ấy.”
“Ừa, nhớ nói với Thy Thy là chúng ta đã yêu nhau rồi nhé.”
Cô mỉm cười. “Để xem thái độ của anh thế nào đã.”
“Hạnh Chi, thái độ anh tốt mà.” Anh vừa nói, vừa hôn lên môi cô, dây dưa một lúc.
Hai người dù rất lưu luyến, song anh vẫn đồng ý đưa cô về để cô nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đi làm. Trên đường về nhà, điện thoại cô rung, mở ra xem cô thấy tin nhắn của Đình Dũng:
[Hạnh Chi, anh muốn gặp cảm ơn em chuyện hôm qua.]
Cầm điện thoại cô ngập ngừng. Trông thấy vậy, Hiểu Minh hỏi cô:
“Là ai à?”
“Ba của đứa trẻ ở trung tâm thương mại hôm qua muốn gặp em cảm ơn.”
“Ý em là Đình Dũng?”
“Vâng, anh cũng nhớ nhanh quá.” Cô nhớ, mới nhắc đến cái tên này một lần với anh.
“Em muốn gặp không?” Anh hỏi.
“Không.” Cô lắc đầu.
“Vậy trả lời thôi.”
“Ừ. Vậy mà em không nghĩ ra.” Cô gật gật đầu cười, nhắn lại đôi ba chữ gì đó rồi tắt máy để sang bên cạnh.
“Sao phải tắt máy?” Anh nhướn mày hỏi.
Cô liếc mắt nhìn anh, thở dài nói: “Với tính cách của anh ấy, nếu không đồng ý, anh ấy sẽ nhắn tin và gọi lại tới cháy máy thì thôi.”
“Trước đây vẫn vậy à?”
“Ừ. Từ khi chia tay em chưa từng chủ động liên lạc với anh ấy. Đình Dũng cũng tôn trọng em. Song có mấy lần, chắc anh ấy say không kiểm soát được nên có nhắn cho em, liền bị vợ anh ấy bắt gặp. Nên cô ấy mới nói là em câu dẫn chồng cô ta. Hôm trước anh cũng nghe được đấy.”
“Nếu để anh gặp cô ta lần nữa, anh sẽ không để yên đâu.” Hiểu Minh vò bàn tay thật mạnh.
“Bỏ qua đi anh. Em cũng không để bụng. Vì em thấy cô ấy đáng thương. Sao không vun vén cho hiện tại, cứ chăm chăm bới lông tìm vết với quá khứ làm gì? Sống như cô ấy rất mệt mỏi.”
“Hạnh Chi, anh ủng hộ quan điểm sống của em. Vậy sau này, nếu báo chí có bới móc quá khứ của anh, xin em cũng đừng phiền lòng nhé.” Hiểu Minh cơ hội, liếc mắt nhìn cô.
Cô lừ mắt nhìn lại, trả lời: “Anh thì hay rồi, đào hoa khắp lối. Không khéo, em cứ ra đường là gặp người cũ của anh đấy.”
“Không phải lỗi của anh, là tại em. Ai bảo em không xuất hiện sớm hơn trong cuộc đời anh. Nếu gặp em trước, anh đã không có quá khứ đó rồi. Cả đời chỉ biết đến em.” Anh quay sang nắm tay cô, siết nhẹ, gương mặt ngây thơ vô số tội, làm cô không nhịn được mà phì cười, rồi nghiêm túc nói:
“Hiểu Minh này. Quá khứ của anh, em không quan tâm, vì lúc đó em chưa xuất hiện. Nhưng hiện tại, em chỉ có anh là duy nhất nên em mong anh cũng vậy. Khi nào anh muốn dừng lại, cứ nói với em, em sẽ để anh đi. Đừng bao giờ lừa dối em.”
“Hạnh Chi, không có ngày đó đâu…”
“Trên đời này, mọi chuyện đều có thể xảy ra, không nói trước được điều gì.” Cô ngắt lời anh.
“Trừ khi là vì em, còn lại, anh sẽ không bao giờ buông tay em.”
Cô nhìn anh mỉm cười, ánh mắt yêu thương, hai bàn tay đan vào nhau. Đời này gặp được nhau, là may mắn lớn nhất của họ.
“Hạnh Chi, em mở máy đi. Nếu Đình Dũng gọi lại thì đồng ý gặp. Anh sẽ đưa em đến.”